Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhưng anh cũng biết rằng vấn đề này rất phức tạp và liên quan đến nhiều thế lực. Bai đầu trọc chỉ là kẻ đánh thuê, chắc hẳn phải có ai đó đứng đằng sau chuyện này.

"Cô Dung, cô đừng quá buồn, em sẽ tìm cách giúp cô giải quyết vấn đề này." Lê Uy Long an ủi.

"Em có giải pháp nào sao?" Lê Hồng Ngọc hỏi, nhưng trong lòng không dám kỳ vọng quá nhiều.

"Em sẽ giúp cô khôi phục vị trí giáo viên của mình, để cô có thể trở lại bục giảng một lần nữa và khiến cho tất cả những người liên quan đến chuyện này phải bị trừng phạt." Lê Uy Long quả quyết nói.

"Đừng làm liều, em không cần phải lo cho công việc của cô." Lê Hồng Ngọc nhắc lại một lần nữa, cô thực sự lo lắng rằng sẽ có điều gì đó không may xảy ra với Lê Uy Long nếu anh còn tiếp túc lấn sâu vào việc này.

"Trước mắt cô không cần lo nghĩ về nó! Bây giờ em đang có khoảng hai trăm triệu ở đây. Cô có thể sử dụng nó trước, và đừng ra ngoài bán hoa quả rong nữa." Lê Uy Long vừa nói vừa đưa cho Lê Hồng Ngọc số tiền mà anh vừa rút từ ngân hàng lúc nãy.

"Trời đất! Em lấy đâu ra nhiều tiền thế này?" Lê Hồng Ngọc kinh ngạc thốt lên.

"Gần đây em có tiết kiệm một số tiền riêng." Lê Uy Long nói.

"Vậy đây là số tiền em đã vất vả tích cóp, cô không thể nhận nó được." Lê Hồng Ngọc nói.

"Cô Lê, cô là giáo viên đáng kính nhất đối với em. Nếu không có sự dạy dỗ chỉ bảo của cô, sẽ không có Lê Uy Long ngày hôm nay. Bây giờ cô đang gặp rắc rối, hãy để em được làm tròn bổn phận của một người học trò!!" Lê Uy Long nói.

"Nhưng, cô đã không thể giúp em có một tương lai tốt đẹp, bây giờ em chỉ là một người con rể mà thôi." Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.

"........." Lê Uy Long hoàn toàn không nói nên lời. Bây giờ anh vẫn đang giấu Lê Hồng Ngọc danh tính thật của mình, làm sao có thể giải thích cho cô ấy hiểu đây?

Khi Lê Uy Long học xong trung học, anh được nhận ngay vào một trường đại học danh tiếng, nhưng anh đã kiên quyết gác sách bút sang một bên để gia nhập quân đội. Sau đó, với nhiều thành tích nổi bật, Uy Long đã trở thành Tổng tư lệnh quân đội quốc gia.

Dĩ nhiên là Lê Hồng Ngọc không hề biết những điều này.

"Cô Dung, dù sao, lúc đó cô đã rất tử tế với em, bây giờ cô cũng đang thiếu tiền, mẹ cô lại đang bệnh, bố cô phải nhập viện, cô thì không có việc làm,... Em biết là cô thực sự rất cần tiền để chữa trị cho họ. Số tiền ít ỏi này, xin cô hãy nhận lấy, nếu không thì lương tâm của em sẽ day dứt không yên." Lê Uy Long nói.

Đúng là hiện giờ Lê Hồng Ngọc rất cần tiền. Nghe những lời của Lê Uy Long, cô cảm động nói: "...Được, vậy số tiền này coi như cô đã mượn từ em. Sau này, khi cô có tiền, nhất định sẽ trả lại đầy đủ."

"Được rồi, vậy thì cô cầm lấy nó đi." Tất nhiên, Lê Uy Long không hề đòi hỏi Lê Hồng Ngọc phải trả lại tiền, giờ anh chỉ muốn cô nhận số tiền này trước. Nếu cô ấy thực sự trả lại tiền trong tương lai, anh cũng sẽ không lấy.

"Cảm ơn, Uy Long." Lê Hồng Ngọc nói một cách biết ơn.

"Cô không cần phải khách sáo như vậy, cô Dung, chúng ta là thầy trò mà. Cô cứ cảm ơn em hoài như vậy cảm giác thật xa cách quá!", Lê Uy Long nói với vẻ hóm hỉnh.

Sau đó, hai người quay trở lại phòng khách và tiếp tục trò chuyện.

"Cô Dung, em vẫn còn một số việc quan trọng cần phải làm. Bây giờ em phải quay về trước, nhưng em sẽ đến bệnh viện để thăm chú vào ngày mai." Lê Uy Long nói. Không phải là anh không muốn đến bệnh viện để thăm cha của Lê Hồng Ngọc ngay, mà là bởi vì anh thực sự đang có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

"Được, đi đường cẩn thận nhé! Có thời gian thì cứ ghé qua đây, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn." Lê Hồng Ngọc mỉm cười nói.

"Vâng, tạm biệt cô, em sẽ quay lại sớm thôi." Lê Uy Long nói và cũng mỉm cười đáp lễ.

"Tạm biệt, cô giáo Lê." Thiên Thành thấy Lê Uy Long chuẩn bị rời đi, anh cũng nói lời tạm biệt với Lê Hồng Ngọc.

"Tạm biệt." Lê Hồng Ngọc lúc này cũng đang có chút bận rộn, vì vậy cô không níu giữ Lê Uy Long và bạn anh lâu thêm nữa.

Sau đó hai người nhanh chóng rời đi.

Sau khi xuống cầu thang và lên xe, Lê Uy Long nói với Thiên Thành: "Gia đình cô ấy đang bị chèn ép. Cậu hãy giúp tôi điều tra xem ai đã ra chỉ thị cho Bai đầu trọc đánh bố cô ấy."

"Vâng!" Thiên Thành đáp.

"Có vẻ như vẫn còn rất nhiều thế lực đen tối ở thành phố Quốc Hòa này, nhưng đoàn thanh tra của chúng ta lại không có nhiều nhân lực. Rất khó để thi hành công việc chỉ với hai người, tôi và cậu." Lê Uy Long cau mày nói.

"Anh Long, vậy kế hoạch của anh là gì?" Thiên Thành hỏi.

"Tôi định sẽ điều động một nhóm đặc vụ tới đây tham gia cùng với chúng ta, như vậy chúng ta có thể ra chỉ thị bất cứ lúc nào. Chỉ cần điều tra ra những thế lực xấu xa này và tất cả bè lũ đứng sau bọn chúng, chúng ta sẽ bắt giữ chúng ngay lập tức." Lê Uy Long quả quyết nói.

"Được, tôi sẽ sắp xếp cho một đội đặc vụ đến đây ngay." Thiên Thành nói.

"Cậu không cần phải huy động quá nhiều người, chỉ cần chọn hai mươi đặc vụ ưu tú nhất, những người đã trải qua nhiều trận chiến và dày dạn kinh nghiệm ấy." Lê Uy Long nói. Bây giờ, băng Hổ Báo đã bị xóa sổ, anh cảm thấy rằng không cần thiết phải huy động đến sư đoàn tác chiến nữa.

"Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ để cho Sĩ quan Lưu chọn giúp chọn hai mươi đặc vụ giỏi nhất." Thiên Thành nói.

"Ngoài ra, một trong những bác sĩ quân y giỏi nhất cũng phải được gửi đến đây. Tôi muốn họ chữa trị cho bố mẹ cô giáo và cô nữ sinh Kiều Vy kia!" Lê Uy Long nói. Anh ta đã nghe Lê Hồng Ngọc nói rằng tình trạng của Kiều Vy rất nghiêm trọng, có thể bị tàn tật suốt đời, vì vậy anh muốn nhờ bác sĩ quân y giỏi nhất thử điều trị cho cô ấy.

Hơn nữa, cha của Lê Hồng Ngọc cũng đang bị thương nặng, còn mẹ cô thì bất thường về tinh thần, vì vậy một bác sĩ quân y nên được đưa đến để chữa trị cho họ.

"Vâng." Thiên Thành nói.

"Trương gia đã bị hủy diệt. Sau khi người của chúng ta đến, hãy để họ kiểm tra số tài sản của gia đình họ Trương đó, cũng như những tài sản bất hợp pháp của băng Hổ Báo, tất cả chúng sẽ được xung vào kho bạc thành phố." Uy Long nói.

"Được, tôi sẽ sắp xếp nó ngay lập tức.” Thiên Thành nói.

Sau khi nhận được lệnh của Lê Uy Long, Thiên Thành bắt đầu gọi cho Lưu Bảo Kim và yêu cầu anh ta chọn ra hai mươi đặc vụ tài giỏi nhất và một bác sĩ quân y có kỹ năng tốt nhất để đến thành phố Quốc Hòa.

Sau đó, anh lái xe đưa Lê Uy Long trở về biệt thự.

Trở về căn biệt thự trên đồi Mây, Lê Uy Long thấy Nguyễn Tú Hằng đang đóng gói quần áo và máy tính xách tay của mình.

"Cô đang làm gì vậy?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.

"À, tôi định sẽ quay trở về căn chung cư của mình," Nguyễn Tú Hằng nói.

"Cô đang sống rất tốt ở đây, tại sao đột nhiên lại phải trở về nhà?" Lê Uy Long bối rối hỏi.

"Tôi đã làm phiền anh và Nhược Mai quá lâu rồi, tôi xấu hổ lắm." Nguyễn Tú Hằng nói.

Trong một thời gian dài, cô đã sống ở đây, và cô luôn ngủ chung với Chu Nhược Mai, điều này thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai quá nhiều. Do đó, cô quyết định rời khỏi biệt thự và trở về căn nhà thuê của mình.

Nguyễn Tú Hằng không phải là người quá khó hiểu. Cô ấy cảm thấy Chu Nhược Mai đã chấp nhận Lê Uy Long từ lâu, qua tất cả những màn thể hiện xuất sắc của anh ấy gần đây. Mối quan hệ giữa hai người đang biến chuyển tốt dần lên. Nếu cô còn tiếp tục sống ở đây, điều đó sẽ là cản trở rất lớn với hai người họ.

"Cô không có làm phiền gì cả! Nếu cô bỏ về lúc này, Nhược Mai sẽ cô đơn lắm!" Lê Uy Long nói.

"Không phải Nhược Mai vẫn có anh sao? Làm sao cô ấy cô đơn được chứ?" Nguyễn Tú Hằng nói.

"Cô ấy không thể nằm chung với tôi vào ban đêm. Nếu cô rời đi, cô ấy sẽ phải ngủ một mình, như vậy chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?" Lê Uy Long nói.

"Ôi trời ơi anh ngốc của tôi, anh đúng là tên đần mà! Không, ý tôi là... anh là một người đàn ông... quá ngay thẳng đấy! Cô ấy là vợ của anh! Hai người sẽ còn sống với nhau đến hết cuộc đời cơ! Chẳng lẽ hai người định ngủ riêng cả đời à?" Nguyễn Tú Hằng giận dữ nói, thầm cảm thấy Lê Uy Long này đúng là hết thuốc chữa.

Lê Uy Long cũng rất bất ngờ khi nghe điều này và hỏi lại: "Vậy tôi nên làm gì mới được?"

"Ôi trời....! Anh đúng là hết thuốc chữa! Không có gì ngạc nhiên khi tôi nghe người ta nói rằng anh thậm chí vẫn là trai tân!! Anh đã kết hôn được ba năm, Nhược Mai là con gái, cô ấy ngại nên dĩ nhiên sẽ không chủ động. Còn anh đường đường là một người đàn ông, chẳng lẽ anh cũng không biết cách chủ động sao? Nếu anh cứ ngồi đó mà chờ một cô gái chủ động, thì cứ chuẩn bị tinh thần làm trai tân cả đời đi!" Ngyễn Tú Hằng nói và nhìn Lê Uy Long với ánh mắt vô vọng.

"......" Lê Uy Long thoáng đỏ mặt khi Tú Hằng nói. Có phải tất cả các tiểu thuyết gia đều có thể nói chuyện tự do như vậy không?

"Cái gì đây, anh còn đỏ mặt nữa?" Nguyễn Tú Hằng không nói nên lời khi thấy khuôn mặt của Lê Uy Long đỏ bừng.

"Cô đã nói ra những chuyện tế nhị như vậy, tôi có thể không đỏ mặt sao?" Lê Uy Long cảm thấy mình như một học sinh ngu ngốc đang được giáo viên khai sáng.

"Trời ạ, anh là chồng của bạn thân tôi. Tôi không muốn Nhược Mai yêu quý của mình phải làm góa phụ suốt đời, vì vậy tôi mới nói với anh những điều này. Gần đây tôi thấy anh đã thể hiện phong độ rất tốt và có lẽ Nhược Mai cũng cảm thấy như thế. Nhất là sau đám cưới của hai người và những việc anh làm để báo thù cho cha mình cũng như vảo vệ Nhược Mai. Đây chính là cơ hội vàng để cho anh làm mấy chuyện mà đàn ông và phụ nữ vẫn hay làm đấy!” Nguyễn Tú Hằng nói xong, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT