"Không được, cô ấy là trợ lý của tôi rồi"
Phong Thanh Dương nói một câu khẳng định chắc chắn, cô ngước lên nhìn anh đôi mắt quét qua cô có chút vội vã.
Làm gì mà phải phản ứng gay gắt như vậy chứ, chỉ là trợ lý thôi cũng đâu phải của anh.
Hoắc Cẩn Minh cười khẩy một cái, không nghĩ là anh lại có phản ứng như thế.
"Phong Thanh Dương, được rồi được rồi. Cô ấy là trợ lý của cậu. Cũng đâu có ai tranh giành của cậu mà phải phản ứng như vậy chứ"
"Cậu có định đưa dự án cho tôi không!"
Anh lạnh lùng nói về vấn đề công việc nhưng mục đích chính lại là muốn trốn tránh những câu nói kia.
Hoắc Cẩn Minh lấy dự án đưa cho anh, hai người bắt đầu đi thay ra bộ đồ đấu quyền anh hồi nãy trên người.
Trần Anh Thư thấy anh xuất hiện trong bộ âu phục đúng khí chất của một vị giám đốc hàng ngày, cô còn muốn anh để luôn thân hình nóng bỏng đó thoả mãn mà chiêm ngưỡng. Đến chỗ cô, anh đưa bản dự án cho cô cầm.
Cô thấy hai người rời đi rồi cũng nhanh chóng bước theo sau, phía trước hai người nói chuyện gì đó cô cũng không nghe rõ. Có lẽ là về công việc hoặc một vấn đề khác.
Nhanh chóng họ rời khỏi phòng tập gym ra về. Đến trước chiếc xe Lamborghini sang trọng lấp lánh ánh bạc của Phong Thanh Dương, hai anh bạn này vẫn tiếp tục bàn công việc, lâu lâu lại cười với nhau.
Cầm bản dự án trên tay, trời có chút nắng nhẹ cô liền khẽ cầm lên che nắng. Mới đó mà mặt trời lên cao như vậy rồi, ánh sáng chiếu vào những cửa kính phản chiếu như sóng nước mà đáp những màu sắc rực rỡ lên mái tóc óng ánh.
Dần dần ánh sáng hắt vào khuôn mặt thanh tú, hai bên gò má ửng hồng như toả ra ánh hào quang xung quanh. Trong bộ váy nhẹ nhàng mà tôn dáng, làn da cô dưới ánh nắng lại sáng như ngọc.
Chỗ ba người đang đứng là chỗ để xe, cũng thẳng chỗ ban công tầng hai của phòng tập gym nhìn lên. Cô đứng cạnh anh, cứ lâu lâu lại nghe thoáng được câu chuyện của bọn họ, không có gì nổi bật mà cũng chỉ nhắc đến việc làm ăn.
Trần Anh Thư tò mò nhìn xung quanh, khung cảnh cũng khá đẹp, ít nhất trong lúc mỏi chân còn có thể ngắm nhìn những làn xe tấp nập ở đường lớn được.
Trần Anh Thư nhìn người tổng giám đốc của mình, trong lòng như dấy lên một nỗi lo lắng thấp thỏm.
Cô quan sát anh, rồi vô tình ngước nhìn lên trên ngay vị trí anh đứng là ban công có bày trí nhiều bình hoa đẹp mắt.
Đột nhiên ánh mắt cô như loé lên một tia rảo hoạt, nhận ra gì đấy liền chạy đến chỗ anh, không do dự mà đẩy anh ra.
Chỗ vị trí mà Phong Thanh Dương đứng là chỗ mà bình hoa xứ phía trên được treo bằng sợi dây nhỏ đã bị đứt. Nếu như nó rơi xuống thì chỉ có rơi chúng đầu của anh.
"Tổng giám đốc, cẩn thận"
Cô không nghĩ được gì nhiều, miệng hét lên lao đến đẩy người anh ra. Phong Thanh Dương và Hoắc Cẩn Minh thấy cô như vậy thì cũng bất ngờ không kém.
Lúc cô lao đến, cảm giác thời gian như trôi chậm lại. Đột nhiên bên vai phải của cô truyền tới một cơn đau dữ dội.
Bình hoa phía trên đã rơi vào vai cô, những mảnh mỡ trượt trên da thịt của cô, trên cánh tay cô rồi dần dần đáp đất, vỡ vụn, kèm theo đất và cây hoa nhỏ.
Mãi tới khi sự việc kết thúc thì cô mới hoàn hồn, chỗ cánh tay của cô có chút máu vì mảnh vỡ gây ra.
Phong Thanh Dương nhìn sự việc đấy chỉ xảy ra trong vài dây, nếu lúc nãy người đúng đó là anh thì bây giờ không biết là vỡ đầu hay thêm vài quả mận.
Hoắc Cẩn Minh hơi sốc trước một màn mỹ nhân cứu anh hùng diễn ra thật sự quá hoàn hảo.
"Cô bị ngốc sao?" Phong Thanh Dương nói.
Tuy anh là một người lạnh lùng nhưng không có nghĩa là không có cảm xúc khi thấy người khác gặp nạn. Nhìn thấy máu trên cánh tay cô ánh vừa thấy có lỗi vừa trách móc.
"Tổng giám đốc, chậu hoa đó suýt nữa thì rơi vào đầu của anh rồi"
"Tôi đưa cô đến bệnh viện"
"Không cần đâu, tôi không sao?"
"Không sao! Cô nghĩ tôi không có mắt để nhìn thấy à"
Ờm...nếu như anh không nhận ra có một mỹ nhân ngay bên cạnh mình thì câu nói ấy cũng có lý.
Nhanh chóng cả cơ thể cô được nhấc bổng lên. Có hơi xốc một chút nhưng mà đã nằm gọn trong lòng anh.
Khoan đã...Cô bị thương ở tay chứ đâu phải ở chân. Vẫn có thể đi được kia mà. Chiếc xe ô tô ngay bên cạnh mà anh vẫn bế cô lên.
Cô nghĩ thầm trong lòng rồi ngước nhìn lên gương mặt có đôi phần hốt hoảng của anh. Là anh đang lo cho cô, hay là...
Cô cử động vai thì cơn đau dữ dội liền truyền tới xoá tan đi những ảo tưởng trong lòng. Coi như anh cũng có chút tình người.
Đem cô lên xe. Hoắc Cẩn Minh cũng định bước lên thì chiếc xe đã phóng đi.
"Khoan, tôi còn chưa lên" cậu gọi với theo chiếc xe của anh bất lực.