Lọc Truyện

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

”Ông nội, ý… Ý ông là cháu làm thuốc giả sao?”
“Ông chủ, chuyện này đều là do chủ tịch ép buộc tôi phải làm.”
Trương Nguyên lết đến bên chân của Đường Thiên Long, nắm lấy gấu quần ông ta, khóc lóc nói: “Chủ tịch ép buộc tôi. Nếu tôi không làm, cô ấy sẽ sa thải tôi, và tôi sẽ phải nghỉ hưu sớm. Nếu tôi bị sa thải, tôi sẽ không có lương hưu, sau này gia đình tôi sẽ sống thế nào đây?”
“Cái gì?”
Lời nól của Trương Nguyên giống như một tiếng sét giữa trời xanh, thân hình Đường sở sở hơi lùi về phía sau, sắc mặt cô tái nhợt.
“Ông, ông Trương, ông, ông có ý gì?”
Trương Nguyên lấy ra một tấm thẻ: “Chủ tịch, mười vạn mà cô đưa cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô, Trương Nguyên tôi đã làm việc chăm chỉ cho công ty hai mươi năm nay, chưa từng làm điều gì trái lương tâm, chuyện này là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời tôi, thưa ông chủ, tôi đã làm ra chuyện như thế này, giờ cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại công ty, ông cũng đừng trách chủ tịch nữa, chủ tịch tuối còn trẻ lại rat có năng lực nhưng cũng rất dể lầm đường lạc lối, ông hãy cho cô ấy thêm một cơ hội đi.”
‘Trương Nguyên, ông đang nói bậy bạ gì đó.” Sắc mặt Đường Sở Sở tái nhợt, cả người cô phát run lên, tức giận chỉ vào Trương Nguyên.
“Chủ tịch, tôi đã nói với cô rằng nếu cô nhập thuốc giả vào thì sẽ xảy ra chuyện lớn, cô đã nhiều lần hứa rằng sẽ không đế chuyện đó xảy ra, còn lấy chuyện sa thải ra đe dọa tôi, tôi mới phải đồng ý, tôi thật là hồ đồ mà…”
Lúc này, Đường Sở Sở cũng đă hiếu ra.
Trương Nguyên đã vu oan cho cô.
“Ông ơi, cháu không có.”
“Đủ rồi.”
Đường Thiên Long quát: “Đường sở sở, chuyện nhưthế này sẽ không có ngoại lệ, cháu nhường vị trí chủ tịch cho Đường Hải đi, về làm phó chủ tịch đã đế học hỏi Đường Hải một thời gian.”
Đường Thiên Long xoay người rời đi.
Mặc dù Đường Sở Sở đã mác phải một sai lầm lớn.
Nhưng, năng lực của Đường Sở Sở quả thực rất tốt.
Hơn nữa, mối quan hệ cá nhản của Đường sở sở cũng không phải bình thường, khó khăn lám mới mời được cô trở về, Đường Thiên Long cũng không trực tiếp loại cô ra khỏi gia tộc mà chỉ giáng chức cô.
Đường Hải khẽ lác đầu thở dài: “Sờ Sở, cháu còn nhỏ, đường còn dài, bác hy vọng sau lần này cháu sẽ trưởng thành hơn một chút.”
“Cháu, cháu không làm vậy.”
Đường Sở Sở hét lên.
“Trương Nguyên, ông mau nói cho ông nội biết, tôi không làm, không phải tôi, sao ông lại vu oan cho tôi?”
Đường Hải đỡ Trương Nguyên đang quỳ trên mặt đất lên, nói: “Ông Trương, chuyện này cũng không thê’ trách ông được, chỉ trách ai đó ỷ vào quyền lực trong tay mà làm càn, ông cũng sáu mươi tuổi rồi, nghỉ hưu đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn tống giám đốc Hải.”
Trương Nguyên liên tục xin lỗi, sau đó ông ta xoay người rời khỏi văn phòng.
“Này.”
“Tôi cứ tưởng Đường Sớ Sớ thực sự tận tâm với công ty, nhưng không ngờ lại làm những việc như vậy chỉ vì ham muốn ích ký của bản thân.”
“Thật may là không có chuyện gì lớn xảy ra, nếu không thì Vĩnh Nhạc tiêu rồi.”
“Phạm phải tội lớn như vậy có được tha thứ không?”
“Người như vậy thì đuối việc luôn cho rồi, cho ở lại công ty làm
gì không biết?”
Ban lãnh đạo cấp cao của Vĩnh Nhạc đều thở dài, than vãn.
Nghe những lời bình luận này, Đường sở sở chỉ biết khóc trong đau khố.
Vì sao chứ?
Cô một lòng một dạ với công ty, mấy hôm nay còn vì công ty mà bận rộn như thế cơ mà?
Tại sao lại vu oan cho cô?
Cô khóc không thành tiếng, chạy ra khỏi công ty.
Nhà họ Đường!

Danh sách truyện HOT