Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tất cả các ông lớn khác đều ngạc nhiên.

Tuy nhiên, họ nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Lê Uy Long.

Lê Uy Long này muốn nói với họ về những cống hiến của Ánh Hạ và hy vọng họ có thể cân nhắc cô ấy vào vị trí giám đốc sở cảnh sát một cách công bằng nhất có thể, thay vì chỉ dựa vào việc cô ấy đã cứu anh đêm hôm trước. Nếu Lê Uy Long chỉ quan tâm tới những cảm xúc cá nhân, anh chắc chắn đã tự cất nhắc Ánh Hạ trở thành người đứng đầu sở sát luôn mà không cần tổ chức cuộc họp này rồi!

Những người có mặt ở đây đã đạt được những chức vị cao cấp như vậy, dĩ nhiên họ cũng phải có một bộ óc hơn người và dễ dàng hiểu ra điều đó.

Vì vậy, các vị tổng tài bắt đầu cố gắng hình dung lại những màn thể hiện xuất sắc của Ánh Hạ trong tâm trí.

"Đồng chí Ánh Hạ hoàn toàn đủ tư cách làm giám dốc sở cảnh sát! Cô ấy làm việc dứt khoát và công bằng, theo tôi biết, cô ấy thường xuyên yêu cầu mọi người trong sở theo dõi và tiêu diệt các tụ điểm của băng đảng Hổ Báo, và đã đạt được những thành công to lớn. Nếu người như Ánh Hạ còn chưa đủ tư cách làm người đứng đầu sở cảnh sát, thì còn có ai trong thành phố này đủ khả năng đảm nhận vị trí đó? Ai sẽ đủ can đảm đứng ra bảo vệ Quốc Hòa khi cần?", Một người trong ban lãnh đạo thành phố Quốc Hòa nói.

"Đúng vậy! Đồng chí Ánh Hạ thậm chí đã đến Ngạc Khuông vào hai đêm trước để quét sạch hai băng nhóm tội phạm buôn bán ma túy xuyên quốc gia, và thu giữ một lượng lớn tiền mặt cũng như ma túy. Đây thực sự không phải chuyện dễ dàng! Một nữ anh hùng như vậy còn chưa đủ xứng đáng cho vị trí đó hay sao?? Nếu cô ấy bị thay thế bởi người khác, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng tình!" Một ông lớn khác nói.

"Phải, Chỉ huy Lê, lúc ấy anh cũng đã ở đó! Hẳn là anh biết rõ hơn chúng tôi về cách Ánh Hạ chiến đấu bên cạnh các đồng chí khác và quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm bằng vũ khí hạng nặng trong một đêm. Một tài năng xuất chúng như thế nếu không làm giám đốc Sở cảnh sát thì thật phí phạm quá!?!"

"Ngoài ra, nữ cảnh sát Ánh Hạ này đã nhiều lần phát hiện ra các vụ buôn bán phụ nữ và trẻ em lớn, và đã giải cứu nhiều người trong số họ thoát chết trong gang tấc."

"Đồng chí Ánh Hạ là người chính trực, vị tha và không sợ quyền lực. Nhiều quan chức tham nhũng và làm việc bất hợp pháp đã bị cô ấy bắt giữ. Những người có ý thức về công lý như cô ấy là phù hợp nhất để trở thành giám đốc Sở cảnh sát!"

"Ánh Hạ đã có được vô số chiến công. Cả Quốc Hòa này không có ai đủ tư cách làm giám đốc Sở hơn cô ấy!"

"Phải phải! Ánh Hạ rất dũng cảm và giỏi chiến đấu. Cô ấy là nữ anh hùng duy nhất của Sở cảnh sát, chúng ta không thể nào so sánh với cô ấy!"

"Đúng, Ánh Hạ là người rộng lượng, lại đầy can đảm, không kể đến thành phố Quốc Hòa, có khi cả đất nước này cũng không thể tìm thấy một nữ cảnh sát thứ hai mạnh hơn cô ấy. Qủa thực là một tài năng hiếm có!"

"Tôi nghĩ để Ánh Hạ làm giám đốc Sở cảnh sát thành phố Quốc Hòa là phù hợp nhất. Cô ấy nhất định phải được ngồi vào vị trí đó!"

....................

Tất cả những người có mặt đều vội vã kể tất cả về những chuyện tốt, những thành tích của Ánh Hạ mà họ biết.

Những câu chuyện này đều không rõ ràng và chỉ được tóm tắt lại một cách rất chung chung, nhưng tóm lại đều là những nhận xét tốt đẹp.

"Hóa ra đồng chí Ánh Hạ này lại tài giỏi và đóng góp nhiều công lao đến như vậy sao?! Nhưng nói gì thì nói, tôi không quan tâm đến cuộc bầu cử này của các vị. Hãy chọn bất cứ ai các vị thấy thích hợp!" Lê Uy Long đã đạt được mục tiêu của mình, vì vậy anh đã thuận nước đẩy thuyền, ép mà không ép, buộc họ phải bầu cho Ánh Hạ.

Nghe những lời này của Lê Uy Long, các ông lớn cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Việc Ánh Hạ trở thành giám đốc mới của Sở cảnh sát thành phố Quốc Hòa, xem như đã việc hoàn toàn chắc chắn.

"Vì Ánh Hạ đã được chọn làm tân giám đốc, nên cô ấy phải được bổ nhiệm càng sớm càng tốt, việc này không thể bị trì hoãn quá lâu được. Nếu không, Sở cảnh sát thành phố sẽ không có người lãnh đạo và trở nên hỗn loạn." Lê Uy Long nói thêm.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhanh chóng ban hành một công văn chính thức để bổ nhiệm Ánh Hạ làm tân giám đốc Sở cảnh sát thành phố Quốc Hòa." Người phụ trách tài liệu văn thư của thành phố nói.

"Được rồi, vấn đề bầu giám đốc Sở cảnh sát xem như sẽ dừng ở đây. Tiếp theo, tôi muốn nói với các vị điều thứ hai." Lê Uy Long nói.

Khi Lê Uy Long nói rằng anh ấy muốn bàn về điều thứ hai, tất cả những người có mặt đều bất giác cảm thấy sợ hãi. Họ tự hỏi không biết điều thứ hai mà Lê Uy Long muốn nói đến có liên quan gì đến mình không?....

"Điều thứ hai là bí thư thành ủy Thành phố Quốc Hòa, Trương Minh Thành, chính là người đã lên kế hoạch cho vụ thảm sát trong thung lũng Ngạc Na, và sau vụ việc này, ông ta đã bỏ trốn tới Đại sứ quán Đông quốc với một số thông tin tuyệt mật quốc gia. Đây là một vụ đầu hàng ngoại bang, thể hiện thái độ của kẻ phản quốc. Nên ông ta đã bị tôi bắt và xử tử ngay hôm qua." Lê Uy Long bình thản nói.

Mọi người đều sốc nặng khi nghe điều này. Mặc dù họ cũng đã nghe nói về việc Vũ Hải đã phái một sư đoàn hùng hậu đến bao vây đại sứ quán Đông quốc vào đêm hôm trước, và đột nhập vào đó bắt giữ kẻ phản tặc Trương Minh Thành, nhưng họ không hề biết rằng ông ta đã bị Lê Uy Long hành quyết!

Trương Minh Thành dù sao cũng là người nằm trong ban lãnh đạo thành phố, Lê Uy Long lại dám tự quyết định việc xử tử ông ta như vậy. Điều đó có thể cho thấy Lê Uy Long này có máu mặt như thế nào!

Quyền lực của anh ta dường như còn vượt xa cả quyền lực của một trưởng đoàn thanh tra!

"Đừng ngạc nhiên. Chính Thủ tướng đã cho phép tôi ra tay." Lê Uy Long nói.

Nghe tới đây, mọi người lại đổ mồ hôi lạnh. Thì ra, chính Thủ tướng đã phái Lê Uy Long làm trưởng đoàn thanh tra này, lại còn cho anh ta nắm quyền sinh sát trong tay!

Ai nấy đều cảm thấy bối rối khi biết điều này. Lê Uy Long, một người con rể nổi tiếng vô dụng, làm sao anh ta lại có thể được Thủ tướng trọng dụng như vậy?

"Thực ra, tôi cũng không muốn trở thành trưởng của đoàn thanh tra này. Nhưng ngài Thủ tướng cứ khăng khăng muốn tôi phải làm chuyện này, nên tôi không thể trốn tránh nó được. Tuy nhiên, bởi vì đã nhận mệnh lệnh này, tôi chắc chắn sẽ phải làm hết khả năng của mình để không phụ lại những kỳ vọng của Thủ tướng. Trương Minh Thành và Hoàng Minh Yên đã ngang nhiên phạm tội ngay trước mắt tôi như vậy, bọn họ dĩ nhiên phải nhận lấy kết cục đó!!" Lê Uy Long nói.

Nghe điều này, một số vị đại biểu ở đó bắt đầu chột dạ và run rẩy.

"Tất nhiên, nếu các vị làm việc tốt, tôi chắc chắn sẽ phản ánh lại với Thủ tướng để có công văn khen thưởng. Giống như Ánh Hạ đó, cô ấy là một công chức tốt luôn hành động vì lợi ích chung người dân, người như cô ấy chắc chắn sẽ được trọng dụng." Lê Uy Long quyết định dùng chiêu “vừa đấm vừa xoa” để các ông lớn ở đây không cảm thấy quá áp lực.

"Đối với vị trí Bí thư Thành ủy đang trống, chúng ta cũng nên nhanh chóng quyết định bổ nhiệm một người mới, các vị có ứng cử viên nào phù hợp không?!!" Lê Uy Long nói.

Khi anh nói tới điều này, mọi người đều cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nén họ, tất cả đều im lặng nín thở. Không ai dám nói câu nào, chỉ lặng ngắt ngồi lắng nghe anh.

"Được rồi, chuyện này hãy để sau vậy. Bây giờ tôi sẽ nói về điều cuối cùng. Tôi và Thiên Thành là trưởng và phó đoàn thanh tra. Các vị phải giữ bí mật về điều này. Vì cuộc điều tra phải được tiến hành một cách bí mật, thời gian tới chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra nữa. Nếu bất cứ ai dám tiết lộ danh tính của chúng tôi thì hãy sẵn sàng nhận kết cục như Trương Minh Thành đi!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.

"Vâng! Chúng tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối!"

Tất cả các vị đại biểu khác đều đồng thanh nói họ sẽ hoàn toàn giữ bí mật.

Họ tự hiểu được rằng tội rò rỉ thông tin bí mật không hề nhẹ. Làm sao mà họ dám làm điều đó?

"Vậy thì tốt, tôi đã nói tất cả những gì cần nói, cuộc họp hôm nay có thể kết thúc tại đây. Tất cả các vị có thể trở về tiếp tục làm việc của mình rồi!" Lê Uy Long nói xong liền đứng dậy rời đi ngay.

Thiên Thành cũng đi theo phía sau anh và hai người cùng ra khỏi căn phòng hội nghị.

Thiên Thành đã hoàn toàn im lặng trong cuộc họp vừa rồi.

Sau cuộc họp, Lê Uy Long cảm thấy có chút buồn chán và không biết nên đi đâu, vì vậy anh đã yêu cầu Thiên Thành lái xe đi dạo một vòng quanh thành phố Quốc Hòa.

Hiện tại anh không phải tham chiến, mà đã trở thành trưởng đoàn thanh tra. Giống như những gì vừa mới nói ở cuộc họp, Lê Uy Long muốn cống hiến hết sức mình và không phụ lại kỳ vọng của Thủ tướng. Vì vậy, anh muốn đi tuần tra khắp nơi để có thể truy lùng hết tất cả những tội ác đang được che giấu trong thành phố này.

Còn nếu cứ ở nhà cả ngày, làm sao anh có thể nắm rõ hết được tình hình thành phố?

Khi Thiên Thành vừa lái xe qua một con phố tương đối đổ nát và xập xệ, Lê Uy Long bỗng trông thấy bảy hoặc tám thanh niên trông giống như một nhóm xã hội đen đang đánh đập một người bán trái cây ở bên đường cách đó không xa.

Lúc này, quầy hàng đều đã bị lật, trái cây nằm rải rác khắp nơi. Có rất nhiều người đứng xem gần đó, nhưng không ai dám ngăn chặn những tên côn đồ này.

Lê Uy Long nhìn kỹ hơn một chút và nhận ra người phụ nữ đang bị hành hung kia chính là Lê Hồng Ngọc, một giáo viên ở trường trung học địa phương!

Khi còn học cấp ba, Uy Long phải sống dựa vào khoản tiền lương ít ỏi của ông Dương Văn Đoàn. Vì vậy cuộc sống của hai cha con anh hết sức khó khăn và thường bị các bạn cùng lớp coi thường.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT