Lọc Truyện

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đường Sở Sở kinh ngạc kêu lên.
Đúng lúc này, vài vệ sĩ vạm vỡ khiêng cáng bước vào.
Một người đàn ông nầm trên cáng với băng gạc kháp người. Đây là Khổng Ngũ.
Anh ta đă bị Đoạn Bình đánh thành ra như này.
Đêm qua, sau khi nhà máy Bạch Vân bị san bằng, trái tim Đoạn
Bình như nhỏ máu, một nhà máy lớn như vậy, nhiều thiết bị như vậy, lại bị phá hủy tàn nhẫn như thế, tiêu tốn hơn một tỷ nhân dân tệ, ông ta trút hết giận lên Khổng Ngũ.
Nhìn sác mặt của Khổng Ngũ, Đường Sở Sở ngây người.
“Sở Sở, cô Sờ Sở, tôi… Tôi tới đây đế xin lỏi…”
Mát mũi Khống Ngũ sưng bầm, bị đánh rớt cả răng, gió lùa vào khiến nói chuyện không mấy lưu loát.
Anh ta lấy ra một tấm chi phiếu.
“Đây là ba mươi triệu tiền nợ, cộng với tiền lãi tổng cộng là ba trăm triệu, xin… Xin cô nhận lấy rồi coi tôi như cái rám mà bỏ qua, tôi không dám nữa, xin cô tha cho tỏi.”
Nghe đến đây, Đường Sở hoàn toàn ngây người, hỏa đá tại
chỗ.
Phải mất vài giây sau, cô mới phản ứng được.
“Anh… Anh Khống, anh bị sao vậy?”
“Cô Sở Sở, xin cô tha cho tôi.” Khống Ngũ lại lên tiếng.
Anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến giờ anh ta vẫn còn rất mơ hồ.
Chỉ một thằng con rế tới cửa, sao có thê’ uy chân như vậy, cả một nhà máy như thế mà nói san bằng là san bằng.
Cuối cùng cảnh sát cũng đến, nhưng lại bị một câu của Đoạn Bình dọa tè ra quần.
Đường Sở Sở hoang mang lẫn kinh ngạc vô cùng.
Đây, rốt cuộc là sao chứ?
Hôm qua còn phách lối kêu người tới kiếm chuyện.
Hôm nay lại bị đánh đến băng bó khâp người, lại còn đích thân đến xin lỗi rồi trả nợ, nào là tiên gốc ba mươi triệu tệ, rồi cả tiền lãi hơn hai trăm triệu.
Số tiền này, phải chăng đến quá dề dàng?
Sau một lúc bàng hoàng sững sốt, cô mới phản ứng lại và nói: “Tôi chỉ cần ba mươi triệu, còn lại anh cất đi”
Nghe vậy, Khổng Ngũ hốt hoảng, vội vàng nói: Xô Sở Sở, cô nhất định phải lấy tiền lãi, cô mà không nhận tiền lãi này, tôi sẽ chết.”
Đoạn Bình đã lèn tiếng râng nếu Đường Sờ Sớ không tha thứ cho anh ta, thì sẽ ném anh ta xuống sông cho cá ăn.
Đường Sở Sở lại cau mày.
Lúc này, cô chợt nghĩ tới một người.
Chắng lẽ lại là cậu Giang thần bí ra tay?
Nhưng sao anh ta biết chuyện của Vĩnh Thái?
Cô hỏi: “Là cậu Giang ra tay sao?”
“Đúng… À mà không, không phái.”
Khống Ngũ vừa gật đầu, lại chuyến sang vừa lắc đầu.
Đoạn Bình đã cảnh cáo anh ta không được nói lung tung, nếu không sẽ chết không cỏ chỗ chôn.
“Cô Sở Sở, cô chí cần nhận tiền và coi nó như Bạch Vân bồi thường thiệt hại cho Vĩnh Thái là được rồi.”
“Được thôi”

 

Đường Sở Sờ suy nghĩ, cuối cùng là chấp nhận.
Dù sao tập đoàn Bạch Vân cũng không thiếu tiên, mà hiện tại cô lại rất cần tiền. Giờ Khống Ngũ đã đích thân dâng tiền tận cửa, nếu cô còn không nhận, thì chỉ e Khổng Ngũ sẽ đứng ngồi không yên.
Cô nhận lấy tấm chi phiếu trị giá ba trăm triệu.
Cầm tấm chi phiếu nhỏ tí nhưng lại tưởng như đang cầm thứ nặng ngàn cân trên tay.
“Cậu Giang, tỏi lại nợ anh một ân tình nữa rồi.” cỏ thở dài trong lòng.

Danh sách truyện HOT