Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mắt thấy Lưu Bảo Thục nhào tới, Lê Uy Long vung tay giáng một cú đấm nặng ngàn cân ngay giữa trán hắn ta.

"Á …" Lưu Bảo Thục hét lên và bay người về phía sau.

 

"Bang…" Lưng hắn đập vào tường phát ra một tiếng động lớn.

 

Rồi cả cơ thể hắn trượt từ bức tường xuống đất, máu nhuộm đỏ cả một khoảng tường.

Lúc này mặt hắn tái nhợt không còn chút khí huyết, nằm bẹp dúm một đống trên mặt đất như một con chó sắp chết, hoàn toàn không động đậy.

Liếc thấy nắm đấm của Lê Uy Long vung lên, đại ca của bang Hổ Báo đã nằm sõng soài trên mặt đất, Nguyễn Tú Hằng sững sờ!

Cô thầm nghĩ, Lê Uy Long, kẻ luôn bị coi là vô tích sự, lại là một người đàn ông có nhiều bí mật đến thế. Thật đáng tiếc khi Chu Nhược Mai không có mặt ở đây để có thể chứng kiến phong thái ngang tàng, anh dũng của chồng cô ấy.

Trong mắt nhiều người, lực lượng của bang Hổ Báo vô cùng đáng sợ, nhưng đối diện với Lê Uy Long, chúng dường như chỉ là một bầy sâu bọ, nhấc chân là đi tong cả lũ.

Khi mới biết tin ông Dương Văn Đoàn bị giết bởi băng nhóm xã hội đen này, cô cho rằng Lê Uy Long không có hy vọng có thể trả thù cho bố. Vậy mà cho đến thời điểm hiện tại, băng Hổ Báo, bóng ma ám ảnh bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình trong thành phố, đã nát như cám dưới gót chân của Lê Uy Long!

Lúc này, sự ngưỡng mộ của Lê Uy Long trong lòng cô dâng trào như một dòng sông.

Lê Uy Long không vội giết Lưu Bảo Thục, mà trước tiên cởi trói tay và chân cho  Nguyễn Tú Hằng.

"Lê Uy Long, anh đã giết rất nhiều người, liệu anh có sao không?" Nguyễn Tú Hằng thở phào nhẹ nhõm và lo lắng hỏi.

"Không sao. Những người này đều chết vì chống người thi hành công vụ. Đặc vụ Thiên Thành đang thi hành nhiệm vụ vây bắt các băng đảng xã hội đen trong thành phố. Ai dám hỏi?" Lê Uy Long nói.

"Vậy làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đây! Ở đây thật kinh khủng!" Nguyễn Tú Hằng kinh hãi nhìn xác chết ở khắp mọi nơi, máu lan tới nhuộm đỏ cả chân cô. Cô chỉ muốn rời khỏi địa ngục này ngay lập tức.

"Đừng vội, hãy chờ tôi xử lý tên cầm đầu Lưu Bảo Thục này đã." Lê Uy Long nói và quay sang Lưu Bảo Thục.

Lúc này, Lưu Bảo Thục bị thương nặng, nhưng vẫn còn ý thức.

Thấy Lê Uy Long đằng đằng sát khí tiến đến gần, hắn thều thào, yếu ớt van xin: "Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi… Tôi không muốn chết."

"Vậy khi bố tao bị thương nặng, mày… chính mày đã giết ông bằng một nhát dao chí mạng, mày còn nhớ hay không? Mày không nhớ thì tao ở đây để nhắc cho mày nhớ! Không giết mày thì sao tao rửa sạch được mối thù này?" Lê Uy Long hét lớn và vung một nắm đấm hướng thẳng lồng ngực của hắn.

Như một tảng đá lớn đè xuống trái tim, Lưu Bảo Thục không thở được. Hắn há hốc mồm:

"Ộc!  Một ngụm máu phun ra từ miệng hắn.

Ngay khi Lê Uy Long muốn kết liễu cuộc đời của tên đại ca khét tiếng, Thiên Thành đột nhiên lên tiếng : "Anh Long, tay chân của hắn đang phục kích bên ngoài hành lang. Chúng ta còn phải đưa đưa cô Tú Hằng đi qua nữa. Nếu giết hắn ngay thì e rằng lợi bất cập hại!"

Lê Uy Long ngay lập tức tỉnh táo khi nghe lời nhắc nhở của Thiên Thành.

Nếu chỉ có anh ta và Thiên Thành lao ra, sẽ không thành vấn đề gì cả. Nhưng nếu mang theo cả người phụ nữ này cùng đi lại vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì hành lang tối om mở ra từ mọi hướng, những họng súng của bang Hổ Báo chĩa đến từ khắp mọi nơi. Nếu cùng một lúc chúng bóp cò thì anh rất khó để có thể đảm bảo an toàn cho Nguyễn Tú Hằng.

Để rút lui và đảm bảo an toàn cho Nguyễn Tú Hằng, chỉ có thể lấy Lưu Bảo Thục làm con tin!

Vì vậy, Lê Uy Long nới lỏng nắm tay và nói với Lưu Bảo Thục: "Mày may đấy. Hôm nay tao sẽ bố thí cho mày thêm chút thời gian. Bảy ngày sau, tao sẽ tổ chức một buổi lễ tưởng niệm lớn cho cha tao, đó sẽ là lúc tao lấy cái mạng chó của mày. Không trễ một phút! "

"Trong vòng bảy ngày này, nếu Trương Minh Trí có tìm đến mày, thì chúng mày có cơ hội mà khóc cùng nhau rồi đó!"

Lê Uy Long một lần nữa nói với Lưu Bảo Thục những gì anh nói với gia đình họ Trương.

Sẽ quá dễ dàng cho hắn nếu hắn được chết bây giờ. Cái giá ấy quá rẻ mạt so với nỗi đau mà hắn và đám lâu la đã gây ra cho anh. Sẽ tốt hơn nhiều nếu hắn phải trải qua bảy ngày sống trong sợ hãi cho tới khi chực chờ miệng lỗ. Rồi hẵng giết hắn sau cũng chưa muộn.

Lưu Bảo Thục nghe Lê Uy Long nói sẽ tha mạng cho mình, hắn mừng khôn xiết. Hắn nghiến răng thầm nhủ: ‘Bang Hổ Báo sẽ không tha cho mày trong bảy ngày tới đâu, đừng vội mừng!’

"Thiên Thành, đưa tôi khẩu súng, anh hãy giữ lấy hắn." Lê Uy Long nói với Thiên Thành.

"Được!" Thiên Thành hiểu ý của Lê Uy Long, và ngay lập tức đưa cho Lê Uy Long khẩu súng trường tấn công đang cầm trong tay.

Sau đó, anh đón lấy Lưu Bảo Thục, rút khẩu súng lục ra, gí vào đầu của hắn và nói: "Ra ngoài cùng với chúng tao. Yêu cầu người của chúng mày hạ súng xuống, nếu không tao sẽ cho mày ngay một viên đạn vào đầu!"

"Được rồi, đừng nóng nảy, tôi sẽ yêu cầu bọn chúng không bắn." Tất nhiên, Lưu Bảo Thục hiểu tình thế làm con tin trong tay Thiên Thành của hắn.

Thiếu gì củi đốt ở trên rừng? Chỉ cần có thể sống, sẽ có cơ hội giết Lê Uy Long và thằng nhãi này trong tương lai!

"Tú Hằng, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây. Đi theo tôi!" Lê Uy Long nói dứt khoát, một tay cầm khẩu súng, một tay kéo Nguyễn Tú Hằng.

"Được rồi." Ngay khi bàn tay cô được nắm lấy bởi bàn tay của Lê Uy Long, cô cảm thấy như một cú sốc điện. Trong ánh sáng lờ mờ, mặt cô đỏ lên.

Thiên Thành điệu Lưu Bảo Thục tới trước cửa hộp đêm Wonderland.

"Tất cả bỏ súng xuống! Không ai được bắn, tao sẽ ra ngoài ngay bây giờ!" Lưu Bảo Thục hét to khi gần đến cửa.

Trở thành con tin thì ắt phải có ý thức của một con tin. Hắn nhận thức rõ ràng rằng nếu đàn em nào của hắn vọng động, thì hắn ắt phải cầm chắc cái chết trong tay. Vì vậy hắn đành gom hết chút hơi tàn hét to lên một tiếng cảnh báo lũ đàn em phía bên ngoài.

Bên ngoài các hành lang, những kẻ đang phục kích nghe tiếng Lưu Bảo Thục hét to liền cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức. Bọn chúng đều nghĩ rằng đại ca Lưu Bảo Thục đã giải quyết xong xuôi kẻ thù trong phòng.

Nhưng khi thấy Thiên Thành dí khẩu súng lục vào đầu Lưu Bảo Thục và bước ra ngoài từng bước, tất cả đều sững sờ. Chúng không ngờ rằng đại ca chúng tôn sùng đã trở thành con tin trong tay kẻ khác!

Nhìn thấy tình huống này, tất cả lũ đàn em hoang mang tột bực, không biết phải làm gì, sợ ném chuột vỡ bình!

Lê Uy Long và Nguyễn Tú Hằng đi theo Thiên Thành bắt đầu bước ra khỏi phòng.

"Tôi sợ quá! Làm ơn bảo vệ tôi!" Lần đầu tiên trải nghiệm hoàn cảnh hiểm nguy cận kề trong gang tấc này nên Nguyễn Tú Hằng kinh hoảng vô cùng.

"Yên tâm là có tôi thì không ai có thể làm tổn thương cô được." Lê Uy Long nói.

Khi ra đến trước cửa phòng, Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy một đống xác chết, toàn thân cô run lên vì sợ hãi.

"Bên ngoài đầy xác chết. Đâu đâu cũng có người chết. Làm sao ta có thể ra ngoài được?" Nguyễn Tú Hằng run rẩy nói.

"Tôi sẽ đưa cô ra ngoài." Lê Uy Long nói xong liền ôm lấy eo của Nguyễn Tú Hằng và nhảy qua.

Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, vị anh hùng Lê Uy Long không thể câu nệ tiểu tiết giữa nam và nữ như trong những hoàn cảnh thông thường được nữa.

"Ôi!’ Nguyễn Tú Hằng được Lê Uy Long ôm trong lòng nhảy qua từng đống xác người, đột nhiên thốt lên một tiếng.

Cảm giác này thật không thể diễn tả thành lời.

Sau khi nhảy qua vô số những xác chết, Lê Uy Long cầm khẩu súng bằng một tay, giữ Nguyễn Tú Hằng trong tay kia, đi theo Thiên Thành và tiếp tục tiến về phía trước.

"Bỏ súng xuống, đừng chĩa vào tao!" Lưu Bảo Thục thấy người của hắn vẫn đang lăm le súng trong tay đành bắt buộc phải hét lên một lần nữa.

Nhìn vào thái độ của đại ca, lũ đàn em đành bỏ súng xuống đất.

Kẻ cầm đầu bị bắt làm con tin, nên tất cả đều không dám gây rối.

Thiên Thành và Lê Uy Long cẩn thận nhìn bốn phía, nghe ngóng động tĩnh ở mọi hành lang… Tất cả đều yên ắng.

Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên, phần lớn khách trong Wonderland đã nháo nhào bỏ chạy ra ngoài. Số rất ít còn lại vì quá sợ hãi đành tìm nơi trốn đâu đó trong các căn phòng.

Thiên Thành hộ tống Lưu Bảo Thục, Lê Uy Long dẫn Nguyễn Tú Hằng cùng tiến đến sàn nhảy lớn mà không bị cản trở trên đường đi.

Lúc này ở sảnh, thứ âm thanh rú rít khi nãy đã dừng lại từ lâu, những vị khách say sưa nhảy nhót trong men rượu cũng không còn một mống. Cả khu vực sàn rộng lớn trống trơn.

"Anh Long, anh đưa cô Tú Hằng ra ngoài trước, tôi sẽ đuổi theo sau ngay." Thiên Thành nói.

"Tốt!" Lê Uy Long trả lời, trả lại khẩu súng trường cho Thiên Thành, và sau đó kéo Nguyễn Tú Hằng ra khỏi câu lạc bộ Wonderland.

Vì Lưu Bảo Thục bị Thiên Thành bắt làm con tin, nên lúc này tất cả đàn em của hắn đều nín thở bước từng bước về phía phía sàn nhảy.

"Dừng lại cho tao! Đừng tiến lên nữa!" Lưu Bảo Thục hét lên. Hắn ta còn sợ hãi, căng thẳng hơn cả Thiên Thành. Nếu lũ đầu đất này làm Thiên Thành nổi cơn điên lên cho hắn một viên đạn vào đầu thì tất cả đều kết thúc.

Lũ đàn em liền dừng bước.

"Hãy đứng lên cho tao. Nếu mày dám bước một bước, tao sẽ ngay lập tức biến mày thành một tổ ong!" Lúc này, Thiên Thành chỉ vào Lưu Bảo Thục với khẩu súng trường tấn công và bắt đầu rút lui về phía cửa.

Lưu Bảo Thục biết điều hiểu rằng phía sau hắn là một họng súng không lơ là cảnh giác của một đối thủ đáng sợ nên hắn chỉ có thể đứng tại chỗ với nỗi sợ hãi ngập tràn, chờ đợi Thiên Thành rời đi.

Lũ tay chân của hắn đã nhận được lệnh, không dám gây rối và chỉ có thể đứng im nhìn Thiên Thành rời đi.

Chúng không thể hiểu tại sao Thiên Thành lại có khẩu súng trường tấn công QBZ. Những người có thể có được khẩu súng trường tấn công này chắc chắn không phải hạng tầm thường!

 

Ngay sau khi Lê Uy Long và Nguyễn Tú Hằng lên xe jeep, Thiên Thành đã đuổi kịp.

Anh nhảy lên xe và lái đi ngay lập tức.

Tại Câu lạc bộ Wonderland…

 

Sau khi Thiên Thành rời đi, Lưu Bảo Thục bị thương nặng đến nỗi chút hơi sức cuối cùng của hắn để giữ cho cơ thể có thể đứng thẳng cũng bị rút cạn. Hắn ngã gục xuống đất.

"Đại ca!"

‘Đại ca!’

Lũ tay chân của băng Hổ Báo đồng loạt kêu lên và nhào tới.

"Đại ca, có chuyện gì với anh vậy?"

"Đại ca, anh có sao không?"

Cả lũ nháo nhác hồi lâu.

Lưu Bảo Thục đổ mồ hôi: "Câm cái miệng của chúng mày lại! Tao đã bị thương nặng đến thế này rồi mà chúng mày còn hỏi tao có làm sao không? Lũ đầu đất!"

"Đại ca. Bọn đó đánh anh như thế này và giết rất nhiều anh em của chúng ta. Chúng ta hãy đuổi theo, giết hết bọn chúng và trả thù cho những anh em đã chết!", Một gã đàn em nói.

"Bọn chúng quá mạnh. Đuổi theo bây giờ là đâm đầu vào chỗ chết. Phải dùng cái đầu mày mà nghĩ đi đã!" Lưu Bảo Thục nói.

Hắn đã được nếm sự lợi hại của Lê Uy Long và Thiên Thành nên không dám làm liều.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT