Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Dừng lại đi! Dừng lại!"

Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng khóc thảm thương khi thấy Ánh Hạ bị chúng liên tục nện gậy sắt vào người.

Nhưng chúng nào lắng nghe những lời van xin thảm thiết của các cô?

Chúng vẫn tiếp tục đánh.

Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Nghị, Phan Hoài Lan, Trương Minh Trí và những kẻ khác trong Trương gia quan sát trận đấu với một vẻ vô cùng thích thú. Nhìn cô bị lũ người kia vây đánh hội đồng chúng không hề cảm thấy chút áy náy, thương xót trong lòng. Tất cả đều xem cô là một tội đồ xứng đáng phải chết !

"Bang!" Một âm thanh lớn lạnh lẽo vang lên, Ánh Hạ bị đánh mạnh vào phía sau đầu bằng một thanh sắt.

Cú đánh quá mạnh, mắt cô hoa lên và cô từ từ ngã xuống bất tỉnh!

Ánh Hạ đã thực sự gục ngã. Đám đông dừng tay, nhìn tấm thân đầy máu của cô, lại hoảng sợ quay lại nhìn nhau, nhất thời đứng yên tại chỗ.

"Mang cô ta qua đây! Nhanh lên!" Cao Kim Bình hét lên giận dữ.

Để bắt được Ánh Hạ này, rất nhiều thuộc hạ của hắn đã bị giết, vậy làm sao hắn ta chịu bỏ qua cơ hội này để trả thù cô?

Nghe lệnh của Cao Kim Bình, hai gã đàn ông có vẻ mạnh bạo hơn lập tức nắm hai cánh tay Ánh Hạ và kéo cô về phía Cao Kim Bình.

Những vệt máu dài như vẽ khi chúng kéo lê cô trên mặt đất!

Thấy rằng Ánh Hạ cuối cùng cũng bị bắt, đám đông bu lại vây quanh.

Sau một lát, chúng đã kéo được Ánh Hạ đến trước mặt của Cao Kim Bình và Hoàng Minh Yên.

"Ánh Hạ, cô dám chống lại tôi sao? Đây chính là kết cuộc của một kẻ như cô đó!" Hoàng Minh Yên nhìn Ánh Hạ đang hấp hối trên mặt đất, khinh bỉ nói.

"Hoàng Minh Yên ! Đời còn dài lắm! Ông không thoát được quả báo đâu! Những kẻ như ông chắc chắn cũng không có kết cục tốt đẹp được đâu!" Mặc dù Ánh Hạ không thể di chuyển được nhưng cô vẫn có thể nói.

"Giám đốc Hoàng, không cần nói những lời vô nghĩa ấy với cô ta! Không phải ông nói rằng ông rất quan tâm đến nữ cấp dưới của mình sao? Hãy nhanh chóng bắt đầu khi cô ta còn sống nếu không đến lúc cô ta chết rồi lại không vui đâu."

Cao Kim Bình nhắc nhở Hoàng Minh Yên. Hắn không muốn chờ đợi thêm phút giây nào. Hắn muốn nhìn Ánh Hạ bị hành hạ, bị giày vò tới chết ngay lập tức!

Phải cho cô ta nếm mùi của tận cùng đau đớn! Bao nhiêu tay chân của hắn đã chết mà đổi lại chỉ bắt được một kẻ hấp hối thế này thì thật đáng hận! Thật đáng hận!

"Ai trong số các anh bắt được cô ta trước? Nếu các anh thích, tôi sẽ thưởng cô ta cho các anh." Hoàng Minh Yên không muốn Ánh Hạ chết như thế này, nên hắn cất tiếng nói với những kẻ đang đứng xung quanh.

Nhìn Ánh Hạ nhuộm đầy máu đỏ, chúng nhìn nhau ớn lạnh. Không kẻ nào dám bước lên nhận thưởng.

Tuy nhiên, trong số hàng ngàn người, sẽ luôn có một số kẻ đặc biệt bất thường, và chẳng mấy chốc, một vài kẻ đã bước ra khỏi đám đông.

"Tôi nhận!"

"Tôi bắt được cô ta trước, tôi phải được trước!"

"Tôi chém cô ta ngã xuống, nên tôi phải được!"

...

Hơn chục kẻ nhao nhao tranh giành làm kẻ đầu tiên.

"Đừng cãi nhau nữa. Nhiều thế này tốt nhất là nên rút thăm để xếp thứ tự!" Hoàng Minh Yên cất tiếng.

"Được rồi, rút thăm cũng được!"

Tất cả đều đồng ý rút thăm.

Lê Uy Long, Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng đều chết lặng, hận không thể nào moi tim, uống máu lũ người kia!

Đến con vật còn có lương tâm hơn đám người này. Chúng không đáng so với cả con vật!

Lúc này, Hoàng Minh Yên bắt đầu chủ trì cuộc bắt thăm một cách vui vẻ.

Hàng ngàn người háo hức chờ đợi kết quả bốc thăm. Ngay khi có kết quả bốc thăm sẽ có một màn biểu diễn hay đáng để xem.

Thấy Ánh Hạ sắp phải chịu đau khổ, Lê Uy Long vừa vật lộn để bẻ gãy số gông cùm vừa giận dữ nghĩ thầm: "Lưu Bảo Kim và Thiên Thành đang làm cái quái gì vậy? Làm sao mà tới tận bây giờ vẫn không thấy sư đoàn của bọn họ xuất hiện?"

Đúng lúc dòng suy nghĩ của Lê Uy Long vừa dứt, một tiếng gầm rung chuyển đất trời vang lên bên ngoài thung lũng Ngạc Na.

Tất cả những kẻ đang có mặt tại đây đều sững sờ khi nghe tiếng động! Chúng nhìn dáo dác xung quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lê Uy Long vui mừng hết sức! Nghe thứ âm thanh quen thuộc này anh nhận ra ngay đó chính là sư đoàn của Lưu Bảo Kim mà anh vừa nghĩ tới!

Cuối cùng đội quân của anh cũng có mặt tiếp ứng!

Tiếng gầm từ xa vọng dần lại gần làm toàn bộ Thung lũng Ngạc Na rung chuyển!

Hàng nghìn con mắt trợn tròn nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Hàng nghìn con người bắt đầu ớn lạnh và run lẩy bẩy chân tay !

Chúng thấy lớp lớp xe tăng, xe bọc thép và xe quân sự đang phi nước đại, lao về phía Thung lũng Ngạc Na nơi chúng đang đứng!

Lê Khắc Hưng, Cao Kim Bình, Tạ Ngọc Liên, cùng những kẻ của Trương gia và Bang Hổ báo sốc tới nỗi đứng sững như trời trồng!

Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh, Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy xe tăng, xe bọc thép và xe quân sự gầm rú bao vây khắp nơi, bọn họ như không thể tin vào mắt mình. Họ tưởng như đang mơ. Tất cả đều nghi ngờ rằng họ bị ảo giác.

Cảnh này còn sốc hơn nhiều so với khi Lê Uy Long tổ chức đám cưới vào tháng trước!

Trong đám cưới hoành tráng làm ngỡ ngàng cả thành phố Quốc Hòa, chỉ có một vài xe tăng và xe bọc thép mở đường, còn lần này vô số xe tăng, xe bọc thép và xe quân sự xuất hiện trước mắt bọn họ!

Hơn nữa, những chiếc xe hạng nặng này lại đang tấn công dữ dội, gầm rú như hổ gào, không êm ái như trong hỉ sự của bọn họ mà như đang lao vào một trận chiến!

Tất cả họ đều không hiểu. Ai đã chỉ đạo đoàn quân hoành tráng này tới đây ? Họ tới để làm gì ?

Ánh Hạ, đang bị thương nặng, nhưng không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng này. Mặc dù là một cảnh sát, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một cảnh tượng gây sốc như vậy!

Lê Uy Long đã phải cắn răng chịu đựng rất nhiều, giờ cuối cùng cũng chờ được tới lúc đội quân của anh tới giải cứu. Anh như được hồi sinh lần nữa! Bây giờ mới là lúc lũ dã thú man rợ này phải đền tội!

"Chuyện gì lạ vậy ? Đội quân này từ đâu ra đây? Tại sao lại đến Thung lũng Ngạc Na này tập trận đêm hôm như thế ?" Hoàng Minh Yên nhìn cảnh tượng hùng tráng trước mắt liền nghĩ ngay tới việc tập trận của quân đội.

Cao Kim Bình nghe Hoàng Minh Yên nói thế liền cố gắng bình tĩnh lại, trấn an những đồng đảng đang run rẩy, hoảng loạn của mình : "Mọi người ... đừng hoảng sợ. Họ đang tập trận mà thôi. Bình tĩnh ... Bình tĩnh, đừng rối loạn!"

"Đúng ! Đúng…. Chắc bọn họ chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Rồi họ sẽ đi ngay tức khắc. Các người lo sợ cái gì ? Các người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tập trận sao?!" Tạ Ngọc Liên lập cập trấn an đám Trương gia đang tái nhợt đi vì sợ hãi.

Chúng hoàn toàn nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc tập trận, không hơn không kém!

Ở đây không có chiến tranh mà lại bất ngờ xuất hiện nhiều xe tăng, xe bọc thép và xe quân sự như thế thì có thể là gì khác ngoài các cuộc tập trận?

Không kẻ nào tưởng tượng được đội quân hùng mạnh này tới đây để cứu Lê Uy Long!

Vì hắn rốt cuộc cũng chỉ là một quân nhân quèn. Làm gì có cái khả năng huy động cả một sư đoàn lớn như thế đến đây giải cứu chứ!

Đội quân trông có vẻ cồng kềnh, nhưng lại tiếp cận Thung lũng Ngạc Na trong nháy mắt!

Đám Trương Gia và bang Hổ Báo thêm một phen kinh hoàng khi thấy đội quân không đi ngang qua mà tiến thẳng vào trong thung lũng.

"Họ định tới thung lũng Ngạc Na làm gì?" Cao Kim Bình lại bắt đầu hoảng loạn.

"Làm sao tôi biết được ! Không phải chỉ đến đây để tập tận thôi chứ?" Hoàng Minh Yên cũng bắt đầu hoang mang. Nếu đội quân này tình cờ biết rằng bọn họ đang thực hiện những vụ giết người bi thảm ở đây, liệu họ có can thiệp vào không?

"Không phải đoàn quân này tới đây để giải cứu Lê Uy Long đấy chứ?" Võ Trung Hiếu toát mồ hôi hột hỏi.

"Không thể nào! Tôi đã xác minh lý lịch của Lê Uy Long. Hắn chỉ là một cựu chiến binh bình thường, làm sao một sư đoàn hoành tráng như vậy có thể đến đây giải cứu hắn ta?" Hoàng Minh Yên vẫn bướng bỉnh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT