Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bai đầu trọc, đúng như tên gọi, hắn sở hữu một cái đầu cạo trọc lóc trông rất hung ác. Hôm qua, đàn em của hắn ta đã bị đánh trọng thương bởi Lê Uy Long và Thiên Thành. Bọn chúng cũng đã ghi lại biển số xe và sau đó theo dõi một thời gian, nhưng đã nhanh chóng bị Thiên Thành làm mất dấu.

Bai đầu trọc không thể nuốt trôi cục tức này, vì vậy hôm nay hắn ta đã đích thân đưa đồng bọn đến nhà của Lê Hồng Ngọc tìm cô ấy. Nào ngờ, hắn ta lại bắt gặp cô ngay trên đường nên đã vội vã ngăn lại.

"Những người đã đánh đàn em của anh chỉ là những người qua đường hào hiệp. Tôi không biết họ. Nếu các người có khả năng, các người có thể tự tìm thấy họ." Lê Hồng Ngọc cảm thấy rằng bọn chúng nhất định đến để điều tra tung tích Lê Uy Long, vì vậy cô đành viện một cái cớ để nói dối.

"Cô không biết chúng sao? Hahah...Cô định nói dối ai đây? Người của tôi đã nhìn thấy tất cả. Cô còn lên xe của chúng rồi đến khách sạn Grand Hyatt để ăn tối. Nếu cô không biết họ, tại sao còn dám lên xe của người ta?" Bai đầu trọc cau mày nói.

Khả năng nói dối của Lê Hồng Ngọc tệ đến mức cô ấy ngay lập tức bị phát hiện và không biết phải đáp trả như thế nào nữa.

"Nói mau, bây giờ bọn chúng đang ở đâu?" Bai đầu trọc gằn giọng hỏi.

"Tôi không biết họ đang ở đâu hết." Lê Hồng Ngọc nói. Mặc dù cô biết rõ Lê Uy Long là con rể của Chu gia, nhưng cô sẽ không bao giờ khai ra chuyện này. Những tên côn đồ này quá hung ác, cô sợ chúng sẽ tìm đến Lê Uy Long để giải quyết thù riêng.

"Sao? Không chịu nói hả? Được thôi, vậy cô hãy mau bồi thường cho đám đàn em bị đánh tơi tả này của tôi! Trả cho tụi nó tiền cháo ăn cầm hơi và cả tiền thuốc nữa!!", Bai đầu trọc bình thản nói.

"Tôi không có ... không có tiền!" Lê Hồng Ngọc nói trong hoảng loạn, và sau đó bỗng giấu nhẹm chiếc túi xách với hai trăm triệu tiền mặt ra sau lưng.

Có chết cũng không thể để chúng biết cô đang giữ tiền ở đây!

Ánh mắt của Bai đầu trọc lập tức dừng lại trên cái túi phình ra phía sau Lê Hồng Ngọc.

"Người có thể đến khách sạn Grand Hyatt ăn tối sao lại không có tiền được chứ?", Bai đầu trọc nói và cười nhếch môi.

"Thì...là họ mời tôi. Nếu tôi có tiền, sao còn phải đi bán trái cây làm gì?", Lê Hồng Ngọc nói.

"Mở ngay cái túi trong tay ra cho tôi xem!" Hắn ta ra lệnh.

"Không, cái này....không thể cho các người xem được." Lê Hồng Ngọc lo sợ nói, mồ hôi bắt đầu vã ra.

Hai trăm triệu quý giá trong chiếc túi này là khoản tiền tiết kiệm cả đời của Lê Uy Long, cậu ấy đã đem tới tận tay để giúp đỡ cô, cô còn phải dùng nó để trả tiền thuốc cho cha mình. Bây giờ tiền thuốc hãy còn chưa trả, Bai đầu trọc lại muốn cướp hết chúng đi, dĩ nhiên cô vô cùng lo lắng.

"Giật cái túi của nó!" Bai đầu trọc không muốn nhiều lời với Lê Hồng Ngọc, nên ngay lập tức ra lệnh.

Các thuộc hạ của hắn lập tức chạy tới giật lấy cái túi trong tay cô.

Lê Hồng Ngọc bất ngờ kinh hãi, bám chặt lấy chiếc túi giống như cố níu giữ cuộc sống của chính cô.

Các thuộc hạ của Bai đầu trọc nhất thời không thể giật chiếc túi từ Lê Hồng Ngọc cho dù chúng có cố gắng giật nó như thế nào.

"Cứu tôi với, cướp! Có cướp........!!" Lê Hồng Ngọc cố gắng hét lên bằng giọng khản đặc trong khi vẫn đang ráng bảo vệ túi xách của mình.

Thấy Lê Hồng Ngọc to mồm hét lên cầu cứu, Bai đầu trọc tức giận và hét lên: " Đánh nó bất tỉnh trước đi, sau đó hãy lấy cái túi!"

Đám thuộc hạ ngay lập tức đấm và đá túi bụi vào cơ thể Lê Hồng Ngọc.

Những nắm đấm tàn bạo liên tiếp giáng xuống cơ thể của Lê Hồng Ngọc và cô ấy đã bị đánh gục xuống đất ngay sau đó.

Tuy nhiên, cô vẫn giữ chặt lấy cái túi trên tay và không hề rời nó ra.

Nhìn thấy Lê Hồng Ngọc tuyệt vọng bảo vệ chiếc túi, bọn côn đồ càng tin chắc rằng có rất nhiều tiền trong túi của cô.

Chúng nhất định phải lấy được cái túi bằng mọi giá, vì vậy chúng tiếp tục đá mạnh vào người Lê Hồng Ngọc dù cô đã dường như bất tỉnh trên mặt đất.....

"Cứu! Cứu tôi với! Có kẻ cướp!" Lê Hồng Ngọc ngã xuống đất nhưng vẫn cố gắng kêu cứu.

Nhưng một khu vực tương đối hẻo lánh như nơi này vốn rất ít người qua lại. Thỉnh thoảng cũng có một vài người đi ngang qua nhưng khi nhìn thấy Bai đầu trọc và nhóm tay chân hung tợn của hắn, họ đành vội vàng bỏ chạy càng xa càng tốt. Cứ thế chúng chân đá tay thụi không tiếc sức lên người cô giáo.

"Đá nó thật mạnh cho tao! Đánh chết nó đi cũng được! Chết đâu tao chịu tội đó, không phải sợ!"

Bai đầu trọc thấy Lê Hồng Ngọc đã ngã xuống mà vẫn tiếp tục kêu cứu thì vô cùng tức giận. Hắn hét to ra lệnh cho đám tay chân giang hồ của hắn đấm đá Lê Hồng Ngọc thật mạnh. Đám thuộc hạ nghe lệnh đại ca Bai đầu trọc liền xuống tay đánh cô giáo của Uy Long thậm tệ, không màng tới sống chết của cô. Tất cả bọn chúng đều muốn làm cho Lê Hồng Ngọc bất tỉnh để mau mau giật lấy cái túi trong tay cô.

Vốn chỉ là một phụ nữ yếu đuối, cuối cùng chỉ sau một lát Lê Hồng Ngọc đã bị đánh đến nôn cả ra máu và rồi cô dần lịm đi, bất tỉnh.

Một tên thuộc hạ ngay lập tức giật lấy chiếc túi trong tay Lê Hồng Ngọc và đưa nó cho Bai đầu trọc. Hắn giật lấy, mở túi ra. Mắt hắn sáng lên vì thấy bên trong toàn những tờ tiền màu xanh mới cóng, trị giá phải tới cả mấy trăm triệu.

“Dám nói dối tao rằng không có tiền! Đồ khốn kiếp!" Bai đầu trọc nguyền rủa Lê Hồng Ngọc dữ dội.

"Đại ca, liệu nó có chết không?" Một gã thuộc hạ nói với một chút lo lắng khi thấy Lê Hồng Ngọc nằm bất động trên mặt đất.

"Nó chết hay sống thì mặc xác nó. Chúng ta đã có được một món béo ở đây rồi thì hãy nhanh chóng rút thôi!"

Bai đầu trọc không thèm để ý xem Lê Hồng Ngọc đã chết hay chưa. Bây giờ tiền đã có trong tay, hắn ta chỉ muốn nhanh nhanh, chóng chóng chuồn khỏi chỗ này.

Hắn bước vào xe ngay lập tức.

Đám tay chân cũng nhanh chóng trèo lên xe rồi vội vã lái đi.

...

Lúc này, tình cờ Lê Uy Long đã đi tới gần nhà cô giáo. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy ba chiếc xe tải đang phóng đến gần, lướt ngang qua chiếc xe của anh với tốc độ như tốc độ của một kẻ điên cầm lái.

Khi nhìn thấy những người ngồi trong chiếc xe cuối cùng, Uy Long liền cảnh giác. Đó chính là hai tên bị anh đánh sáng hôm qua và một gã đàn ông đầu trọc. Một linh cảm đáng ngại dâng lên trong lòng Lê Uy Long.

Bởi vì cách đây không xa nhà của cô giáo Lê Hồng Ngọc, những kẻ này lại đang vội vàng tháo chạy nên anh liền nghĩ đến khả năng có thể chúng đã làm gì đó với cô giáo của anh.

Hôm qua những kẻ này đã bám theo xe anh nhưng đã bị Thiên Thành cắt đuôi trên đường. Chúng chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó, rất có thể chúng sẽ tìm cách trả thù cô giáo Dung!

Gã đàn ông đầu trọc đó ắt hẳn là tên Bai đầu trọc mà cô giáo Dung đã nói!

Nghĩ đến điều này, Lê Uy Long không đuổi theo nhóm ba chiếc xe của Bai đầu trọc, mà vội đạp ga tăng tốc và lái về phía trước.

Bởi vì điều khẩn cấp nhất là đến nhà cô giáo trước để xem cô có vấn đề gì không!

Lái thêm về phía trước khoảng 300 mét, Uy Long thấy một người phụ nữ nằm bất động trên mặt đất! Anh vội vã đạp phanh xe!

Ngay lập tức Uy Long mở cửa xe và nhảy ra bên ngoài xem nạn nhân có vấn đề gì không.

Từ xa, anh đã nhận ra người phụ nữ đang nằm trên mặt đất là cô giáo Lê Hồng Ngọc!

Uy Long giật mình! Không ngờ đúng là cô giáo của mình gặp tai nạn.

Khi anh chạy đến bên Lê Hồng Ngọc, anh thấy quần áo của cô dính đầy dấu chân, tóc cô rối tung, mặt tái nhợt, máu đang chảy ra từ khóe miệng và trên mặt đất vẫn còn một vũng máu đỏ tươi.

Đầu anh ù lên. Cô giáo của anh bị đánh đến nôn ra máu!

"Cô Dung!" Lê Uy Long hét lên, ngồi xổm xuống và ôm Lê Hồng Ngọc trong vòng tay.

Lê Uy Long vội vã đặt ngón tay gần mũi của cô và thở phào khi nhận thấy cô vẫn còn thở.

"Cô giáo Dung! Có chuyện gì với cô vậy? Cô đừng làm em sợ!" Lê Uy Long ngay lập tức bế Lê Hồng Ngọc lên và chạy về phía xe của anh.

Anh muốn đưa Lê Hồng Ngọc đến bệnh viện cấp cứu!

Khi Lê Uy Long bế được Lê Hồng Ngọc lên xe, cô bất ngờ tỉnh dậy.

Mặc dù cô vừa bị đánh đến nôn ra máu nhưng may mắn cô chỉ bị bất tỉnh tạm thời.

"Không, đừng lấy túi của tôi!" Lê Hồng Ngọc hét lên ngay khi cô vừa tỉnh dậy.

Lê Uy Long ngạc nhiên trong giây lát, tự hỏi tại sao Lê Hồng Ngọc lại hét lên những lời như vậy. Nhưng nhìn thấy cô giáo đã tỉnh lại được, anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Miễn là cô ấy ổn, mọi thứ không phải là vấn đề.

"Cô Dung, em, Lê Uy Long đây! Giờ cô đã an toàn rồi." Lê Uy Long nhẹ nhàng nói.

"Lê Uy Long? Là em phải không? Tại sao em lại ở đây?" Ngay khi vừa mở mắt ra, Lê Hồng Ngọc nhìn thấy Lê Uy Long xuất hiện trước mặt mình và cô sững sờ.

"Em vừa đi đến đây. Em định  đến nhà cô để tìm cô thì lại thấy cô đang hôn mê bên đường. Em đưa cô lên xe và định đưa cô đến bệnh viện. Nói cho em biết, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lê Uy Long sốt ruột hỏi.

"Túi của tôi đã bị lấy mất rồi! Ôi..." Lê Hồng Ngọc nhìn xuống hai ban tay trống trơn. Cô bật khóc.

"Không sao mà cô, đừng khóc! Đó chỉ là một cái túi, em sẽ mua cho cô một cái khác." Lê Uy Long không nghĩ đến việc Lê Hồng Ngọc sẽ khóc vì bị cướp mất chiếc túi.

"Nhưng, trong chiếc túi của cô có hai trăm triệu mà em đã cho cô ngày hôm qua. Ôi! ..." Lê Hồng Ngọc càng nói càng rơi nước mắt.

Trong giây lát Lê Uy Long bị bất ngờ. Hóa ra hai trăm triệu hôm qua anh biếu cô đã bị cướp mất. Trách gì mà cô giáo của anh lại hét lên như vậy.

Hai trăm triệu đồng không đáng gì với Lê Uy Long. Anh có thể cho Lê Hồng Ngọc thêm hai trăm triệu đồng nếu cô bị cướp. Nhưng những kẻ đã cướp tiền của cô giáo đã đánh cô thậm tệ, đó mới là điều làm Lê Uy Long không thể nào chịu đựng được.

"Có phải là Cun đầu trọc đã cướp của cô không?" Lê Uy Long hỏi.

"Đúng vậy. Tại sao em biết chính là chúng lấy?" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.

"Khi em vừa mới đến, em thấy có ba chiếc xe tải phóng đi rất vội vàng. Có một kẻ đầu trọc đang ngồi trong xe. Em đoán hắn ta chính là Bai đầu trọc." Lê Uy Long nói.

"Đúng vậy. Cô đã bị bọn chúng cướp mất sạch tiền." Lê Hồng Ngọc buồn bã.

"Chúng cướp tiền thì cướp, tại sao chúng lại đánh cô tới mức hôn mê như vậy?" Lê Uy Long hỏi lại.

"Bởi vì cô cố sức giữ chiếc túi đựng tiền. Chúng không thể cướp được nó đi, nên chúng đã đánh cô như vậy ..." Lê Hồng Ngọc khóc.

Trong lòng Lê Uy Long lẫn lộn nhiều cảm xúc. Anh dĩ nhiên là tức giận bọn Bai đầu trọc kia, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy rất buồn. Vì cuộc sống quá khó khăn mà cô giáo của anh phải coi tiền hơn mạng sống, cố gắng giữ chặt chiếc túi ngay cả khi bị đánh đập thậm tệ như vậy. Cô biết làm thế nào khi cuộc sống vốn đã lâm vào hoàn cảnh bế tắc cùng cực lại luôn bị bọn giang hồ, đầu gấu rình rập để cướp bóc? Nghĩ đến cảnh năm sáu gã đàn ông to lớn vây quanh đánh đập một người phụ nữ yếu đuối không thể tự vệ, Lê Uy Long tức giận đến mức sắp bùng nổ. Nếu là lúc khác anh ắt hẳn sẽ tới tận sào huyệt của chúng mà tính toán món nợ này, nhưng lúc này anh đành dằn lòng xuống, nhẹ nhàng nói với cô giáo:

"Cô Dung, số tiền đã bị cướp em sẽ lại cho cô. Cô đừng buồn." Lê Uy Long an ủi.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT