Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Muộn rồi! Bây giờ tao đã thay đổi ý định. Ngay cả khi mày có sẵn sàng mở khóa cho tao đi nữa, con cớm khốn khiếp này vẫn phải tự bắn gãy chân nó!" Trịnh Kiến Sang nói lớn với vẻ đắc ý. Hôm qua hắn đã bị Ánh Hạ đánh bất tỉnh và bắt giữ, đây đúng là một cơ hội tuyệt vời để trả thù.

Vả lại, nữ cảnh sát này quá mạnh. Dù Chu Nhược Mai giúp hắn, nhưng khi mở còng tay hắn sẽ không có sự phòng bị và Ánh Hạ có thể sẽ nhân cơ hội này mà ra tay. Hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Để giả vờ thỏa hiệp với gã tù nhân và bảo vệ tính mạng cô y tá nọ, Ánh Hạ không còn cách nào khác ngoài việc nghiến răng và chuẩn bị bóp cò bắn vào chân phải.

Chỉ cần tên buôn người này có chút sơ hở trong quá trình Chu Nhược Mai lên mở khóa, thì cho dù bị thương ở chân, Ánh Hạ vẫn có thể khống chế hắn ta!

"Chờ chút đã!" Lê Uy Long cuối cùng cũng lên tiếng.

Lúc này Ánh Hạ đã cố gắng thu hết can đảm để chuẩn bị tự bắn mình. Nhưng sau khi Lê Uy Long lên tiếng, cô ngay lập tức nản lòng và lo sợ trở lại.

"Anh muốn làm gì nữa?" Ánh Hạ giận dữ hỏi.

"Tôi không nghĩ cô có đủ can đảm để tự làm mình bị thương, hãy để tôi giúp cô!" Lê Uy Long nói và lập tức đi về phía Ánh Hạ.

"Anh nói vớ vẩn gì vậy? Tại sao tôi không dám tự làm bản thân bị thương chứ? Nói cho anh biết, tôi thậm chí có thể tự sát nếu tình thế yêu cầu!" Ánh Hạ rất ức chế khi bị một kẻ nổi tiếng vô dụng yếu đuối coi thường nên hùng hổ tuyên bố.

"Không cần giả vờ mạnh mẽ, đưa cho tôi khẩu súng rồi tôi sẽ giúp cô!" Lê Uy Long đã đến bên cạnh Ánh Hạ từ lúc nào, và anh vừa nói vừa nhanh chóng giật lấy khẩu súng từ tay cô.

"Lê Uy Long, giữa chúng ta không có thù oán gì, tại sao anh lại cứ muốn bắn tôi, ý anh là gì?" Ánh Hạ cau có và càng tức giận hơn.

Nếu cô tự ra tay, cô sẽ biết phải bắn vào đâu để tránh xương và các phần nguy hiểm, giảm bớt nguy hại. Tuy nhiên, nếu để Lê Uy Long ra tay, có trời mới biết tên vô dụng này sẽ khiến cô ra nông nỗi nào!!

"Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn giúp cô!" Lê Uy Long bình thản nói.

"Trả lại khẩu súng cho tôi mau, nếu có chuyện không may gì xảy ra và làm tổn thương những người vô tội, tôi nhất định không tha cho anh!" Ánh Hạ quả quyết nói trong khi bước về phía trước để lấy lại khẩu súng.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến Trịnh Kiến Sang cũng hoang mang. Hai người này còn định chơi trò gì đây? Bọn họ đang nhờn với hắn sao?

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng cũng không thể hiểu nổi ý định của Lê Uy Long. Nữ cảnh sát đã muốn tự mình ra tay, vậy mà Lê Uy Long cứ đòi “giúp” và xung đột với cô ấy, anh không sợ cô ấy ghi hận sao?

Thà chọc giận một kẻ xấu xa điên loạn nào đó còn hơn là xúc phạm một người phụ nữ, hơn nữa còn là nữ cảnh sát, Lê Uy Long không hiểu điều này sao? Không lẽ anh ta bị co giật trong đầu rồi?

"Dừng lại! Đừng di chuyển! Nếu cô cứ tiếp tục nhúc nhích như vậy thì tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho cái chân của cô đâu!! Lúc đó đừng có đổ lỗi cho tôi đấy nhé!" Lê Uy Long vừa nói vừa chĩa súng vào chân phải củ Ánh Hạ.

NgheUy Long nói vậy, Ánh Hạ sợ hãi đứng bất động và không dám di chuyển. Cô thực sự lo rằng mình sẽ bị anh ta làm bụ thương những phần quan trọng.

"Hừ, anh mà dám làm càn, tôi sẽ giết chết anh!" Ánh Hạ giận dữ nói, thầm hứa trong lòng rằng nhất định sẽ tìm cơ hội để trả mối thù này!

"Tốt lắm, bắn nó đi!" Lúc này, Trịnh Kiến Sang cũng đã rất sốt ruột và hét lên.

Ánh Hạ sợ hãi nhắm tịt hai mắt, không dám nhìn Lê Uy Long ra tay.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn hai người với đôi mắt mở lớn, tò mò tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu viên đạn được bắn ra.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều nín thở.

"Đoàng---------"

Một tiếng súng chói tai vang lên giữa bệnh viện.

"Á Á-------" Ánh Hạ sợ hãi hét toáng lên!

Tuy nhiên, dường như cô không hề cảm thấy đau, khi mở mắt ra, cô thấy mình đã không bị bắn vào chân phải!

Ánh Hạ bất giác trở nên hoang mang, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vừa nãy rõ ràng cô đã nghe tiếng súng, chính Lê Uy Long đã nổ súng. Chẳng lẽ là vì anh ta không thể bắn vào chân ở khoảng cách gần như vậy?

Khi Ánh Hạ ngước lên nhìn Lê Uy Long, cô thấy mắt anh ta chằm chằm hướng về phía trước. Khẩu súng nhắm thẳng vào gã tù nhân Trịnh Kiến Sang và nữ y tá!

Sau đó, cô còn nhìn thấy ánh mắt của tất cả những người đứng xung quanh cũng chằm chằm nhìn về hướng đó!

Ánh Hạ quay đầu lại nhìn qua.

Cô thấy đôi mắt của Trịnh Kiến Sang mở to, cơ thể cứng đờ, khuôn mặt đầy vẻ  kinh hoàng, nghi ngờ và không tin nổi!

Trán hắn có một lỗ thủng đang rỉ máu!

Phải! Một viên đạn xuyên thủng ngay giữa trán!

Ánh Hạ choáng váng!

Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Hằng và tất cả những người tại hiện trường cũng đều không tin nổi.

Giây trước tất cả đều đang nín thở chờ xem cảnh Lê Uy Long bắn nát chân Ánh Hạ, thì giây sau anh ta đã đột ngột quay súng nã thẳng đạn vào đầu Trịnh Kiến Sang ngay trong tích tắc cuối cùng!

Cảnh tượng bất ngờ này không nằm trong suy nghĩ của tất cả mọi người.

Không ai có thể ngờ rằng Lê Uy Long dám dùng câu chuyện với Ánh Hạ để làm Trịnh Kiến Sang phân tâm rồi nhằm thẳng hắn mà bắn ngay khi con tin còn đang nằm trong tay hắn!

Trịnh Kiến Sang bất ngờ nên đã chết!

Mặc dù hắn đã cẩn thận dùng cơ thể cô y tá Bích Loan che chắn phía trước nhưng vóc người cô nhỏ hơn hắn một chút nên không hoàn toàn che kín được.

Một nửa trán của hắn bị lộ ra trên đầu của Bích Loan. Chỉ một nửa cái trán!

Lê Uy Long đã nhìn thấy sơ hở rất nhỏ này nhưng trong tay anh không có súng. Vì vậy để lấy được khẩu súng của Ánh Hạ, anh đã viện cớ giúp cô cầm súng bắn vào chân.

Với một chiến thần phi thường, một xạ thủ bách phát bách trúng như Lê Uy Long chỉ cần một nửa cái trán, một nửa trán của hắn lộ ra là đủ!

Lê Uy Long đã tuyệt đối chắc chắn trước khi bóp cò.

Mặc dù đã từng phải giết rất nhiều người, nhưng anh ta căm ghét những kẻ coi mạng sống con người như cỏ rác. Đối với loại người này, tốt nhất là nên tiễn chúng về địa ngục càng sớm càng tốt mà không cần đưa ra xét xử! Nhất là trong hoàn cảnh bây giờ, Uy Long bắt buộc giết kẻ cặn bã ấy là để cứu cô y tá nhỏ!

Gã tù nhân đã quá kích động và sợ hãi. Chỉ cần tình hình căng thẳng thêm vài phút nữa thì chưa biết tính mạng của cô gái tội nghiệp có còn giữ được không. Do đó, Lê Uy Long quyết định kết liễu hắn trong vòng một phát súng!

Khi tất cả còn đang ngơ ngẩn vì sốc, anh ném khẩu súng nhanh xuống đất, chạy thẳng về phía Bích Loan!

Vì Trịnh Kiến Sang đã lĩnh một phát đạn xuyên qua trán, không đầy năm giây hắn ắt hẳn sẽ ngã xuống đất. Tay hắn còn cầm nguyên cái chai vỡ sắc nhọn và cánh tay  bị còng của hắn vẫn bóp cổ cô ý tá tội nghiệp. Nếu hắn ngã ra sau kéo theo con tin thì nắm chắc cái chai vỡ sẽ đâm sâu vào cổ cô gái.

Nháy mắt Lê Uy Long đã đến trước mặt cô ý tá, giật lấy cái chai vỡ trong tay Trịnh Kiến Sang, kéo Bích Loan ra khỏi cánh tay đang giữ chặt của hắn!

Lúc này, Trịnh Kiến Sang loạng choạng, rồi từ từ ngã xuống đất.

Mắt hắn vẫn mở trừng từng, không tin vào những gì vừa mới xảy ra. Hắn có con tin, hắn vẫn đang giữ con tin trong tay. Vậy mà Lê Uy Long kia dám bắn! Lại bắn vô cùng chính xác!

Cái lỗ máu trên trán hắn vẫn còn vương một sợi tóc của cô y tá. Chính là viên đạn đã xuyên qua mái tóc của cô và găm thẳng vào trán gã!

Chu Nhược Mai lần nữa phải há hốc mồm!  Mặc dù đêm qua cô đã được chứng kiến kiếm thuật vô song của Lê Uy Long nhưng cô không ngờ anh ta còn có khả năng thiện xạ phi thường đến thế!

Nguyễn Tú Hằng cũng không khác là bao. Buổi tối ở Wonderland cô mới chỉ được thấy Thiên Thành bắn một phát súng, Lê Uy Long chưa hề bắn phát nào. Bây giờ nhìn gã xạ thủ siêu đẳng trước mắt cô không thể tin hắn ta là con người bằng xương bằng thịt!

Người tiếp theo nữa là Ánh Hạ. Kỹ thuật bắn súng cô được xem là đứng số một trong lực lượng công an thành phố nhưng cô cũng chưa bao giờ dám bắn hạ một tội phạm khi hắn đang giữ con tin. Vậy mà kẻ vô dụng Lê Uy Long này lại dám bóp cò trong tình huống nguy hiểm đó!

Hắn ta thực sự là một xạ thủ siêu phàm, hay chỉ là một kẻ ăn may?

Lúc này, Bích Loan vẫn còn sốc và không thể tin rằng mình còn sống.

Rõ ràng cô đã thấy Uy Long giơ tay lên nhắm thẳng khẩu súng về phía mình mà bóp cò. Cô ghe tiếng gió rít qua đầu rồi hoàn toàn tê liệt mọi cảm giác.

"Được rồi, giờ ổn rồi." Lê Uy Long nhẹ giọng nói với Bích Loan, người vẫn còn đang chết lặng trong tay anh.

Cô ngớ ngẩn quay đầu lại phía sau. Nhìn gã tù nhân nằm bất động trong vũng máu, đôi mắt cô mở to, kinh hoàng.

"Á!"

Bích Loan hét lên, lao vào vòng tay của Lê Uy Long, ôm chặt lấy anh bằng cả hai tay rồi khóc thảm thiết.

Lê Uy Long bất ngờ hoàn toàn! Anh không ngờ rằng cô y tá bé nhỏ này có thể ôm chặt anh mà khóc ngon lành như thế!

Anh ta là một người đàn ông đã có vợ, và vợ anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh ngay lúc đó! Giữa một đám đông lớn, dưới con mắt cả trăm người, sao lại xảy ra thứ tình huống này được chứ!

Tuy nhiên, Lê Uy Long cũng biết rằng Bích Loan vừa trải qua khoảng thời gian kinh hoàng, khiếp đảm nên cũng không có gì lạ khi cô bé cố gắng nhào tới một vòng tay an toàn mà trút bỏ nỗi sợ hãi tột cùng!

Anh không thể đẩy cô ra vào lúc này. Nếu vậy thì anh không còn là một người đàn ông chân chính.

"Không sao rồi! Cô đã an toàn." Lê Uy Long vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi.

Đây là thái độ của một người đàn ông ngay thẳng. Anh tin rằng Chu Nhược Mai sẽ không ghen tuông vì điều đó. Vả lại trong suốt khoảng thời gian ba năm là vợ chồng, cô ấy luôn thờ ơ với anh thì không lý gì cô ấy lại có thể nổi cơn ghen lúc này được.

Dù Lê Uy Long có an ủi bao nhiêu Bích Loan vẫn không ngừng thổn thức. Cảm giác khủng khiếp khi từ cõi chết trở về không thể một hai lời mà trút bỏ hết được.

Tất nhiên Chu Nhược Mai không phải người không hiểu chuyện. Cô đâu phải người ghen tuông mù quáng tới nỗi không biết rằng Uy Long không hề quen biết Bích Loan. Vả lại bây giờ cô gái đang quá sợ hãi nên hành động của cô đều có thể cảm thông. Cô bước tới cùng Lê Uy Long an ủi Bích Loan.

Rồi cả Nguyễn Tú Hằng cũng đến.

Hai ngày qua Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đã nhìn thấy quá nhiều xác chết. Họ đã lâm vào những hiểm cảnh kinh hoàng tột độ nên giờ đây dù xác gã tù nhân vẫn còn nằm bên cạnh, họ cũng bớt sợ hãi đi nhiều.

"Em gái, đừng khóc nữa. Hắn đã bị bắn chết rồi. Em đã an toàn." Chu Nhược Mai an ủi.

"Đúng rồi em. Bây giờ thì không sao rồi. Nín đi đừng khóc nữa." Nguyễn Tú Hằng cũng lên tiếng.

"Tôi sợ đến chết. Tôi …. nghĩ rằng tôi đã… chết, hãy để tôi khóc một lúc…  được không? Hu hu ..." Bích Loan vừa khóc vừa nói.

"Được rồi, nếu em muốn khóc, thì hãy khóc đi. Có khi khóc được lại làm em bớt sợ hãi!" Chu Nhược Mai nói.

Cạnh đó, Ánh Hạ ngay lập tức cầm súng lên, chạy đến chỗ Trịnh Kiến Sang, chĩa súng vào hắn ta, lo rằng hắn chưa thực sự chết.

Khi chắc chắn rằng viên đạn đã xuyên qua trán hắn và hắn đã tắt thở hoàn toàn cô mới cất khẩu súng đi.

Lúc này một nhóm cảnh sát trang bị đầy đủ vũ khí cũng vội vã chạy vào. Thấy tù nhân đã chết, họ nhanh chóng căng dây bao quanh hiện trường.

"Bác sĩ, cấp cứu!" Ánh Hạ hét to khi thấy hai đồng nghiệp bị Trịnh Kiến Sang đâm vẫn còn sống.

Một nhóm y bác sĩ nhanh chóng chạy tới đưa hai người vào phòng cấp cứu.

Lúc này, Bích Loan, được Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng an ủi, đã dần bình tĩnh trở lại và buông Lê Uy Long ra.

"Cảm ơn vì đã cứu tôi." Bích Loan ngước nhìn Lê Uy Long với ánh mắt biết ơn vô hạn.

"Không có gì. Chỉ là tình cờ tôi có mặt mà thôi" Lê Uy Long nói.

"Vết thương ở cổ em sâu lắm. Hãy đi băng bó vết thương lại." Chu Nhược Mai lên tiếng khi thấy cổ của Bích Loan vẫn còn chảy máu.

"Vâng, vậy em sẽ đi sơ cứu trước. Em tên là Bích Loan, tên của anh là gì?"

Bích Loan chỉ là một sinh viên mới ra trường nên không biết Chu Nhược Mai và Lê Uy Long

"Tên tôi là Lê Uy Long."

"Chị là Chu Nhược Mai."

"Còn chị là Nguyễn Tú Hằng."

"Được rồi ! Em đã nhớ. Một lần nữa em xin cảm ơn anh." Bích Loan cảm ơn một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT