Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Vâng, và họ đã tìm thấy rồi, họ phát hiện ra Lê Uy Long đã bị đưa đến Thung lũng Ngạc Na chỉ trong một vài phút." Viên cảnh sát nói.

"Sau đó thì sao?" Trương Minh Thành cảm thấy sự việc đang ngày càng nghiêm trọng.

"Sau đó, sư đoàn này đã đi thẳng đến Thung lũng Ngạc Na đó."

Nghe tới đây, Trương Minh Thành bỗng run rẩy khắp người, tay anh ta lập cập làm cho chiếc điện thoại rơi ngay xuống đất.

"Ông Trương, ông ổn chứ?" Viên cảnh sát hoảng hốt hỏi khi nghe tiếng điện thoại rơi kịch xuống đất.

Lúc này, Trương Minh Thành không còn tâm trạng để nói chuyện với anh ta. Ông ta lặng lẽ cúi xuống nhấc điện thoại lên và cúp máy.

Trương Minh Thành biết rằng kế hoạch hành quyết Lê Uy Long của Hoàng Minh Yên được thực hiện tại thung lũng Ngạc Na!

Tối nay, không chỉ Trương gia của ông ta, mà rất nhiều người thân cận của Hoàng Minh Yên trong sở cảnh sát và toàn bộ lực lượng băng Hổ Báo đã cùng đến đó đối phó với Lê Uy Long!

Vậy mà một quân đoàn không rõ gốc gác từ đâu đã lao vào thành phố để bao vây Sở Cảnh sát và lần theo dấu vết của Lê Uy Long rồi nhanh chóng kéo đến Thung lũng Ngạc Na này. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ chắc chắn đến là để giải cứu Lê Uy Long kia!

Đồng thời, ông ta chợt có ý nghĩ rằng Lê Uy Long hoàn toàn không phải là một nhân vật đơn giản! Làm sao mà một người bình thường có thể khiến cả một quân đoàn được trang bị hùng hậu xông vào Thành phố ứng cứu chứ?

Lê Uy Long chắc chắn không phải là một quân nhân bình thường như anh ta vẫn nói, mà phải là một nhân vật có vị thế lớn nên mới có thể huy động quân đội vào thành phố chỉ với một mệnh lệnh!

Thân là một bí thư thành ủy, giá mà ông ta có thể hiểu được điều này sớm hơn thì đã không phải loay hoay thế này.

Lúc này, điện thoại di động của tất cả thành viên Trương gia và Hoàng Minh Yên đều đã bị tắt, chứng tỏ có điều gì đó không may đã xảy ra với họ!

Nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn họ sẽ buộc phải khai ra kẻ chủ mưu đứng phía sau.

Trương Minh Trí là một người khôn ngoan và giảo hoạt, ông ta tự biết rằng mình đã gây ra một đại thảm họa, và những điều xui xẻo chắc chắn sẽ xảy đến với ông ta!

Dám xúc phạm đến một người có thể huy động cả Quân đoàn, đây thực sự không phải là một tội nhỏ. Đừng nói đến việc bị bắt, có khi chính mạng sống của ông ta lúc này cũng khó giữ!

Lần này Trương Minh Thành quả thực đã gây ra một thảm kịch nghiêm trọng!

Ông ta không muốn ngồi yên chờ chết, nên quyết định sẽ bỏ trốn ngay trong đêm!

Tuy nhiên, thường thì sẽ không có chuyến bay nào vào giờ sáng sớm như thế này. Ông ta có thể trốn đi đâu?

Sau khi suy nghĩ rất lâu về chuyện này, Trương Minh Thành quyết định chạy đến đại sứ quán Đông quốc để trốn tạm!

Ông ta vốn có một mới quan hệ chặt chẽ với ban lãnh sự Đông quốc, bây giờ dù đã gây ra một thảm họa, ông ta vẫn có thể nương nhờ họ.

Chừng nào có thể đến được đại sứ quán đó, ông ta coi như đã ở trong lãnh thổ Đông quốc. Quân đội Đại Long sẽ không thể làm gì họ!

Nghĩ vậy, Trương Minh Thành vội vã chuẩn bị tiền bạc và một số đồ đạc cũng như tài liệu quan trọng, và lập tức lái xe đến lãnh sự quán Đông quốc ở gần khu trung tâm thành phố.

...................

Vào lúc hai giờ sáng, điện thoại di động của Lê Uy Long đột nhiên reo lên.

Anh liếc nhìn vào màn hình điện thoại và thấy rằng đó là cuộc gọi từ Căn cứ phía Nam, liền vội vã choàng dậy trả lời ngay lập tức.

"Lê Soái, là tôi, Vũ Hải đây." Giọng nói của Vũ Hải vang lên qua điện thoại.

"Có chuyện gì mà anh gọi tôi muộn vậy?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.

"Đám người Trương gia và băng Hổ Báo đã khai ra người đứng sau mọi chuyện là Trương Minh Thành, Bí thư thành ủy thành phố Quốc Hòa, nhưng chúng tôi lại vừa nhận được tin hắn ta đã bỏ trốn ngay sau khi biết chuyện." Vũ Hải nói.

"Ông ta định trốn đi đâu?" Lê Uy Long hỏi.

"Theo thông tin điều tra thì đã trốn đến Đại sứ quán Đông quốc," Vũ Hải nói. Anh ta cũng chỉ vừa nhận được tin này. Việc này liên quan đến đại sứ quán nên vô cùng nghiêm trọng và ngoài sức tưởng tượng của Vũ Hải, vậy nên anh ta mới phải gọi Lê Uy Long lúc đêm hôm như thế này.

"Cái gì? Lão ta thực sự đã chạy trốn đến Đại sứ quán sao?" Lê Uy Long có một chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ mờ ám gì đó?

"Phải. Chúng ta nên làm gì bây giờ? Lê Soái, xin hãy ra chỉ thị!" Vũ Hải lo lắng hỏi. Anh ta không dám tự ý ra quyết định hành động đối với vấn đề này, chỉ có thể hỏi Lê Uy Long và để cho anh xử lý tất cả.

"Đường đường là lãnh đạo một thành phố, vậy mà Trương Minh Thành này lại trốn đến lãnh sự quán quốc gia khác. Đây thực sự không khác gì tội phản nghịch, bôi nhọ danh dự của nước ta! Hãy để cho sư đoàn tinh nhuệ của anh bao vây đại sứ quán Đông quốc ngay lập tức, phải đảm bảo rằng họ sẽ giao nộp tên phản bội Trương Minh Thành!" Lê Uy Long giận dữ ra lệnh. .

"Lê Soái, bao vậy đại sứ quán thì có vẻ hơi nghiêm trọng! E là sẽ gây bất hòa dẫn đến chiến tranh giữa hai nước!" Vũ Hải lo lắng nói.

"Anh sợ cái gì chứ? Chúng ta là một quốc gia lớn với những con người vĩ đại và các chiến binh mạnh mẽ. Đông quốc sẽ không dám gây chiến với chúng ta đâu! Hãy tiếp tục làm như tôi đã nói, chúng ta nhất định phải bắt bằng được tên phản tặc Trương Minh Thành!" Lê Uy Long nhấn mạnh lời nói của mình.

"Vâng, tôi hiểu rồi!" Vũ Hải không dám nhiều lời thêm nữa, chỉ đành thực hiện ngay mệnh lệnh của Lê Uy Long.

................

Tại Đại sứ quán Đông quốc....

Đại diện ban lãnh sự của Đại sứ quán thấy bí thư thành ủy Quốc Hòa Trương Minh Thành đột nhiên hớt hải chạy đến, ông ta rất ngạc nhiên và đã ra gặp riêng hắn ta.

"Tôi biết rất nhiều bí mật của đất nước này, cũng đã mang một số thông tin tuyệt mật đến đây. Chỉ cần các người có thể đảm bảo an toàn cho tôi và đưa tôi đến Đông quốc bình an vô sự, tôi sẵn sàng cung cấp ngay cho Đông quốc tất cả những thông tin này." Trương Minh Thành vừa thở hổn hển vừa nói.

"Được! Đừng quá lo lắng, ông Trương. Bây giờ ông đã vào trong đại sứ quá Đông quốc rồi, tôi đảm bảo sẽ không có bất cứ ai có thể gây phương hại đến ông. Bây giờ ông đã an toàn, có thể cho chúng tôi xem qua một số thông tin ông mang đến không?" Đại diện Đại sứ quán nói.

"Không được! Chỉ sau khi đến được Đông quốc an toàn, tôi mới có thể cung cấp những thông tin và bí mật mà tôi biết." Đã leo được lên chứ Bí thư thành ủy, dĩ nhiên Trương Minh Thành không phải kẻ ngu ngốc. Trước khi có thể đến Đông quốc an toàn, ông ta tuyệt đối sẽ không bàn giao những thông tin này.

Trong lòng Trương Minh Nghị cũng không hoàn toàn tin tưởng đại diện đại sứ quán, ông ta lo rằng người này sẽ qua cầu rút ván sau khi có được thông tin, và sẽ không cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của mình.

"Được, vậy hãy đợi đến khi ông đến Đông quốc vậy. Tôi sẽ sắp xếp để ông được đưa đến đó một cách bí mật." Người đại diện không hề tỏ ý ép buộc, ông ta biết dù sao thì Trương Minh Thành cũng phải sớm trao ra nó.

Ông ta cũng tin rằng Trương Minh Trí, với tư cách là bí thư thành ủy Quốc Hòa, hẳn phải nắm giữ một số thông tin bí mật về đất nước này. Một người có giá trị như vậy dĩ nhiên phải được bảo vệ cẩn thận.

Lúc này, đột nhiên một người bảo vệ chạy xộc vào trong hoảng loạn.

"Chủ tịch! Không hay rồi, có chuyện lớn rồi!" Người bảo vệ vừa thở dốc vừa nói trong hoảng loạn.

"Có chuyện gì mà trông cậu hoảng hốt quá vậy? Làm mất hết phong thái của Đông quốc chúng ta rồi!" Chủ tịch đại sứ quán giận dữ nói. Trước mặt Trương Minh Thành, sự xuất hiện của một người bảo vệ hoảng loạn hèn nhát như vậy khiến ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Chủ tịch, một sư đoàn binh sĩ được trang bị hùng hậu không hiểu từ đâu kéo đến đang bao vây toàn bộ đại sứ quán của chúng ta!" Người bảo vệ hớt hải nói.

"Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?" Chủ tịch Đại sứ quán cũng ngạc nhiên không kém khi nghe điều này.

Vừa hay tin, Trương Minh Thành bỗng chốc trở nên run rẩy. Chẳng lẽ Lê Uy Long dám đưa cả đoàn quân đến đây thật sao?

"Phải! Nếu ngài không tin tôi, ngài có thể nhìn qua cửa sổ ấy!" Người bảo vệ nói, mồ hôi đầm đìa trên mặt và cổ.

Vị Chủ tịch và Trương Minh Thành nhanh chóng bước đến bên cửa sổ và rón rén nhìn xuống. Và khuôn mặt họ đột nhiên biến sắc vì sợ hãi và mồ hôi bắt đàu toát ra.

Dưới sân khu lãnh sự lúc này là vô số xe tăng, xe bọc thép đã bao vây quanh đồn, xung quanh là cả đoàn quân tinh nhuệ với đạn dược trạng bị đến tận răng!

"Yêu cầu lãnh sự Đông quốc mau bàn giao tên phản bội Trương Minh Thành!"

"Bàn giao tên phản bội Trương Minh Thành!"

"Bàn giao tên phản bội Trương Minh Thành!"

Tất cả những người lính bên dưới đều đồng thanh hô to xung quanh đại sứ quán, làm rung chuyển cả bầu trời.

Trương Minh Thành đột nhiên tái nhợt vì sợ hãi, đôi chân run rẩy không đứng vững nổi, và ông ta nói với giọng run run: "Chủ tịch, ông tuyệt đối đừng giao nộp tôi. Tôi có thể giúp đỡ rất nhiều cho Đông quốc."

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT