Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đám tâm phúc của Hoàng Minh Yên nhìn thấy sếp lớn của mình bỏ chạy liền không còn chút can đảm nào, vứt hết vũ khí mạnh ai người nấy chạy.

Lũ tay chân bang Hổ Báo thấy thủ lĩnh Cao Kim Bình và quân sư Võ Trung Hiếu hối hả tìm cách thoát thân, cũng nháo nhào, hoảng hốt chạy theo như rắn mất đầu.

Ánh Hạ đang được điều trị thương tích trong một chiếc xe quân sự, nghe tiếng pháo nổ ầm ầm bên ngoài và tiếng súng nổ liên tục, cô không thể chờ đợi hơn được nữa, liền nói ngay sau khi nữ quân y lau xong vết máu trên người:

"Được rồi, tôi thấy ổn hơn rồi. Tôi muốn ra ngoài xem."

Các nữ quân y sửng sốt không nói nên lời! Ra đó là có gì hay?

Những cảnh này là những cảnh họ phải trông thấy  thường xuyên. Họ đã quá quen với những cảnh thương vong đầu rơi máu chảy này nên tất cả đều không thấy có gì hay ho để xem ngoài kia cả. Họ đã trải qua nhiều chiến trường lớn hơn gấp trăm lần như thế.

"Vết thương ở đầu cô chưa ổn!" Một nữ bác sĩ quân đội kêu lên.

"Để sau đi! Chậm trễ nữa là trận chiến kết thúc mất! Xin hãy giúp tôi mặc quần áo vào!" Ánh Hạ nói.

Đây là một cảnh chiến đấu hiếm hoi. Nếu cô bỏ lỡ lần này rất có thể trong tương lai cô sẽ không có cơ hội để mục sở thị thêm một lần nữa. Vì vậy tất nhiên cô rất sốt sắng được ra ngoài.

"Quần áo của cô bị rách rồi. Cô không thể mặc chúng nữa!" Nữ quân nhân nói.

"Vậy tôi phải làm sao đây?" Ánh Hạ rất lo lắng. Đương nhiên cô không thể  chạy ra ngoài mà không mặc quần áo.

"Thôi được rồi. Tầm vóc của tôi cũng tương đương với cô. Tôi sẽ mặc đồng phục quân đội cho cô!" Nữ bác sĩ đành nhượng bộ và lấy ra một bộ đồng phục trong quân ngũ.

"Cảm ơn!" Ánh Hạ nói một cách biết ơn.

"Không có gì ! Chỉ là một bộ quân phục thôi mà." Vị nữ bác sĩ đáp lời Ánh Hạ khi mặc quần áo cho cô.

Mặc xong, cô nhanh chóng lao ra ngoài xem trận chiến. Dù vết thương trên cơ thể cô hoàn toàn chưa ổn nhưng vì sự thôi thúc mãnh liệt của  trí tò mò, Ánh Hạ vẫn ra được ngoài mà không cần ai hỗ trợ.

Lúc này, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu và đám người còn lại đang cố sức bỏ chạy lên núi, theo sau là một nhóm lớn lũ tay chân tàn dư bị đánh cho tơi tả.

"Pằng! Pằng! Pằng! ….

Cùng một lúc mấy khẩu đạn pháo trên những chiếc xe tăng nhắm thẳng vào chúng mà bắn.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Những khẩu thần công tiếp tục rền vang…

"Á! Á! Á..."

Những tiếng la hét chói tai vang lên, vô số thành viên của báng Hổ Báo và lũ tay sai của Hoàng Minh Yên bị thổi bay lên cao, máu thịt vương vãi khắp nơi.

"Bụp! Bụp! Bụp!..." Cơ man những xác chết mất đầu, mất chân, đứt ngang phần bụng… văng vào người bọn  Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình.

"Ối!"

"Trời ơi!"

Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình hét lên cũng lúc, xém xỉu vì sợ hãi.

Chúng rủn cả đầu gối, không còn chạy được nữa mà ngã ngồi xuống đất.

Ngay khi ngã ngồi xuống đất, vô số bàn tay, bàn chân, tim gan phèo phổi của đám người trúng đạn đổ ụp hết xuống đầu làm cả hai tiếp tục són ra quần vì sợ.

Lúc này, cả hai tên đều hối hận khôn cùng. Chúng đã chuẩn bị một kế hoạch tuyệt vời để giết Lê Uy Long, tại sao lại gặp phải một đội quân táng đởm kinh hồn này ở đây?

Chẳng lẽ không phải tình cờ họ đi ngang qua mà đội quân này thực sự tới đây để giải cứu một quân nhân quèn như Lê Uy Long?

Ánh Hạ vô cùng vui mừng khi chứng kiến những kẻ cầm thú ngoài kia tan xương nát thịt. Chúng đã hành hạ cô và nhóm Lê Uy Long một cách vô lương tâm và bây giờ tới lượt chúng phải trả một giá đắt!

Đặc biệt là khi nhìn Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình sụp một đống xuống đất, cô cảm thấy nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng to lớn trong lòng.

Đoàn quân tiếp tục quét sạch lũ rác rưởi ở mọi ngóc ngách. Lũ tay chân của bang Hổ Báo không còn có thể chống đỡ được chút nào. Tất cả đều hoảng loạn ôm đầu chạy lên núi

"Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!"

"Đoàng! Đoàng!..."

"Bùm! Bùm!..."

Âm thanh của những khẩu đại liên, tiểu liên… khác nhau vang lên, vô số viên đạn rào rào bay về phía những kẻ đang chạy trốn.

"Á ...Á ..."

Những kẻ đã chạy lên được trên núi cũng bị bắn cho rơi xuống đất.

Lê Uy Long đã ra lệnh giết hết chúng thì dĩ nhiên những người lính của anh sẽ không bao giờ mềm lòng. Nhìn tay chân anh và Ánh Hạ đầm đìa những máu, họ biết nhất định những dã thú này đã ra tay hành hạ chủ soái của họ. Và bây giờ họ muốn trả thù cho Lê Uy Long!

Thiên Thành cũng thế! Là một tướng sĩ trung thành, gần gũi với Lê Uy Long nhất, từ lâu anh đã vô cùng thần tượng vị Lê Soái lẫy lừng này! Nhìn thấy chân tay Uy Long không ngừng rỉ máu, anh là người căm hận hơn ai hết, vì vậy liền nhanh chóng dẫn đầu một nhóm binh sĩ hăng hái tiến lên quét sạch kẻ thù!

Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình nhận ra rằng tất cả những kẻ rắp tâm chạy trốn đều bị giết không toàn mạng, chúng kinh hoảng khôn cùng đành nằm bất động trên mặt đất! Chúng biết rõ không thể nào chạy thoát được trước hỏa lực mạnh như vậy. Chỉ cần bỏ chạy nhất định sẽ chết!

Nếu không muốn chết vì chạy trốn mà may mắn trở thành tù nhân biết đâu chúng vẫn còn một tia hy vọng sống sót!

Võ Trung Hiếu, quân sư của bang Hổ Báo, vốn là một kẻ cáo già, quỷ quyệt, cũng đang nằm trên mặt đất giả vờ chết.

Hai đại ca khác của bang Hổ Báo, Lưu Bảo Thục và Ngụy An Khánh bị sức ép của đạn pháo ngất xỉu ngay tại chỗ.

Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng ngồi trên xe bọc thép. Họ bịt mắt không dám nhìn cảnh những đám quỷ khát máu vừa nãy chết thê thảm dưới họng súng của đoàn quân. Rốt cuộc họ chỉ là những người phụ nữ bình thường, chưa từng được chứng kiến cảnh tượng bi thảm như thế trong đời từ lúc sinh ra.

Nhưng Ánh Hạ thì khác. Vốn là một nữ cảnh sát dạn dày kinh nghiệm, nên nhìn những cảnh này cô không hề sợ hãi, trái lại còn đặc biệt vui mừng! Những kẻ vô lương tâm này thực sự đáng chết. Để chúng sống thì thực không công bằng so với những tội ác mà chúng đã gây ra!

Lúc này, số kẻ còn tiếp tục chạy trốn ngày càng ít và trận chiến đang dần đi tới hồi kết!

Tay sai của Trương Minh Trí, kẻ đã tham gia vào vụ giết chết ông Dương Văn Đoàn, Trương Minh Phú đã bị bắn tan xác trong cuộc hỗn chiến

Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình nhìn trận chiến đã sắp kết thúc, thấy được thất bại ngay trước mắt, chúng biết rằng cơn ác mộng của chúng sẽ sớm bắt đầu.         Chỉ một lát sau, không còn kẻ nào bỏ chạy và cũng không một ai còn chống trả.

Trong thung lũng Ngạc Na, máu chảy thành sông, xác chết ở khắp mọi nơi chất thành từng đống như những ngọn núi.

Đội quân của Lưu Bảo Kim đã quét sạch hàng ngàn kẻ thù trong thung lũng Ngạc Na chỉ trong hơn mười phút. Nếu không cần bắt sống những kẻ cầm đầu như lệnh của Lê Uy Long thì ắt hẳn không cần đến mười phút, chỉ sau ba phút, nhóm người này cũng bị xóa sổ.

Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Nghị, Trương Minh Trí và Phan Hoài Lan ngồi bất động trên mặt đất, nhìn cảnh xác chết ngổn ngang, máu thịt bầy nhầy mà sợ đến nỗi gần như mất đi tri giác. Bọn chúng vẫn không hiểu tại sao đoàn quân hùng mạnh này lại đột nhiên xuất hiện ở đây giết người, liệu có phải họ thực sự đang tập trận?

"Dừng bắn. Dọn dẹp chiến trường và bắt sống những kẻ cầm đầu!" Lúc này Lưu Bảo Kim hét to.

Lệnh của Lưu Bảo Kim vừa ban ra, tất cả các khẩu súng trên xe và trong tay các binh sĩ đều ngừng bắn.

Một lượng lớn quân nhân chạy lên dọn dẹp chiến trường.

Thiên Thành dẫn đầu một nhóm binh sĩ đi bắt sống Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình.

Võ Trung Hiếu đang nằm im giả vờ chết cũng bị các binh lính phát hiện và bắt sống.

Lưu Bảo Thục và Ngụy An Khánh ngất xỉu vì sức ép của đạn pháo lúc này vừa hồi tỉnh, cũng bị bắt sống  ngay lập tức

Ngoại trừ hai đại ca của bang Hổ Báo là Mặt Thẹo và Lương Tuấn Kỳ đã bị xe tăng nghiền nát, tất cả những kẻ Lê Uy Long yêu cầu đều bị bắt sống. Trong trận chiến ở thung lũng Ngạc Na này, cuối cùng  Lê Uy Long đã quét sạch được ba thế lực tà ác của Trương gia, bang Hổ Báo và Hoàng Minh Yên.

Lúc này, Thiên Thành đã hộ tống Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Nghị, Phan Hoài Lan, Trương Minh Trí, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu, Lưu Bảo Thục và Ngụy An Khánh, những kẻ đã bị bắt sống tới trước mặt Lê Uy Long.

Khi đám Tạ Ngọc Liên, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và những người khác được đưa đến trước Lê Uy Long, tất cả đều run lẩy bẩy chân tay.

"Quỳ xuống!" Thiên Thành hét lớn và đá một đá vào chân lũ đầu sỏ.

Ánh Hạ nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao đám người này lại bị đưa đến trước mặt của Lê Uy Long? Lê Uy Long có phải là chỉ huy của quân đoàn này không?

"Được rồi, cô gái. Bây giờ trận chiến đã kết thúc rồi. Không còn gì để xem nữa. Hãy vào đây để chúng tôi tiếp tục điều trị vết thương cho cô!" Lúc này, nữ quân y cất tiếng nói với Ánh Hạ khi cô vẫn đang chăm chú dõi theo những diễn biến ngoài hiện trường.

"Ngoài này thực sự rất thú vị. Cô hãy cho tôi xem thêm một lúc nữa!" Ánh Hạ ngập ngừng trả lời.

"Không được! Cô không thể tiếp tục đứng đó nữa. Vết thương trên đầu cô vẫn đang chảy máu! Cô phải cầm máu ngay lập tức!"

Nữ bác sĩ quân y sốt sắng. Lê Uy Long vừa phân phó Ánh Hạ cho cô, yêu cầu phải chữa khỏi nên cô không dám bỏ bê.

Ánh Hạ muốn tiếp tục quan sát nhưng đã bị mấy cô bác sĩ đưa trở lại vào trong chiếc xe quân sự.

…….

"Bây giờ chúng mày rơi vào tay tao rồi, chúng mày còn muốn nói gì nữa?" Lê Uy Long lạnh lùng hỏi, nhìn lũ tù nhân đang quỳ trước mặt.

"Lê Uy Long, quân đoàn này đến từ đâu?" Hoàng Minh Yên cố cứng cỏi lên tiếng hỏi.

"Từ chiến trường phía Tây!" Lê Uy Long trả lời dõng dạc.

"Từ chiến trường phía Tây? Họ vượt qua ngàn dặm đường xa xôi như thế chỉ đến đây để giết người vô tội một cách bừa bãi sao? " Hoàng Minh Yên cố gặng hỏi tiếp.

"Giết người vô tội một cách bừa bãi? Chúng mày coi thường luật pháp, mất hết lương tâm, làm vô số điều xấu xa bỉ ổi, giết hại bao con người… mà được coi là vô tội sao? Bọn họ vừa giết người vô tội sao?"

"Tao không đồng ý! Tao muốn kháng cáo! Ngay cả khi tao có tội, cũng không đến lượt mày kết án!" Hoàng Minh Yên gân cổ lên nói to.

"Hãy nhốt chúng lại và canh giữ cho cẩn thận. Ngày mai tôi sẽ đưa chúng đến trước mộ của cha tôi để xử tử chúng!" Lê Uy Long không muốn nghe những lời vô nghĩa của Hoàng Minh Yên nữa nên hạ lệnh xuống.

Ngay lập tức lũ Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu và những kẻ khác bị các binh sĩ bắt giữ.

"Lê Uy Long, không phải cậu định xử tử chúng tôi chứ?"

Tạ Ngọc Liên sợ đến nỗi khuôn mặt của bà ta xám ngoét như tro, toàn thân run lên từng cơn như sốt rét. Tất cả những thành viên của Trương gia nếu không phải là bị bắt thì đã bị bắn chết từ lâu. Không lẽ gia đình họ Trương của bà ta thực sự bị phá hủy trong tay Lê Uy Long này sao?

"Tôi đã nói từ lâu rằng Trương gia của bà đã tận tay giết chết cha tôi và bảy ngày sau sẽ là ngày tôi ra tay quét sạch gia đình bà. Bây giờ bà còn đưa tôi tới đây, hành hạ bạn bè và vợ tôi như thế, bà thực sự nghĩ rằng tôi đang đùa với bà sao?" Lê Uy Long nheo mắt, nhìn thẳng mặt Tạ Ngọc Liên mà nói.

"Mày không thể xử tử chúng tao. Mày không có quyền xử tử chúng tao! Con trai cả của tao Trương Minh Thành là Bí thư Thành ủy thành phố này, nếu mày dám đụng vào bất cứ ai trong gia đình họ Trương tao thì mày sẽ không thoát được khỏi tay con trai của tao đâu!" Tạ Ngọc Liên vừa run rẩy vừa rít lên qua kẽ răng.

"Thật sao? Vậy thì hãy chờ đến ngày mai. Tôi sẽ không chỉ xử tử cả nhà bà mà còn bắt cả con trai cả Trương Minh Thành của bà chôn cùng một mộ!" Lê Uy Long gằn từng tiếng.

"Mày dám không? Mày có đủ khả năng để bắt được con trai của tao sao?" Tạ Ngọc Liên ngoan cố thách thức.

"Ngày mai bà sẽ biết thôi. Không phải vội!"

Lê Uy Long không muốn nói thêm với Tạ Ngọc Liên gì nữa. Còn điều gì muốn nói, anh sẽ nói hết vào ngày mai trong buổi lễ phúng điếu cha anh.

Một nhóm binh sĩ kéo Tạ Ngọc Liên và đám Trương gia đi ra chỗ khác.

Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng vừa chứng kiến một cơn mưa máu kinh hoàng. Cảnh tượng quá bi thảm. Họ vẫn ở trong chiếc xe bọc thép mà không dám bước xuống xe.

Nhìn thấy đám tù nhân quỳ trước mặt Lê Uy Long, tất cả họ đều rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, vì đang ngồi trong chiếc xe bọc thép nên họ không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Lê Uy Long với bọn chúng.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT