CHƯƠNG 59: LÂM GIAI NHI
Tống Vy cười rồi đáp lại: “Mẹ nấu canh cho chú Đường. Chú ấy bị thương vì mẹ. Mẹ cũng nên bày tỏ một chút.”
Bây giờ Đường Hạo Tuấn đã về nước rồi. Cô đã đồng ý với Trình Hiệp rồi, cũng không cần phải tuân thủ nữa.
“Thì ra là như vậy!” Tống Hải Dương gật gật đầu, tỏ ra là cậu đã biết rồi.
Tống Vy xoa đầu cậu một cái: “Đi chơi cùng em gái đi. Mẹ phải làm cơm rồi.”
“Vâng.” Tống Hải Dương đáp lại một tiếng rồi chạy về phòng tìm Tống Dĩnh Nhi.
Nhìn cửa phòng của hai đứa con đóng lại rồi, cô mới mỉm cười rồi đi vào nhà bếp.
Khi cô vừa mới nấu cơm xong, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tống Vy lau qua tay lên cái tạp dề rồi đi ra sảnh mở cửa.
Kiều Phàm đứng ngoài cửa cười dịu dàng với cô: “Vy.”
“Kiều Phàm, sao anh lại tới đây?” Tống Vy nhìn thấy anh ta thì hơi ngạc nhiên há hốc mồm ra.
Kiều Phàm lấy điện thoại ra lắc lắc: “Em quên rồi. Mấy ngày trước, chúng ta gọi điện thoại cho nhau. Tôi nói về nước rồi thì muốn tới đây.”
“Em không quên. Nhưng anh đâu có nói hôm nay anh quay về đâu. Sao anh cũng không gọi em đi đón anh?” Tống Vy buông tay cầm của cánh cửa ra rồi lấy một đôi dép lê cho anh ta.
Sau khi Kiều Phàm đi vào thì đóng cửa lại. Anh ta vừa thay giày vừa đáp: “Không phải là anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ sao? Phải rồi. Đây là quà cho Hải Dương và Dĩnh Nhi.”
Nói rồi, anh ta đưa hai cái túi trong tay qua.
Tống Vy cũng không khách khí với anh ta. Cô đưa tay ra đón lấy. “Cảm ơn anh, Kiều Phàm.”
“Không có gì.” Kiều Phàm xua tay. Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn xung quanh phòng khách một lượt: “Hai đứa trẻ đâu?”
*Ở trong phòng.” Tống Vy đặt cái túi xuống, bảo anh ta ngồi xuống: “Em đi gọi bọn chúng ra. Vừa hay sắp ăn cơm rồi.”
“Hay là để tôi đi cho.” Kiều Phàm không ngồi xuống mà nhắc chân đi tới phòng của bọn trẻ.
Tống Vy cảm thấy như vậy cũng tốt. Cô liền quay lại nhà bếp rồi bưng từng món ra ngoài.
Sau khi ăn cơm xong, hai đứa trẻ đi tắm. Còn Tống Vy và Kiều Phàm ở trong nhà bếp rửa bát.
Kiều Phàm nhìn cái bình giữ nhiệt ở bên cạnh bồn rửa bát: “Đây là…”
Tống Vy đưa một cái bát đã rửa sạch sẽ cho anh ta: “Trong đó là canh xương em nấu cho Đường tổng.”
“Nấu cho Đường Hạo Tuấn?” Động tác lau bát của Kiều Phàm đột nhiên dừng lại một lát. Con ngươi phía sau cặp kính vụt lên một tia sáng u ám.
Tống Vy không hề phát hiện. Cô lại rửa một cái bát rồi đưa cho anh ta: “Đúng thế.”
Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Kiều Phàm nhạt đi: “Anh nghe nói Đường tổng bị thương. Em lại đi nấu canh cho anh ta. Em quan tâm anh ta đến vậy sao?”
Tay của Tống Vy bị trượt, suýt chút nữa thì cô làm rơi cái bát. Cô cụp mi mắt xuống, hơi chột dạ đáp lại: “em đâu có quan tâm anh ta. Em làm như vậy là có nguyên nhân cả đấy.”
Việc cô nói sai với lòng bị Kiều Phàm nhìn thấy.
Kiều Phàm hiểu rõ có lẽ cô đã có tình cảm với Đường Hạo Tuấn rồi. Đột nhiên con ngươi của anh ta co rúm lại. Đến cả nụ cười ấm áp luôn treo trên mặt cũng xuất hiện một tia bệnh hoạn.
Nhưng rất nhanh tất cả đều biến mát, hồi phục lại với dáng vẻ bình thường. Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Vậy sao?” Kiều Phàm cười gượng gạo đáp lại. Ngay sau đó, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Vy, em biết lần này tôi làm phẫu thuật cho ai không?”
“Em biết. Là người quen của bác sĩ Mạnh và Đường tổng.” Cô rửa xong cái bát cuối cùng rồi nói.
Kiều Phàm cầm cái bát này trong tay chậm rãi lau chùi: “Em nói không đúng rồi. Quan hệ của bọn họ còn thân thiết hơn cả người quen nữa. Cô ta tên là Lâm Giai Nhi, là thiên kim của tập đoàn Lâm Thị lúc trước.
Mười năm trước, cô ta bị tai nạn xe. Sức khoẻ của cô ta vẫn luôn không ổn. Mà bảy năm trước, cô ta đột nhiên trở thành người thực vật.”
“Thì ra là cô ta!” Nghe anh ta giới thiệu, Tống Vy cũng nhớ ra.
Tập đoàn Lâm Thị là một trong những xí nghiệp nỗi tiếng của Thành phố Giang. Nhưng mười năm trước, tập đoàn này đã phá sản rồi. Vợ chồng chủ tịch Lâm lần lượt qua đời. Họ chỉ để lại duy nhất một thiên kim vẫn còn sống thôi.
Nhưng sau khi đám tang của vợ chồng chủ tịch Lâm kết thúc, vị thiên kim đó không còn xuất đầu lộ diện nữa. Không ngờ rằng cô ta lại trở thành người thực vật.
“Cô Lâm này và Đường tổng là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ tình cảm của hai người đã vô cùng tốt rồi. Néu như không xảy ra vụ tai nạn đó thì bọn họ chắc là đã kết hôn từ lâu rồi.” Ánh mắt của Kiều Phàm chăm chú nhìn Tống Vy.
Tống Vy ngây ra một lúc: “Kết hôn?”
“Đúng vậy. Nghe nói Đường tổng rất yêu cô Lâm này. Sau khi cô Lâm trở thành người thực vật, anh ta cũng chưa từng từ bỏ mà đi tìm những bậc thầy thôi miên tốt nhát trên thế giới để đánh thức cô ta. Một tháng trước, Đường tổng đã thành công rồi.” Kiều Phàm lau bát xong thì cho vào chạn bát.
Tống Vy hơi kinh ngạc há miệng ra: “Anh nói cô Lâm tỉnh rồi?”
Kiều Phàm đẩy gọng kính lên: “Đã tỉnh rồi. Nhưng trong não cô ta mọc ra một khối u cho nên cần anh tới làm phẫu thuật. Anh tin chờ sau khi cô Lâm bình phục lại rồi, Đường tổng chắc là sẽ hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tống rồi cưới cô Lâm làm vợ. Dù sao thì đó mới là chân ái của anh ta.”
Chân ái…
Nghe thấy hai chữ này, Tống Vy cảm thấy trái tim của mình bị thắt lại, có hơi đau.
Kiều Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt đi của cô, khoé môi anh ta cong lên vừa lòng. Nháy.
mắt, anh ta lại gần: “Bây giờ không còn sớm nữa. Vy, anh phải đi về rồi.”
“Được, để em tiễn anh.” Tống Vy miễn cưỡng cười một cái rồi tiễn anh ta ra bên ngoài.
Sau khi Kiều Phàm đi rồi, Tống Vy hơi buồn bực quay lại phòng khách. Cô ngồi ngây người trên ghế sô pha.
Thật ra cô vẫn luôn biết mặc dù Đường Hạo Tuấn đã đính hôn cùng Tống Huyền nhưng anh không hề yêu Tống Huyền. Nhưng cô lại không biết vì sao anh lại không hủy hôn ước với Tống Huyền đi.
Bây giờ cô biết được Đường Hạo Tuấn đã có người mà anh yêu rồi. Cho nên anh không hủy bỏ hôn ước với Tống Huyền là vì lấy Tống Huyền ra làm bia đỡ đạn, giúp vợ sắp cưới của anh giữ chỗ. Chờ tới khi cô Lâm kia quay lại thì Tống Huyền sẽ phải nhường lại vị trí đó rồi. Nghĩ như vậy, dường như Tống Huyền có hơi đáng thương.
“Mẹ.” Cô đang nghĩ vậy thì Tống Hải Dương từ trong phòng đi ra.
Cô hoàn hồn lại nhìn cậu: “Sao vậy cục cưng?”
“Ba nuôi đi về rồi ạ?”
“Phải, vừa mới đi về xong. Em gái đâu rồi?” Tống Vy hỏi.
Tống Hải Dương trèo lên sô pha, tựa đầu lên người cô: “Dĩnh Nhi ngủ rồi. Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện.”
“Con hỏi đi. Mẹ biết thì sẽ trả lời cho con.” Tống Vy hôn lên trán của con trai.
Tống Hải Dương dùng đôi mắt sẫm màu giống y như Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Mẹ, ba của bọn con rốt cuộc là ai?”
Có thế nào Tống Vy cũng không ngờ nổi chuyện cậu hỏi lại là chuyện này. Cô nhất thời cắn môi im lặng.
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Tống Hải Dương kéo kéo góc áo của cô: “Mẹ, mẹ biết đúng không?”
Tống Vy gật đầu: “Mẹ biết nhưng mẹ sẽ không nói với các con đâu.”
“Vì sao chứ?” Tống Hải Dương không hiểu.
Tống Vy thở dài: “Bởi vì ba của các con đã có vợ sắp cưới rồi. Rất nhanh thôi anh ta sẽ có gia đình mới.
Sau này, anh ta sẽ còn có những đứa con khác nữa. Như vậy con còn muốn biết nữa không?”
Miệng của Tống Hải Dương mắấp máy hai cái. Cuối cùng đôi mắt sáng ngời của cậu trở nên u ám. Cậu bé lắc lắc đầu.
Tống Vy ôm cậu vào trong lòng: “Cục cưng, sao con lại nghĩ tới mà hỏi chuyện này?”
Tống Hải Dương sụt sịt cái mũi, nghẹn ngào trả lời: “Bởi vì lúc trước trong nhà trẻ có mấy bạn nói con và Dĩnh Nhi là con hoang không có ba. Mấy đứa đó còn nói mẹ không biết liêm sỉ, chưa kết hôn mà đã có thai rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy lập tức nổi giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng vô cùng đáng sợ.
“Cục cưng, vì sao trước đây con không nói cho mẹ biết?” Đôi mắt của Tống Vy đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Tống Hải Dương nắm bàn tay nhỏ bé lại trả lời: “Bởi vì con không muốn mẹ phải buồn bã.”
Đây là điều mà cậu và Dĩnh Nhi đã giao ước với nhau rồi. Vốn dĩ cậu vẫn luôn định sẽ không nói ra với mẹ.
Nhưng nhà trẻ mới nói cuối tuần có hoạt động dành cho bố mẹ và con cái. Nội dung chính là cùng bố mẹ đi đến khu giải trí. Các bạn nhỏ trong trường đều có ba đi cùng. Chỉ có cậu và Dĩnh Nhi là không có.
Cho nên buổi tối hôm nay cậu mới không nhịn được mà hỏi.
Tống Vy vô cùng áy náy: “Xin lỗi cục cưng. Mẹ xin lỗi.”
Thế mà cô lại không biết con của mình lại phải chịu ấm ức như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!