Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trung đội tinh nhuệ của Thiên Thành ngay lập tức hộ tống nhóm Bai đầu trọc vào xe.

Sự cố đột ngột này khiến chủ quán ăn và những khách hàng đang đứng bên cạnh sợ hãi. Tất cả bọn họ đều biết băng đảng Bai đầu trọc mạnh đến mức nào vậy mà thậm chí lúc này chúng còn không có cả cơ hội chống cự lại đã bị tóm gọn cả lũ.

"Thiên Thành, trả tiền cho bữa ăn của chúng. Chúng ta không thể để ông chủ cửa hàng ăn này mất tiền oan được." Hà Ngọc Lan nói với Thiên Thành.

Cô ta nghĩ thế này : Lát nữa bọn họ sẽ bắt lũ Bai đầu trọc trả lại số tiền hai trăm triệu chúng đã cướp của cô giáo Lê Hồng Ngọc. Nếu chúng không trả lại được số tiền đó, thì theo lời Vĩnh Thiên đã nói, cô ta sẽ phải chi ra hai trăm triệu cho cô giáo của Lê Uy Long. Vậy nếu bây giờ lại phải tốn thêm tiền thì hợp lý nhất phải là Thiên Thành chi trả.

"..."

Thiên Thành không nói nên lời. Một chiến binh ba sao oai dũng như anh lại bị cô gái này sai khiến tự nhiên từ khi nào vậy? Thật không có gì lạ khi Soái tướng lại không ưa cô ta đến như thế!

Thôi được rồi! Tạm thời cứ để cô ta oai phong một lúc đã! Sẽ đến lúc anh phải cho cô ta một bài học!

Dĩ nhiên là Thiên Thành không vui, nhưng lúc này, tại đây không cho phép anh được thể hiện cảm xúc cá nhân. Vì vậy anh đành nói :

"Ông chủ, đồ ăn của chúng hết bao nhiêu?" Thiên Thành hỏi.

Ông chủ quán ăn không thể tưởng tượng được trên đời lại có loại chuyện thế này! Một nhóm người ở đâu tự dưng kéo đến, bắt hết lũ Bai đầu trọc lộng hành ngang ngược, nhưng lại cử người trả tiền cho bữa ăn của cái lũ vừa bị bắt đi ấy!

Sau phút ngỡ ngàng, ông ta vội vã xua tay :

"Không. Các anh… không phải trả tiền gì nữa. Cứ tự nhiên… mà đi. Tự nhiên mà đi!"

Ông chủ quán ăn lắp bắp nói không thành tiếng. Nhóm người lạ hoắc lạ huơ này từ đâu xông tới đây, thậm chí còn dám bắt hết lũ Bai đầu trọc, chứng tỏ bọn họ còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn cả đám họ Cui kia! Gan đâu mà ông ta còn dám thu tiền họ nữa?

"Đừng sợ. Không có lý do gì để không tính tiền cho việc kinh doanh. Hãy nhanh chóng tính toán xem hết bao nhiêu tiền." Thiên Thành ôn tồn nói.

"Tôi thực sự không cần lấy tiền. Lâu nay bọn họ vẫn đến đây ăn tối mà cũng chưa bao giờ trả tiền cho tôi cả." Chủ quán cố gắng làm Thiên Thành tin rằng ông ta không nói dối. Mà quả thực, ông ta đang nói sự thật. Bai đầu trọc và nhóm của hắn thường xuyên đến đây ăn mà không trả tiền. Chuyện ăn quỵt của chúng là chuyện quá bình thường ở khu vực này.

"Bọn chúng như thế, nhưng chúng tôi thì lại khác!" Thiên Thành có chút khó chịu nói.

Ông ta lại ngẩn người, một lúc sau mới có vẻ hiểu ra. Thấy Thiên Thành có vẻ tức giận, ông ta không dám từ chối nữa, đành rút máy tính ra và bắt đầu bấm.

"Được rồi, được rồi! Vậy để tôi tính toán. Xin vui lòng chờ trong giây lát." Lại thêm một việc lạ lùng nữa! Ông chủ quán ăn càng chưa bao giờ nghĩ đến việc trên đời lại có kẻ ép buộc ông ta phải lấy tiền như thế!

"Thưa anh, tổng cộng hết mười hai triệu năm trăm hai mươi tám nghìn ạ." Ông ta vừa nói vừa run rẩy.

Thiên Thành không nói gì, đếm mười hai triệu sáu trăm nghìn tiền mặt cho chủ quán ăn và rời đi.

Ông ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhóm Thiên Thành kéo nhau rời đi hết. Rồi ông lại thở dài một hơi, thật là một nhóm người tốt!

Sau khi trung đội tinh nhuệ của Thiên Thành hộ tống nhóm Bai đầu trọc vào xe, họ nhanh chóng rời đi.

Hà Ngọc Lan đợi cho đến khi Thiên Thành trả tiền xong mới ra ngoài để đưa anh ta lên xe bắt kịp đoàn xe trước mặt.

Trước khi họ lên đường, họ đã chọn một nơi để xử tử nhóm của Bai đầu trọc. Đó là một vùng đất hoang bên ngoài thành phố, trong khu vực ngoại ô.

Những chiếc xe nối đuôi nhau đi một lúc lâu. Tới khoảng đất trống đã chọn, trung đội tinh nhuệ hộ tống nhóm Bai đầu trọc ra khỏi xe và bắt chúng quỳ trên mặt đất.

"Các anh là ai?" Bai đầu trọc run rẩy hỏi.

"Chúng tao là người của Lê Uy Long." Hà Ngọc Lan ghé sát vào mặt của Bai đầu trọc và gằn từng tiếng.

"Lê Uy Long? Là ông con rể nổi tiếng Lê Uy Long ở thành phố Đà Lạt này sao?" Bai đầu trọc hỏi.

"Chính xác!"

Hà Ngọc Lan cũng mới biết rằng Lê Uy Long đã trở thành con rể của Chu gia hôm trước. Điều ấy cũng đã làm đóa hoa trong quân ngũ này buồn mất vài hôm.

"Chúng tôi không xúc phạm hay đụng chạm gì tới Lê Uy Long. Các anh định làm gì với chúng tôi?" Bai đầu trọc hoang mang hỏi.

Hắn ta cũng đã nghe nói nhiều về Lê Uy Long. Làm cái nghề ăn thịt người như nghề của hắn thì phải có cái tai, đôi mắt và cái mũi thật thính mới mong trụ lại nổi trong cái giới xã hội đen đầy rẫy những chuyện cá lớn nuốt cá bé này. Hắn ta đã nghe về đám cưới giật gân và đám tang hoành tráng của Lê Uy Long ở thành phố này nên bây giờ thì hắn tin nhóm người này là người của gã con rể nổi tiếng đó.

"Chúng mày không xúc phạm Lê Uy Long, nhưng chúng mày đã xúc phạm tới cô giáo của Lê Uy Long." Hà Ngọc Lan dõng dạc nói.

Thiên Thành thấy Hà Ngọc Lan lại nhanh nhảu tiếp quản vị trí lãnh đạo và lấy đi quyền nói của mình, anh cũng không buồn nói nữa. Thôi cứ xem như để cho cô ta xử lý những vấn đề tầm thường này vậy!

"Cô giáo của Lê Uy Long là ai?" Bai đầu trọc hỏi.

"Đó là Lê Hồng Ngọc." Hà Ngọc Lan nói rành rọt từng tiếng.

Nghe thấy bốn chữ phát ra từ khuôn miệng hoa đào của Hà Ngọc Lan, Bai đầu trọc và đám thuộc hạ của hắn toát mồ hôi lạnh! Chúng còn chưa quên vụ đánh hội đồng Lê Hồng Ngọc sáng ngày hôm nay, và vụ cướp trắng trợn hai trăm triệu đồng trong chiếc túi của cô giáo.

 

 

Thật không ngờ, cô ta hóa ra là giáo viên của Lê Uy Long!

 

 

"Cô ... Cô định làm gì với chúng tôi?" Bai đầu trọc bắt đầu sợ hãi.

 

 

"Mày sẽ biết ngay thôi! Hai trăm triệu mà mày đã cướp! Nhanh chóng giao ra đây!" Hà Ngọc Lan hét lớn.

 

 

Bai đầu trọc giờ là tù nhân, làm sao hắn dám không trả?

 

 

Hắn run rẩy đưa tay lấy túi xách của Lê Hồng Ngọc ra, rồi nói: "Chúng tôi đã tiêu hết một ít. Có lẽ còn hơn một trăm triệu. Tôi xin trả lại hết. Chỉ xin cô hãy để chúng tôi đi!"

 

 

"Nói! Ai đã thuê mày đánh trọng thương cha của Lê Hồng Ngọc?" Hà Ngọc Lan hỏi tiếp.

 

 

"Tôi ... tôi không dám nói điều đó." Bai đầu trọc cúi đầu. Hắn không dám đụng tới người đứng sau hậu trường vụ việc nên dù sợ bọn Hà Ngọc Lan đến mất mật hắn cũng không dám nói.

 

 

"Giết đám thuộc hạ của hắn trước, cho hắn biết phương pháp của chúng ta!" Hà Ngọc Lan không đủ kiên nhẫn để hỏi Bai đầu trọc thêm, nên cô quyết định vung tay giết gà dọa khỉ.

 

 

Toàn bộ trung đội tinh nhuệ lập tức rút súng ra.

 

 

"Bùm! Bùm..."

 

 

Những tiếng súng vang lên, đám tay chân của Bai đầu trọc chết ngay mà không kịp thốt một lời!

 

 

"Á!" Cô ta thật bá đạo! Chỉ một chút xíu do dự của hắn mà cô ta ngay lập tức giết sạch những gã đồng đảng đang quỳ dưới đất! Bai đầu trọc hét lên vì sợ hãi.

 

 

"Mày thấy thế nào? Mày đã thấy rõ chưa? Tao hỏi lại: Kẻ nào đã thuê mày đánh trọng thương cha của Lê Hồng Ngọc?" Hà Ngọc Lan gằn lên dữ dội.

 

 

"Vâng ... vâng. Tôi nói… tôi nói… Là Lương Trọng! Ông ta đã cử người mang tiền đến thuê chúng tôi làm việc đó!" Bai đầu trọc đã sợ sắp vỡ mật, làm sao hắn còn dám che giấu điều đó nữa?

 

 

"Lương Trọng nào?" Hà Ngọc Lan hỏi lại.

 

 

"Đó là Lương Trọng, Ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Đà lạt... Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết." Bai đầu trọc nài nỉ.

 

 

"Mày là một kẻ cặn bã! Tay của mày, chân của mày chuyên đi làm những việc không đứng đắn. Mày dám ngang nhiên lập băng lập hội lộng hành trắng trợn áp bức dân lành. Mày làm chuyện xấu ở đâu thì tao không biết nhưng mày lại dám làm những việc tổn thương nghiêm trọng tới cô giáo của Lê Uy Long thì tao không thể tha cho mày được. Mày đánh trọng thương cha cô giáo, đánh bất tỉnh cô Lê Hồng Ngọc, ăn cướp tiền của cô ấy… Mày nghĩ mày có đáng được tha tội hay không? Những kẻ như mày sống trên đời này là tai họa. Mày đi chết đi!" Hà Ngọc Lan hét to và rút súng ra.

 

 

"Đoàng!"

 

 

Với một phát súng, Hà Ngọc Lan đã làm đầu của Bai đầu trọc vẹo sang một bên, máy chảy ra từ lỗ nhỏ trên trán của hắn thành một hàng dài rồi mãi sau cả thân hình của hắn mới đổ gục xuống đất.

 

 

Đừng nghĩ rằng cô ta chỉ biết nói nhiều, cô ta hoàn thành mọi việc luôn rất đơn giản và gọn gàng như thế.

 

 

Hà Ngọc Lan quay lại nói với những binh sĩ phía sau: "Các anh đếm xem còn bao nhiêu tiền trong túi? Số còn thiếu so với hai trăm triệu là bao nhiêu? Làm xong thì mang tiền lại đây giao cho tôi!"

 

 

Vài binh sĩ ngay lập tức nhặt chiếc túi xách, lấy tiền trong đó ra và đếm.

 

 

Thiên Thành cảm thấy có Hà Ngọc Lan ở đây thì anh liền trở thành vai phụ!

 

 

...

 

 

Nửa tiếng sau, Hà Ngọc Lan và Thiên Thành đã đến bệnh viện.

 

 

Lúc này, Lê Uy Long và Lê Hồng Ngọc đều đang ở trong phòng của Lê Hùng Thanh. Lưu Sĩ Đạt đang điều trị cho Kiều Vy trong phòng bệnh của cô.

 

 

"Cô Dung, cái túi này có phải của cô không?" Thiên Thành nói với Lê Hồng Ngọc khi anh bước vào phòng.

 

 

Trong nháy mắt, Lê Hồng Ngọc nhận ra chiếc túi trong tay Thiên Thành chính là chiếc túi mà cô đã bị Bai đầu trọc giật mất!

 

 

"Đúng là chiếc túi của tôi. Em thấy túi của tôi ở đâu vậy?" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.

Nghe thấy bốn chữ phát ra từ khuôn miệng hoa đào của Hà Ngọc Lan, Bai đầu trọc và đám thuộc hạ của hắn toát mồ hôi lạnh! Chúng còn chưa quên vụ đánh hội đồng Lê Hồng Ngọc sáng ngày hôm nay, và vụ cướp trắng trợn hai trăm triệu đồng trong chiếc túi của cô giáo.

 

 

Thật không ngờ, cô ta hóa ra là giáo viên của Lê Uy Long!

 

 

"Cô ... Cô định làm gì với chúng tôi?" Bai đầu trọc bắt đầu sợ hãi.

 

 

"Mày sẽ biết ngay thôi! Hai trăm triệu mà mày đã cướp! Nhanh chóng giao ra đây!" Hà Ngọc Lan hét lớn.

 

 

Bai đầu trọc giờ là tù nhân, làm sao hắn dám không trả?

 

 

Hắn run rẩy đưa tay lấy túi xách của Lê Hồng Ngọc ra, rồi nói: "Chúng tôi đã tiêu hết một ít. Có lẽ còn hơn một trăm triệu. Tôi xin trả lại hết. Chỉ xin cô hãy để chúng tôi đi!"

 

 

"Nói! Ai đã thuê mày đánh trọng thương cha của Lê Hồng Ngọc?" Hà Ngọc Lan hỏi tiếp.

 

 

"Tôi ... tôi không dám nói điều đó." Bai đầu trọc cúi đầu. Hắn không dám đụng tới người đứng sau hậu trường vụ việc nên dù sợ bọn Hà Ngọc Lan đến mất mật hắn cũng không dám nói.

 

 

"Giết đám thuộc hạ của hắn trước, cho hắn biết phương pháp của chúng ta!" Hà Ngọc Lan không đủ kiên nhẫn để hỏi Bai đầu trọc thêm, nên cô quyết định vung tay giết gà dọa khỉ.

 

 

Toàn bộ trung đội tinh nhuệ lập tức rút súng ra.

 

 

"Bùm! Bùm..."

 

 

Những tiếng súng vang lên, đám tay chân của Bai đầu trọc chết ngay mà không kịp thốt một lời!

 

 

"Á!" Cô ta thật bá đạo! Chỉ một chút xíu do dự của hắn mà cô ta ngay lập tức giết sạch những gã đồng đảng đang quỳ dưới đất! Bai đầu trọc hét lên vì sợ hãi.

 

 

"Mày thấy thế nào? Mày đã thấy rõ chưa? Tao hỏi lại: Kẻ nào đã thuê mày đánh trọng thương cha của Lê Hồng Ngọc?" Hà Ngọc Lan gằn lên dữ dội.

 

 

"Vâng ... vâng. Tôi nói… tôi nói… Là Lương Trọng! Ông ta đã cử người mang tiền đến thuê chúng tôi làm việc đó!" Bai đầu trọc đã sợ sắp vỡ mật, làm sao hắn còn dám che giấu điều đó nữa?

 

 

"Lương Trọng nào?" Hà Ngọc Lan hỏi lại.

 

 

"Đó là Lương Trọng, Ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Đà lạt... Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết." Bai đầu trọc nài nỉ.

 

 

"Mày là một kẻ cặn bã! Tay của mày, chân của mày chuyên đi làm những việc không đứng đắn. Mày dám ngang nhiên lập băng lập hội lộng hành trắng trợn áp bức dân lành. Mày làm chuyện xấu ở đâu thì tao không biết nhưng mày lại dám làm những việc tổn thương nghiêm trọng tới cô giáo của Lê Uy Long thì tao không thể tha cho mày được. Mày đánh trọng thương cha cô giáo, đánh bất tỉnh cô Lê Hồng Ngọc, ăn cướp tiền của cô ấy… Mày nghĩ mày có đáng được tha tội hay không? Những kẻ như mày sống trên đời này là tai họa. Mày đi chết đi!" Hà Ngọc Lan hét to và rút súng ra.

 

 

"Đoàng!"

 

 

Với một phát súng, Hà Ngọc Lan đã làm đầu của Bai đầu trọc vẹo sang một bên, máy chảy ra từ lỗ nhỏ trên trán của hắn thành một hàng dài rồi mãi sau cả thân hình của hắn mới đổ gục xuống đất.

 

 

Đừng nghĩ rằng cô ta chỉ biết nói nhiều, cô ta hoàn thành mọi việc luôn rất đơn giản và gọn gàng như thế.

 

 

Hà Ngọc Lan quay lại nói với những binh sĩ phía sau: "Các anh đếm xem còn bao nhiêu tiền trong túi? Số còn thiếu so với hai trăm triệu là bao nhiêu? Làm xong thì mang tiền lại đây giao cho tôi!"

 

 

Vài binh sĩ ngay lập tức nhặt chiếc túi xách, lấy tiền trong đó ra và đếm.

 

 

Thiên Thành cảm thấy có Hà Ngọc Lan ở đây thì anh liền trở thành vai phụ!

 

 

...

 

 

Nửa tiếng sau, Hà Ngọc Lan và Thiên Thành đã đến bệnh viện.

 

 

Lúc này, Lê Uy Long và Lê Hồng Ngọc đều đang ở trong phòng của Lê Hùng Thanh. Lưu Sĩ Đạt đang điều trị cho Kiều Vy trong phòng bệnh của cô.

 

 

"Cô Dung, cái túi này có phải của cô không?" Thiên Thành nói với Lê Hồng Ngọc khi anh bước vào phòng.

 

 

Trong nháy mắt, Lê Hồng Ngọc nhận ra chiếc túi trong tay Thiên Thành chính là chiếc túi mà cô đã bị Bai đầu trọc giật mất!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT