Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Được! Dù sao thì tất cả các người cũng sẽ chết, nên bây giờ tôi sẽ cho các người biết danh tính thực sự của tôi. Vũ Hải, anh hãy đến đây và nói cho họ biết tôi là ai đi." Lê Uy Long không muốn nói điều đó bởi vì họ có thể không tin lời anh. Vì vậy, anh để cho Vũ Hải, một chiến binh bốn sao nổi tiếng, trực tiếp lên tiếng.

"Lê Uy Long đang đứng trước mặt các người chính là Tổng tư lệnh quân đội quốc gia và đồng thời được phong tước Long thần chiến. Các người thực sự đã giết cha nuôi của anh ấy là Dương Văn Đoàn, một cựu chiến binh chiến công lừng lẫy. Vì vậy, các người chỉ còn nước chết để đền tội, không ai có thể cứu được cả." Vũ Hải hùng hồn tuyên bố.

Vũ Hải vừa dứt lời, Hoàng Minh Yên và những người khác đều bị sốc nặng và bắt đầu lảo đảo!

Có nằm mơ họ cũng không thể ngờ rằng Lê Uy Long, một tên con rể nổi tiếng nhu nhược, đần độn, bất tài,... lại chính là Tổng tư lệnh quân đội quốc gia.

Ngay cả Trương Minh Thành, bí thư thành ủy thành phố, cũng không tin nổi Lê Uy Long này lại có một địa vị cao tới như vậy!

Nếu chuyện này là sự thật, không có gì ngạc nhiên khi anh ta dám gọi trực tiếp tên của Vũ Hải, xem ra quả thực anh ta có cấp bậc cao hơn Vũ Hải nhiều lần!

Nếu những lời này không đến từ miệng của Vũ Hải, họ sẽ không bao giờ tin rằng danh tính thực sự của Lê Uy Long lại cao đến như vậy.

Tuy nhiên, điều này đã trực tiếp được Vũ Hải nói ra, nên dù họ không muốn tin thì cũng buộc phải tin vào điều đó. Bởi vì một Đại úy như Vũ Hải không việc gì phải nói dối họ.

Những đồng đội cũ Dương Văn Đoàn ngay từ đầu cũng không biết danh tính thực sự của Lê Uy Long, giờ đây khi nghe Vũ Hải nói ra điều đó, tất cả họ đều bàng hoàng.

Biết rằng Dương Văn Đoàn có một người con nuôi giỏi giang như vậy, những cựu chiến binh này cũng rất hài lòng và mừng cho ông ấy!

...................

Cùng lúc này, bà Chu, Chu Hữu Lộc, Thúy Họa và Chu Hoàng Lâm cũng đang trên đường đến Nghĩa trang Linh Sơn.

Trên đường đi, thấy rất nhiều phương tiện đang trở về từ Nghĩa trang Linh Sơn, họ đột nhiên trở nên lo lắng.

"Lái xe nhanh hơn! Nhanh hơn nữa đi! Nếu không chúng ta sẽ trễ lễ tưởng niệm đó mất." bà Chu lo lắng thúc giục.

"Mẹ ơi, bây giờ tất cả các tuyến đường đều kẹt xe rồi, có muốn nhanh cũng không nhanh nổi đâu!" Chu Hữu Lộc, người phụ trách lái xe nói.

"Ôi, mẹ à, dù sao Lê Uy Long cũng đã mời chúng ta tham gia và mẹ cũng đồng ý rồi nên chắc chắn cậu ta sẽ phải chờ, chúng ta không phải vội vàng quá làm gì!", Thúy Họa nói.

"Cô thì biết cái gì? Có rất nhiều người nổi tiếng và bề thế đã đến lễ truy điệu của Dương Văn Đoàn, cậu ta cần gì chờ chúng ta chứ? Mau lái xe nhanh lên!" bà Chu nổi giận nói.

..................

Cuối cùng, sau khi đến được cổng Nghĩa trang Linh Sơn, bà Chu, Chu Hữu Lộc, Thúy Họa và Chu Hoàng Lâm đã nhanh chóng ra khỏi xe và thấy rằng đám đông đã giải tán từ lâu. Chỉ còn lại những người lính được trang bị đạn dược đang bảo vệ họ xung quanh.

"Chúng tôi đến viếng ông Dương Văn Đoàn, hãy cho chúng tôi vào trong!" bà Chu nói với người lính bảo vệ cổng.

"Xin lỗi, chúng tôi đã nhận được lệnh, bây giờ không ai được phép vào trong." Người lính bảo vệ cổng nói.

"Tôi là bà nội đằng vợ của Lê Uy Long, hãy để cho tôi vào!" Thấy những người lính không chịu thỏa hiệp, bà Chu vội vàng tiết lộ danh tính.

"Hóa ra là như vậy! Xin bà vui lòng chờ trong giây lát, tôi phải vào trong báo cáo trước." Người lính bảo vệ cổng biết rằng bà Chu là người thân của Lê Uy Long thì nể sợ không dám bỏ bê, bèn chạy vào báo cáo.

Chu Nhược Mai, người đang đứng đợi bên cạnh lối vào nghĩa trang, thấy bà nội và người chú Chu Hữu Lộc chạy tới, cô liền bước tới và hỏi: "Bà, chú thím.... mọi người cũng đến để viếng bố chồng con sao?"

"Phải, Nhược Mai à, tại sao con lại ra ngoài như thế này?" bà Chu ngạc nhiên hỏi khi thấy Chu Nhược Mai xuất hiện ở đây.

"Uy Long yêu cầu cháu ra ngoài trước và đợi anh ấy. Nếu mọi người đến để dự lễ tưởng niệm, tại sao tới tận bây giờ mới đến nơi?" Chu Nhược Mai hỏi.

Nghe câu hỏi của Chu Nhược Mai, bà Chu và Chu Hữu Lộc ngay lập tức cứng họng. Cả hai đều bối rối và không biết phải trả lời thế nào.

bà Chu tránh không trả lời câu hỏi của Chu Nhược Mai, thay vào đó lại hỏi: "Bà nghe nói hôm nay có cả vị Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam, Vũ Hải, và một sư đoàn vô cùng hùng mạnh đang ở đây phải không? Họ có còn ở trong đó không?"

"Tất cả họ vẫn còn ở bên trong! Chỉ có chúng cháu và những thường dân khác là được mời ra ngoài còn bọn họ và đội quân vẫn còn bên trong." Chu Nhược Mai thực thà nói.

"Thật tốt nếu họ ở trong đó. Vậy chúng ta sẽ vào để đi gặp họ." Bà ta chắc chắn với cương vị là bà vợ của Lê Uy Long, người ta ắt hẳn phải cho bà ta vào.

Đúng lúc Lê Uy Long đang chuẩn bị xử tử những tên tội đồ trước ngôi mộ của Dương Văn Đoàn thì một người lính chạy vào nói:

"Báo cáo Soái tướng! Có thêm vài người muốn vào thắp hương cho cụ ông. Một bà nói rằng bà ta là bà bên vợ của ngài. Ngài có đồng ý cho họ vào không? "

"Ngăn họ lại! Không cho họ vào!" Lê Uy Long nói.

Anh quyết định ngay mà không mảy may do dự. bà Chu và những người khác trong Chu gia hẳn đã nghe nói rằng có rất nhiều tên tuổi lớn trong buổi lễ phúng điếu ngày hôm nay, vì vậy họ đã thay đổi ý định ban đầu và cùng nhau đến. khi anh ngỏ lời mời, bọn họ đã thẳng thừng từ chối, bây giờ thấy lợi ích bày ngay trước mắt họ lại hăm hở đến tiễn đưa cha anh. Những người như vậy anh không tiếp!

"Tuân lệnh!"

"Các anh hãy nói với họ rằng Vũ Hải, vị Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam không đồng ý cho họ vào. Bây giờ buổi lễ tưởng niệm đã kết thúc nên không ai được vào đây nữa." Lê Uy Long nói thêm.

Mặc dù anh đã tiết lộ danh tính thực sự của mình với Hoàng Minh Yên, Trương Minh Thành và những người khác, anh vẫn không thực sự muốn cho Chu gia biết thân phận thực sự của mình, vì vậy anh vin vào Vũ Hải, nói anh ta không đồng ý cho họ vào viếng.

"..." Vũ Hải đổ mồ hôi. Bất đắc dĩ anh ta lại trở thành tấm bia đỡ đạn cho vị Lê Soái này!

"Tuân lệnh!"

Người lính chào kiểu nhà binh và ngay lập tức chạy trở ra ngoài.

Trong chốc lát, bà Chu thấy người lính vào báo cáo đã chạy ra.

"Bây giờ chúng ta có thể vào chưa?" bà Chu mỉm cười hỏi.

"Bà không thể vào, thưa bà. Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam, ngài Vũ Hải, nói, hiện tại buổi lễ phúng điếu đã kết thúc nên không ai có thể vào được." Người lính nói.

"Cái gì? Buổi lễ đã kết thúc?” bà Chu ngạc nhiên kêu lên.

"Vâng, thưa bà!"

"Nếu buổi lễ đã kết thúc, tại sao họ vẫn ở bên trong?" bà Chu cứng đầu tiếp tục đôi co.

"Đây là một điều bí mật. Tôi không thể nói gì thêm với gia đình. Xin vui lòng quay về!" Người lính nói.

"Không, tôi phải tìm Lê Uy Long, để cậu ta phải ra ngoài đón chúng tôi!" Không muốn chấp nhận sự thật, bà Chu cương quyết nói to. Bà ta nhìn vào trong và không thấy ai khác ngoài nhóm binh sĩ này nên bà ta nhất định không chịu bỏ cuộc.

"Chính Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam, Vũ Hải, không đồng ý cho các người vào. Bà không thể gặp được bất cứ ai đâu." Người lính tự tin nói, bởi vì đây vốn dĩ là lệnh của Lê Uy Long.

"Mẹ ơi, đi thôi! Chính ngài Vũ Hải nói rằng không ai được phép vào. Nếu cứ đứng ngoài này cũng đâu có ích gì hoặc cũng làm sao mà tìm được Lê Uy Long?" Chu Hữu Lộc nói.

bà Chu cũng nghĩ đến điều đó. Nếu Vũ Hải đã nói rằng không cho phép ai vào đó nữa thì nếu có gặp được kẻ vô dụng Lê Uy Long thì phỏng có ích gì?

Nếu lời nói của cậu ta có trọng lượng thì lúc nãy vợ cậu ta, Chu Nhược Mai, đã  không bị đuổi ra ngoài.

Vì vậy cuối cùng bà ta đành rời đi cùng với Chu Hữu Lộc, Thúy Họa và Chu Hoàng Lâm mà không thèm nói với Chu Nhược Mai một tiếng.

...

Lúc này, trước mộ phần của Dương Văn Đoàn.

"Lưu Bảo Thục! Chính tay mày đã giết cha tao, bây giờ mày còn nói gì được nữa không?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT