"Cô nói gì?"
"Tổng giám đốc, anh có thể giúp tôi đi mua băng vệ sinh có được không?"
Thân là một vị tổng giám đốc bây giờ lại phải đi mua những thứ như vậy. Cô nhìn anh một hồi, cứ nghĩ chắc chắn anh sẽ không đồng ý thì đột nhiên anh lại gật đầu.
"Ngồi chờ tôi một chút"
Ôi mẹ ơi, anh đi thật...Tuy khó cho anh nhưng mà thôi cũng kệ, bây giờ cô như thế này cũng không còn cách nào khác.
Tại một siêu thị nhỏ gần bệnh viện. Trời vì cũng đã tối nên ánh đèn khắp nơi chiếu sáng.
Ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về một phía.
Một thân hình cao lớn bước vào, khắp người mặc quần áo kín mít màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm.
"Xin lỗi, quý khách muốn mua gì ạ?"
Một cô nhân viên của siêu thị bước đến hỏi. ban đầu anh định không trả lời nhưng sau đó thì...
"Tôi mua băng vệ sinh"
Cô nhân viên của siêu thị bất ngờ, thì ra đi mua băng vệ sinh, vậy mà còn tưởng anh ăn mặc như vậy là có ý đồ xấu.
Nhìn lướt qua thấy anh cũng đoán được ngay là lần đầu đi mua thứ này, mặt mũi thì chẳng thấy đâu mà lại còn bịt kín hết lại như vậy, ai nhìn thấy cũng phải bật cười lên vì anh.
"Anh mua cho bạn gái sao?"
Phong Thanh Dương trong tình huống này không biết trả lời làm sao chỉ gật đầu nhẹ.
"Được rồi, anh đi theo tôi"
Vị nhân viên siêu thị kia dẫn anh đến một khu dành riêng cho những thứ đồ dùng phụ nữ.
"Bạn gái anh dùng loại gì?"
"Loại nào cũng được?"
"Ban ngày hay ban đêm?"
"Cả đêm lẫn ngày"
"Vậy có cánh hay không có cánh ạ"
Câu hỏi khó trả lời được đặt ra, anh có hơi mất kiên nhẫn.
Chỉ là mua băng vệ sinh thôi mà cũng thật rắc rối.
Vốn anh chẳng thể hiểu được có cánh hay không có cánh là như thế nào?
Thấy nhân viên kia vẫn đang còn chờ đợi câu trả lời từ anh thì anh liền nói.
"Có cánh"
"Con gái đến ngày thường thì rất đau bụng, đau lưng và mệt mỏi. Anh có thể mua túi ấm về chườm cho bạn gái sẽ giảm bớt đau"
Làm con gái cũng thật phiền phức.
Nghĩ thầm trong lòng như thế rồi lại nghĩ đến tình trạng của cô bây giờ không biết như thế nào, anh không muốn trần trừ lâu.
"Được, lấy thêm đi"
"Bạn gái anh chắc hạnh phúc lắm mới có được người bạn trai tâm lý như anh. Được rồi, anh có thể đi ra ngoài chờ thanh toán"
Ai là bạn trai của cô ta chứ. Chỉ là hồi này trả lời vậy cho đỡ khó nói.
*Zing zing zing*
Tại phòng bệnh mà cô đang nằm, đột nhiên ở phía túi xách nhỏ trên đầu giường bệnh của cô tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tò mò không biết anh gọi cô nhấc máy. Trần Anh Thư còn chưa kịp nói một tiếng alo thì đầu dây bên kia đã vọng đến.
"Trần Anh Thư, cậu có chuyện gì sao? Muộn rồi vẫy chưa thấy cậu về nhà"
Giọng nói vô cùng gấp gáp, vì điện thoại cô bật loa khá to nên tiếng nói ấy đôi phần trói tai.
Lâm Yến Chi về đến nhà đợi mãi không thấy cô sợ có chuyện chẳng lành nên đã nhanh chóng gọi đến.
"Cậu mau nói đi, cậu có chuyện gì rồi"
"Lâm Yến Chi, mình...mình đang ở bệnh viện" cô nói nhỏ.
"CÁI GÌ, TẠI SAO CẬU LẠI Ở BỆNH VIỆN. TẠI SAO KHÔNG GỌI ĐẾN BÁO CHO MÌNH"
Vì loa khá to nên Trần Anh Thư phải để chiếc điện thoại ra xa.
"Cậu ở bênh viện nào"
"Là bệnh viện trung tâm thành phố '...' "
"Mình đến ngay"
Nói xong thì Lâm Yến Chi liền tắt máy. Trần Anh Thư vừa đặt chiếc máy lại bàn thì cũng là lúc Phong Thanh Dương trở về.
"Tổng giám đốc..."
"Đồ của cô"
Cô thấy anh đưa cho mình một chiếc túi đựng đồ màu đen. Trần Anh Thư nhìn thấy bộ dạng như một tên ăn trộn của anh liền bật cười.
"Cô cười cái gì?"
"Không có, cám ơn anh"
Trần Anh Thư mở trước túi đựng đồ màu đen ra thì gương mặt cô hiện rõ sự bất ngờ. Ở bên trong có một gói băng vệ sinh, lại còn có cả túi ấm dùng để chườm bụng.
"Anh mua thứ này cho tôi nữa sao?"
Cầm túi ấm lên. Không nghĩ là anh lại mua nó, bình thường cô cũng không cần dùng đến mấy thứ này, một phần vì cô đến ngay có đau bụng thật nhưng cũng chưa bao giờ mua vì giá thành khá đắt với lại cô chịu đau quen rồi.
Trần Anh Thư Định ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh thì dưới chỗ cô ngồi đang in dấu mông đỏ chót.
Thấy anh nhìn thấy thì cô kéo chăn che lại.
Thấy vậy anh liền đến quấn chiếc chăn xung quanh người cho cô, bế cô lên.
"T...tổng giám đốc. Không cần phải như vậy"
Hoàn cảnh hiện giờ của cô như một con vật nhỏ được bao bọc bằng một chiếc kén khổng lồ. Chỉ biết trừng mắt nhìn anh ngây ngốc, không phải do cô nghĩ nhiều nhưng lại cảm giác càng ngày hành động của anh càng khiến cô phải bất ngờ.
Bế cô đến chỗ nhà vệ sinh, anh nói.
"Khi nào xong, cô có thể gọi tôi vào đem cô ra ngoài"
Phong Thanh Dương đặt cô ngồi lên nắp bồn cầu nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại.