Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chu Nhược Mai giật mình! Cơ thể mảnh mai của cô run rẩy, và cô rủa thầm: "Gã đầu đất này! Anh ... tại sao anh dám xông thẳng vào phòng tôi mà không gõ cửa? Anh không biết lịch sự là gì sao?"

Mặc dù thầm mắng Uy Long, nhưng thực sự trong lòng cô rất hạnh phúc. Lê Uy Long này cuối cùng cũng giống một người đàn ông, dám chủ động bước vào phòng của cô. Vậy là Nhược Mai thầm quyết định, tối nay cô sẽ đồng ý để anh ta làm điều đó!

Tuy nhiên, khi ngước mắt lên nhìn Lê Uy Long một cách trìu mến, cô thấy mặt anh ta hằm hằm giận dữ!

"Tại sao cha tôi lại đến công viên Tử Sơn vào giữa đêm hôm đó?" Lê Uy Long nhìn chằm chằm vào Chu Nhược Mai và lạnh lùng hỏi.

Đây là lần đầu tiên Lê Uy Long nhìn Chu Nhược Mai với đôi mắt lạnh lùng như vậy. Cho dù trước đây Chu Nhược Mai đối xử với anh như thế nào, anh chưa bao giờ tức giận. Nhưng lần này thì khác! Lần này là chuyện liên quan đến nguyên nhân cái chết của cha anh, dù đó là ai, anh cũng sẽ không tha thứ!

Chu Nhược Mai bất ngờ khi nghe Lê Uy Long hỏi một câu như vậy!

Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lê Uy Long, cô run rẩy sợ hãi.

"Anh ... Anh đã biết điều gì?"

Chu Nhược Mai là một người thông minh. Thấy Lê Uy Long đột nhiên trở nên dữ dội với mình, cô liền đoán ra rằng hẳn anh đã biết ông Dương Văn Đoàn bị đuổi ra khỏi biệt thự.

"Tôi hỏi em, tại sao ông lại đến công viên Tử Sơn vào giữa đêm để rồi gặp tai nạn ở đó?"

Lê Uy Long lạnh lùng hỏi lại. Anh muốn xem Chu Nhược Mai muốn giấu chuyện này với anh bao lâu nữa!

"Đúng vậy! ... Cha đã bị mẹ tôi đuổi ra khỏi biệt thự." Chu Nhược Mai thở dài. Cuối cùng cô đành phải thừa nhận khi Lê Uy Long liên tục dồn ép.

Bởi vì cô biết rằng Lê Uy Long ắt hẳn đã biết điều gì đó, nếu không anh sẽ không đột nhiên tức giận và hỏi cô những câu như thế. Cô không thể che giấu chuyện này được nữa. Thay vì tìm cách tiếp tục che giấu nó, trực tiếp thừa nhận với Uy Long có khi sẽ là cách tốt hơn.

"Khi tôi trở về từ chiến trường phía Tây, tại sao em vẫn không nói với tôi?" Lê Uy Long gầm lên.

"Tôi sợ anh quá nóng giận mà sẽ giết mẹ tôi, vì vậy tôi không dám nói với anh." Cảm giác tội lỗi trong lòng, Chu Nhược Mai cúi đầu xuống.

"Bây giờ em mới nói với tôi, tôi vẫn sẽ giết bà ấy!"

Lê Uy Long nói xong, lập tức quay người đi tìm Tô Ánh Tuyết để giải quyết món nợ!

Chu Nhược Mai giật thót mình vì sợ hãi. Cô biết tính cách của Lê Uy Long! Con người anh đã nói gì thì ắt sẽ làm y như thế! Vì vậy, nhiều người liên quan đến vụ giết cha anh đều đã chết. Lời nói của anh không phải là lời nói suông!

Nhược Mai đứng bật dậy và ôm chầm lấy Lê Uy Long từ phía sau.

"Uy Long, anh không thể làm như thế! Em cầu xin anh, đừng giết mẹ em!" Chu Nhược Mai rơi nước mắt, ôm chặt Lê Uy Long từ phía sau.

"Mẹ của em đã giết cha tôi, tôi không thể tha thứ cho bà! Bất cứ ai giết bố tôi đều phải chết!" Lê Uy Long nói dữ dội.

"Nhưng bà ấy là mẹ vợ của anh! Anh  không thể giết mẹ vợ của mình! Nếu anh giết cả mẹ vợ của mình, đó là một sự bất hiếu, người khác sẽ nghĩ gì về anh? Em xin anh hãy tha cho bà ấy lần này!" Chu Nhược Mai vẫn không tiếc nỗ lực để cứu mạng mẹ mình.

"Từ giờ trở đi, bà ấy không còn là mẹ vợ của tôi nữa! Tôi sẽ cắt đứt quan hệ với bà ta, rồi giết chết bà ta!" Lê Uy Long gầm lên.

Nghe những lời cay đắng của Lê Uy Long, toàn thân Chu Nhược Mai run rẩy. Cô run run cất tiếng:

"Ý anh là ... anh muốn ly dị em?"

Câu hỏi của Chu Nhược Mai rơi vào im lặng! Lê Uy Long sững sờ! Việc này xảy ra quá đột ngột nên anh chưa hề có sự chuẩn bị tinh thần. Cách duy nhất để cắt đứt quan hệ với Tô Ánh Tuyết là ly dị con gái của bà ta, Chu Nhược Mai. Không còn cách nào khác.

Tuy nhiên, Chu Nhược Mai lại là người phụ nữ anh vô cùng yêu thương và cô cũng chính là ân nhân đã cứu mẹ anh khi cô còn nhỏ. Chu Nhược Mai vô tội!

Lê Uy Long thực sự không thể ly dị Chu Nhược Mai, vì vậy mới rơi vào tình huống khó xử.

"Mình có muốn li dị cô ấy không?"  Lê Uy Long đau đớn thầm nghĩ trong lòng.

"Uy Long, làm ơn hãy vì em là vợ của anh, hãy tha thứ cho mẹ em lần này!"

Thấy Lê Uy Long im lặng, Chu Nhược Mai biết rằng anh không thể buông tay cô anh vẫn yêu cô, vì vậy cô liền nắm lấy cơ hội và tiếp tục cầu xin cho mẹ mình.

"Em hãy buông tôi ra! Tôi không muốn được ôm bởi con gái của kẻ đã giết cha tôi!"

Mặc dù Lê Uy Long không muốn ly dị Chu Nhược Mai nhưng anh vẫn rất tức giận.

"Em không buông. Em sợ buông tay anh sẽ giết bà ấy." Chu Nhược Mai khóc và nói. Nước mắt của cô chảy ướt cả lưng anh.

"Mẹ của em tồi tệ như thế, tại sao em lại bảo vệ bà ta như thế này?" Lê Uy Long hỏi.

Trong ba năm kể từ khi kết hôn với Chu Nhược Mai, anh đã bao lần phải nhẫn nhịn Tô Ánh Tuyết bởi bà ta thường tìm đủ cách để châm biếm và sỉ nhục anh. Vì tình yêu dành cho Chu Nhược Mai anh có thể bỏ qua mọi thứ, nhưng lần này, việc bà ta cố tình gây sự, tìm cách đuổi cha anh ra khỏi nhà để rồi khiến ông bị giết thì anh không thể nào chịu đựng được nữa.

Trước khi vội vã đến chiến trường phía Tây, lo rằng Tô Ánh Tuyết sẽ không từ mọi thủ đoạn gây khó khăn cho cha mình, anh từng nói với Chu Nhược Mai hãy chăm sóc ông thật tốt. Nhưng cuối cùng điều anh lo lắng nhất cũng đã xảy ra!

"Rốt cuộc bà ấy vẫn là mẹ em. “Máu chảy ruột mềm”, dù bà ấy có tồi tệ thế nào đi chăng nữa! Đây là một thực tế không thể thay đổi, và đó cũng là mối quan hệ gia đình không thể chia tay. Em xin chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nếu anh muốn giết hay chém xin hãy cứ trút lên em, miễn là điều đó có thể làm anh nguôi nỗi hận thù. Em sẵn sàng nhận hình phạt thay cho bà ấy!" Chu Nhược Mai thổn thức khóc.

Lê Uy Long có chút xúc động khi nghe Chu Nhược Mai nói những lời này. Thật là một cô gái tốt bụng. Cô ấy nhận về bản thân mọi trách nhiệm và để bảo vệ người mẹ độc ác đó, cô ấy vẫn sẵn sàng chấp nhận hình phạt cho bà ta.

"Em sai rồi! Cái chết của cha tôi đâu liên quan gì tới em. Tôi không thể trừng phạt em. Nhưng mẹ em đã giết cha tôi, tôi phải yêu cầu bà ta thanh toán món nợ đó!" Lê Uy Long nói. Tất nhiên anh biết rằng khi cha anh phải khổ sở vì Tô Ánh Tuyết, Chu Nhược Mai không ở nhà nên cô không biết.

Anh cũng biết rằng khi đó Chu Nhược Mai mới bắt đầu làm việc trong Tập đoàn DG. Công việc những ngày đầu bộn bề vì vậy cô không thể ở nhà để chăm sóc cha anh được.

Anh hiểu tất cả những điều này, nhưng anh không thể tha thứ cho Tô Ánh Tuyết vì tất cả những sự sỉ nhục, quá quắt bà ta đối xử với cha anh và hơn hết là sự ác độc của bà ta khi tìm mọi cách để đuổi ông ra khỏi biệt thự.

Nếu cha anh không bị đuổi ra khỏi biệt thự đêm đó, ông ấy sẽ không phải gặp Trương Minh Trí và đám tay chân bang Hổ Báo, ông sẽ không bị giết nếu không gặp phải chúng. Vậy thì lúc này ông vẫn còn sống và tận hưởng hạnh phúc tuổi già.

"Uy Long, hãy nghe em nói vài lời. Mặc dù mẹ em đã đuổi bố anh ra khỏi biệt thự, bà đã sai khi làm điều đó, nhưng cái chết của ông không hoàn toàn là do bà gây ra. Nó không phải là lý do trực tiếp!" Chu Nhược Mai nói.

"Ý em là gì? Em đang cố giúp mẹ mình thoát khỏi trách nhiệm để tôi có thể tha thứ cho tội ác của bà ta sao? Nếu mẹ em không đuổi bố tôi ra khỏi biệt thự, làm sao bố tôi có thể bị đánh đến chết?" Lê Uy Long đột nhiên trở nên tức giận lại.

"Em không có ý đó. Em muốn nói rằng cái chết của cha thực sự là do tính cách của ông mà thôi." Chu Nhược Mai nói.

"Là do tính cách của ông? Cha tôi chẳng lẽ lại yêu cầu mình được chết?" Lê Uy Long cố nén cơn giận của mình lại và hỏi.

"Không phải là ông yêu cầu, mà chính tính cách và phẩm chất anh hùng của ông quyết định sự sống và cái chết của ông. Mặc dù ông bị mẹ em đuổi ra khỏi biệt thự, nhưng khi gặp cảnh Lâm Khánh Hoa gặp nạn, nếu ông trốn ở xa, ông không ra mặt đấu tranh vì sự công bình, thì ông sẽ không chết." Chu Nhược Mai nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT