Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"À, cái đó thì cháu phải hỏi xem anh ấy có đi được không đã. Nếu anh ấy không muốn đi, cháu cũng không còn cách nào khác." Chu Nhược Mai nói.

"Được rồi, cháu cứ hỏi thử đi nhé, bất kể Uy Long có đến hay không, cháu cũng nhất định phải đến đấy." bà Chu nói. Lê Uy Long chỉ là một tấm bình phong để thể hiện sự chân thành của bà. Anh ta có đến hay không cũng không quan trọng, bà ta chỉ cần gặp được Chu Nhược Mai.

..................

Ngay khi Lê Uy Long vừa cúp máy với Thiên Thành, anh nhận được cuộc gọi của Chu Nhược Mai.

"Nhược Mai, có chuyện gì vậy?" Lê Uy Long hỏi.

"Vừa nãy bà nội mới gọi cho em nói rằng Chu gia ta sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ tối nay và mời chúng ta tham dự." Chu Nhược Mai nói.

"Lại một bữa tiệc gia đình nữa à?" Lê Uy Long cũng cảm thấy ngán ngẩm khi nghe tin này.

"Đúng vậy, thế anh có muốn đi chung với em không? Nếu anh không muốn, em cũng không ép!" Chu Nhược Mai nhỏ nhẹ hỏi.

"Nếu em đi, anh cũng sẽ đi. Nếu em không đi, anh cũng dẹp luôn." Lê Uy Long nói. Trong thời gian nguy hiểm này anh phải đích thân theo sát và bảo vệ Chu Nhược Mai, kẻo Trương gia và băng Hổ Báo lại lặp lại thủ đoạn cũ và tấn công cô ấy. Vì vậy, nếu Chu Nhược Mai quay về Chu gia, anh cũng nhất định phải đi cùng.

"Em đã hứa với bà là sẽ đến rồi." Nhược Mai nói.

"Vậy cũng được, anh sẽ đi với em." Lê Uy Long dịu dàng.

"Thế nhé, bây giờ em phải cúp máy rồi, em đang bận." Nói xong, Chu Nhược Mai cúp điện thoại.

Lê Uy Long khá rảnh rỗi trong hôm nay, vì vậy anh quyết định ở lại văn phòng chủ tịch một ngày.

Khi Chu Nhược Mai tan làm lúc gần chiều tối, anh sẽ đi xuống cầu thang và đợi cô cùng ra về.

Tới giờ tan tầm, Chu Nhược Mai bước ra khỏi tòa nhà và thấy Lê Uy Long đang đứng sẵn trong bãi đậu xe, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến đón em đây. Chẳng phải chúng ta cùng phải đến Chu gia sao?!" Lê Uy Long mỉm cười nói.

"Ừm, vậy ta đi thôi. Nhưng, xe của em không thể để lại đây, em sẽ tự lái nó đi." Chu Nhược Mai cảm thấy rằng việc đỗ chiếc Lamborghini của mình ở đây không ổn lắm, cho dù Lê Uy Long đã đi xe của mình đến đón cô, tốt hơn Nhược Mai vẫn nên lái xe về nhà trước.

"Tùy ý em! Cứ làm gì em muốn." Lê Uy Long cũng không buộc Nhược Mai đi xe của mình.

Vì vậy, Nhược Mai đã lên chiếc Lamborghini của mình và Lê Uy Long thì lái chiếc Bugatti Veyron đi theo cô ấy. Cả hai chiếc xe lần lượt tiến về phía nhà họ Chu.

Khi hai người tới nơi, đúng lúc Chu Lệ Ngọc và Trần An Khang cũng vừa đến.

Các thành viên khác của Chu gia thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đi trên những chiếc xe sang trọng hàng đầu như Bugatti Veyron và Lamborghini thì tất cả họ đều cảm thấy ghen tị, choáng ngợp và chào đón cả hai nồng nhiệt.

Vả lại, bà Chu đã dặn dò, cho dù Lê Uy Long và Chu Nhược Mai không đi bằng những chiếc xe hạng sang, họ vẫn phải được chào đón nồng nhiệt. Bởi vì Chu gia còn phải nhờ vả Nhược Mai một vài chuyện quan trọng.

Trước tình cảnh này, lần đầu tiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Khang bị bỏ rơi. Trước kia họ luôn là những ngôi sao được tất cả mọi người vây quanh, nhưng giờ hào quang đó có vẻ đã chuyển sang phía Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.

Điều này khiến vợ chồng Trần gia hết sức ức chế, thất vọng, họ nghiến răng âm thầm chịu đựng và nuôi hận trong lòng.

"Hừ, cũng chỉ là một cái xe thôi, có cần làm quá lên như vậy không? Đúng là ngứa mắt!!" Chu Feifei tức giận nói.

"Anh nghe nói hai chiếc xe này đều là quà cưới, bọn họ không đích thân mua chúng. Cũng phải thôi, người ta làm gì có tiền đâu! Cứ để họ kiêu ngạo chút đi. Sau một thời gian nữa, khi hết tiền, bọn họ sẽ lại trở về với cái máng lợn thôi. Em hà tất phải tức giận làm gì!!" Trần An Khang nói và cười nhếch môi đầy khinh bỉ.

"Thôi không cần nói nhiều nữa, chúng ta hãy vào trước." Chu Lệ Ngọc nói, nỗi thù ghét vợ chồng người chị họ lại tăng thêm bội phần.

Khi tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, bữa tiệc gia đình bắt đầu, và ai nấy đều đã ngồi xuống ổn định vị trí.

Sau một vài lời chào hỏi có phần trịnh trọng và nhã nhặn hơn thường ngày, bà Chu mới bắt đầu đi vào mục đích chính: "Nhược Mai, hiện tại công việc kinh doanh của Tập đoàn Chu Thành nhà chúng ta tiến triển không thuận lợi lắm và thua lỗ khá nhiều. Nếu chúng ta không nhận được bất kỳ dự án nào, công ty sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Mà trong khi đó, công ty nhà ta lại là chỗ dựa, là bát cơm của biết bao nhiêu người. Giờ đây cháu đã là giám đốc phát triển dự án của Tập đoàn DG, làm việc cũng được một thời gian rồi. Cháu có thể tìm cách sắp xếp một vài dự án cho công ty nhà ta không?"

"Chuyện này....." Chu Nhược Mai kinh ngạc ngước nhìn lên, bất giác cảm thấy có chút xấu hổ. Không phải là cô không muốn giúp đỡ gia đình mình, nhưng vị tân chủ tịch chưa bao giờ xuất hiện của Tập đoàn DG rõ ràng đã tuyên bố rằng Tập đoàn sẽ không hợp tác với gia đình họ Chu!

Mọi người thấy Chu Nhược Mai có vẻ ngập ngừng lưỡng lự, nghĩ rằng cô ấy vẫn còn ghi hận chuyện bị coi thường và đuổi khỏi nhà trước đó, nên lúc này không muốn giúp đỡ Chu gia. Vì vậy họ bắt đầu tìm mọi cách thuyết phục cô.

"Nhược Mai, trước đây chúng ta đã cư xử không phải với cháu. Đó là lỗi của chúng ta, cháu đừng giữ nó trong lòng. Bây giờ cả Chu gia đều đang gặp rắc rối lớn, cháu có thể rộng lượng bỏ qua chuyện cũ mà giúp đỡ gia đình được không?!" Chu Hữu Lộc nói với giọng ngọt xớt.

Mặc dù ông chỉ là con trai thứ hai của bà Chu, nhưng lại được đặc cách làm tổng giám đốc của công ty Chu Thành. Chuyện này liên quan trực tiếp đến tương lai của công ty, tất nhiên ông ta phải tìm mọi cách thuyết phục Nhược Mai.

"Phải! Nhược Mai à, mặc dù cháu và Uy Long đã rời khỏi Chu gia, nhưng theo ý nguyện của ông nội cháu với cậu ấy, Uy Long cũng đã là một thành viên của gia đình chúng ta rồi. Ngay cả khi hai đứa đã chuyển đi, các cháu vẫn là người của Chu gia. Bây giờ gia đình đang gặp rắc rối, cháu đâu thể trương mắt đứng nhìn được!" Thúy Họa, mẹ của Chu Lệ Ngọc, cũng nói.

"Chị à, em hãy còn trẻ nên nhiều lúc cư xử bồng bột không biết phép tắc, đã nhiều lần cư xử không phải và nói những điều tồi tệ với chị, bây giờ em đã biết lỗi rồi. Xin chị tha thứ cho em!!" Chu Hoàng Lâm cũng đành phải cúi đầu và thừa nhận sai lầm của mình.

Những điều này đã được bà nội Chu cùng họ thảo luận tối qua. Đối với bữa tiệc gia đình tối nay, tất cả đều phải thể hiện sự chân thành của mình để thuyết phục Chu Nhược Mai, để cô có thể thay đổi suy nghĩ và giúp đỡ gia đình mình.

Lê Uy Long cảm thấy nhẹ nhõm và hài lòng khi thấy rất nhiều người bắt đầu cầu xin Chu Nhược Mai. Mặc dù anh thừa biết bọn họ làm vậy là có mục đích, muốn lợi dụng lòng tốt của Chu Nhược Mai để kiếm lợi cho bản thân. Nhưng điều đó cũng không thành vấn đề. Chỉ cần Nhược Mai có thể cảm thấy dễ chịu và được tôn trọng, anh sẽ không vạch mặt họ.

Làm gì có ai muốn tự hạ thấp bản thân để nhờ vả một người không có giá trị lợi dụng chứ? Chu gia này chính là như thế!

Mục đích của Lê Uy Long khi mua lại Tập đoàn DG là để nâng cao vị trí của Chu Nhược Mai trong gia đình họ Chu, để họ có thể đối xử với cô tốt hơn, trân trọng cô hơn, điều này về cơ bản coi như đã đạt được.

Còn về những lời họ đã nói trước đó rằng chỉ có con chó mới phải đi cầu xin Chu Nhược Mai, Lê Uy Long sẽ không bới móc chuyện cũ ra để chỉ trích họ làm gì.

Bản thân anh cũng là một người rộng lượng, anh ấy có thể dễ dàng tha thứ trong nhiều chuyện không quá căng thẳng. Rốt cuộc, cả Nhược Mai và anh vẫn là thành viên của gia đình họ Chu, thâm tâm Lê Uy Long cũng hy vọng hai bên có thể hòa hợp trong tương lai!

"Không phải là cháu không muốn giúp đỡ gia đình ta, nhưng tân chủ tịch của Tập đoàn DG đã dặn trước là cháu không được phép hợp tác với Chu gia, đó thậm chí còn là nguyên tắc để cháu được nhận việc, thế nên cháu cũng không thể làm gì khác được!" Chu Nhược Mai rầu rĩ nói.

"Vị tân chủ tịch này là ai vậy? Tại sao cứ nhắm vào làm khó gia đình chúng ta chứ?" bà Chu cau mày hỏi.

"Cháu cũng không biết, từ khi tới DG làm việc cháu thậm chí còn chưa bao giờ gặp được anh ta, những điều này chính là giám đốc Ngô đã nói lại với cháu." Chu Nhược Mai cúi mặt nói. Cô chỉ biết rằng Chủ tịch mới là đồng đội cũ của Lê Uy Long, ngoài ra không biết thêm gì khác.

"Kỳ lạ thật! Chu gia ta chưa bao giờ xúc phạm bất cứ ai. Tại sao tân chủ tịch của Tập đoàn DG không thể hòa hợp với chúng ta mà cứ gây khó dễ theo cách này?", bà Chu bối rối nói.

"Nhược Mai, phải chăng là cháu vẫn còn giữ mối hận trong lòng, nên cố tình nghĩ ra lý do này để từ chối giúp đỡ Chu gia?" Thúy Họa nhăn nhó nói.

"Thím à, thím biết cháu không phải là người như vậy mà, bây giờ cháu thực sự là lực bất tòng tâm." Chu Nhược Mai nói.

"Nhược Mai, có thể là chủ tịch mới này có sự hiểu lầm gì đó với gia đình họ Chu chúng ta. Nếu có cơ hội, con hãy tìm cách giải trình với anh ta rằng Chu gia hoàn toàn có khả năng tiếp quản dự án của Tập đoàn DG. Như vậy có lẽ anh ta sẽ suy nghĩ lại!" Chu Hòa cuối cùng đã lên tiếng.

"Vâng, con sẽ cố hết sức." Thấy cha mình đã đích thân lên tiếng, Chu Nhược Mai đành tạm hứa như vậy.

"Nhược Mai, ta xin cháu. Chỉ cần cháu có thể giúp gia đình chúng ta có được dự án, cháu sẽ là người hùng vĩ đại của cả gia đình, chúng ta sẽ không quên điều này đâu." bà Chu nhẫn nại nói.

"Mẹ à, con biết trong nhà này Nhược Mai của con là người có khả năng nhất. Nếu con bé đã đồng ý chuyện này, nó chắc chắn sẽ làm được thôi." Lúc này, Tô Ánh Tuyết bắt đầu thể hiện.

Mọi người nghe vậy cũng không ai dám bác bỏ, họ chỉ có thể tiếp tục nói những điều tốt đẹp về Chu Nhược Mai, cố gắng làm cô thấy hài lòng.

Bản thân Chu Nhược Mai cũng không phải kẻ ngốc, cô đã thừa biết bộ mặt thật của những thành viên trong gia đình này, tất cả họ đều có chung một mục đích là cố  làm cô hài lòng để mưu cầu danh lợi.

Lê Uy Long vẫn là người bị bỏ rơi và ngồi im lìm một cách lạc lõng, nhưng anh không bận tâm đến chuyện đó. Miễn là Chu Nhược Mai có thể được họ tôn trọng, anh chẳng cần điều gì khác, chỉ cần bọn họ không tiếp tục chế giễu anh là được.

Vì mọi người đều muốn làm hài lòng Chu Nhược Mai, nên họ không dám châm biếm Lê Uy Long, và cũng chẳng có thời gian để bận tâm đến anh ta.

Chu Lệ Ngọc thấy Chu Nhược Mai trở thành người giành lại mọi hào quang của cô ta một lần nữa, cô thậm chí còn cảm thấy tức giận hơn, nhưng lại không còn cách nào khác là đành nhẫn nhịn trước.

Sau bữa tiệc gia đình, Chu Nhược Mai và Lê Uy Long nhanh chóng lái xe trở về nhà.

Sau khi trở về căn biệt thự, Nhược Mai nói với Uy Long: "Lúc nãy anh cũng thấy rồi đó, cả mấy chục người của Chu gia đều khẩn khoản cầu xin em, kể cả bố mẹ em nữa, anh có thể nói khó với bạn anh đồng ý để em chuyển một số dự án cho Chu gia không?"

"Được." Lê Uy Long đồng ý ngay lập tức. Thái độ của Chu gia tối nay khiến anh cảm thấy tương đối hài lòng, họ đã cố gắng hết sức để thuyết phục Chu Nhược Mai, phải quỵ lụy dưới chân cô ấy. Nếu vẫn không cho Chu gia toại nguyện, có khi Nhược Mai lại áy náy mà xin từ chức mất!

"Vậy tốt quá rồi! Nếu anh có thể thành công giúp Chu gia chúng ta có được những dự án tốt, em có thể làm điều tương tự với anh một lần nữa." Chu Nhược Mai lo lắng rằng Lê Uy Long sẽ hờn dỗi chuyện bị khinh miệt mà không hết lòng giúp đỡ, vì vậy cô đã đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn để thưởng cho anh ấy.

Ngay khi vừa nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Mai bỗng đỏ lên.

"Tương tự? Chuyện gì thế?" Lê Uy Long ngạc nhiên, không hiểu Chu Nhược Mai có ý gì.

"Nếu anh không hiểu thì thôi, đừng bận tâm đến nó nữa!" Nhược Mai vừa nói vừa ngượng ngùng cúi đầu và đi nhanh về phòng.

Thấy Chu Nhược Mai có vẻ xấu hổ, Uy Long càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Lý do gì mà cô ấy lại đỏ mặt như vậy?

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT