Lọc Truyện

Ma yêu nữ lật gia tiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vệ sĩ Chu gia chưa kịp đuổi đến, Chu Nhã Nhã đã trần truồng nằm trên mặt đất. Tên đàn ông bịt mặt đè lên cô ta thở hổn hển đầy vong tình, miệng còn không ngừng chửi rủa “con điếm”. Những tên còn lại vừa mới định làm gì đó thì cánh cửa cũ mèm gỉ sắt liền bị đạp văng, một loạt vệ sĩ mặc tây trang màu đen xuất hiện, căng thẳng nhìn cảnh phía trong.

Đây là thế giới thực tại, không có chuyện nơi nơi đều được lắp máy quay theo dõi, cũng không có người nào mạnh đến mức một tay che trời. Con kiến tuy nhỏ những cắn người rất đau, bởi vậy mới nói, thà đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân.

Chu Nhã Nhã ỷ thế hiếp người mười lăm năm, nay cuối cùng cũng phải lật thuyền trong mương.

*Lật thuyền trong mương: do chủ quan kiêu ngạo mà thất bại bất ngờ.

Khăn bịt mặt của bọn lưu manh bị tháo xuống, lộ ra bốn gương mặt bình thường tầm hai mươi mấy tuổi. Cả người Chu Nhã Nhã giấu trong một chiếc áo khoác đen, đôi mắt màu xám đờ đẫn đảo quanh bốn gương mặt kia. Một lúc lâu sau, cô ta gạt bàn tay nâng đỡ của vệ sĩ, tự đứng dậy một cách khó khăn rồi nhặt lên một khối gỗ mục, điên cuồng nện vào đầu một tên trong số đó. Hắn ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, trên mặt là một vết cắt dữ tợn đang chảy máu ròng ròng – tác phẩm của cây đinh gỉ mắc trên khối gỗ.

Đây chính là bốn tên lưu manh đã lôi cô ta vào nhà vệ sinh học viện Lưu Tư Lan!

Chu Nhã Nhã hận đến mức muốn xé bọn chúng ra hàng trăm mảnh để ném cho chó ăn!

Lồng ngực Chu Nhã Nhã phập phồng kịch liệt, cố nén lửa giận và nhục nhã xuống, cô ta nhìn sang các vệ sĩ, “Gọi cho bố tôi, rút toàn bộ cảnh sát về, tôi muốn tự mình giải quyết vụ này!”

“Nhưng…” Người bị phân phó có chút khó xử, anh ta định khuyên can vài câu nhưng khi bắt gặp ánh mắt thù hận của Chu Nhã Nhã thì trái tim không khỏi run lên, đành tuân lệnh gọi điện về. Suy cho cùng, tuy chuyện này đáng ra phải giao cho cảnh sát xử lý nhưng Chu thị trưởng yêu thương con gái như thế, nếu biết những tên này đã làm gì bảo bối của mình thì hẳn còn muốn hành hạ bọn họ kinh khủng hơn.

Chu Nhã Nhã nhìn đám người sợ đến tái mặt đang im thin thít không dám nói gì, khối gỗ trên tay lăm le như chuẩn bị nện xuống, cô ta lạnh lùng hỏi, “Bọn mày khôn hồn nói cho tao biết, ai sai bọn mày làm chuyện này, và còn…” Ánh nhìn lạnh băng quét lên đống kim tiêm nằm la liệt trên bàn, “Mấy cái kia dùng để làm gì?”

Ba tên này đã sớm sợ đến mức tè ra quần, nhìn súng trên tay vệ sĩ, lại nhìn cái đầu đầy máu của đồng bọn, cả đám đua nhau khai hết, “Chúng tôi thật sự không biết người đó là ai, hắn liên lạc với chúng tôi qua internet, tiền công thì để sẵn ở chỗ chỉ định. Chúng tôi thậm chí còn không biết hắn là nam hay nữ!”

Bọn lưu manh này từng lên mạng tuyên bố nhận tiền thuê đi gây chuyện, làm nổ ra một cuộc tranh cãi gay gắt nhưng ngắn ngủi, sau đó thì chìm lỉm. Không ngờ đã lâu đến vậy rồi mà vẫn còn có người tới thuê, bọn chúng thấy tiền là sáng mắt, lá gan cũng biến lớn theo.

“Đúng vậy đúng vậy, mấy cây kim tiêm kia đều do hắn để chung một chỗ với tiền, muốn chúng tôi… làm xong rồi thì tiêm vào người cô, sau đó báo cáo cho hắn…”

Ngay cả vệ sĩ nghe xong cũng phải run rẩy, huống gì là Chu Nhã Nhã. Rốt cuộc cô ta đã đắc tội tên tiểu nhân ti bỉ nào? Không những thuê người luân phiên cưỡng bức Chu Nhã Nhã mà còn muốn tiêm thuốc phiện vào người cô ta, hơn nữa lại là loại thuốc phiện C7 nguy hiểm và khó cai nhất!

Nếu hôm qua bọn chúng không bị Mộc Như Lam phát hiện, Chu thị trưởng sẽ không sắp xếp vệ sĩ tới bảo vệ Chu Nhã Nhã, họ cũng sẽ không kịp tìm đến nơi hẻo lánh này, khi ấy có thể Chu Nhã Nhã đã…

Chu Nhã Nhã thở phì phò, suýt ngất đi vì phẫn uất, cô ta kích động cầm khối gỗ liên tục nện vào đầu bọn lưu manh. Khắp nhà xưởng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, đến khi Chu Nhã Nhã không còn sức đánh nữa thì mới dừng tay, mà lúc này mặt mũi cả đám đã biến dạng, hai tên bất tỉnh, hai tên ôm đầu yếu ớt rên rỉ.

Vệ sĩ đứng cạnh im lặng quan sát toàn bộ, tuy cảm thấy bọn chúng bị đánh đúng tội những vẫn không khỏi rùng mình, Chu Nhã Nhã quả là tàn nhẫn.

“Bọn mày liên lạc với tên kia ngay cho tao! Nói với hắn mọi chuyện đã xong xuôi, tao muốn nhìn xem, kẻ nào to gan lớn mật dám làm ra chuyện này!” Chu Nhã Nhã cay độc nói, tròng mắt hằn lên từng tia máu.

Con sói phẫn nộ, lộ ra răng nanh hung ác.

Phải thật cẩn thận nha, nếu không sẽ bị cắn chết mất xác đấy.

Bạch Tố Tình luôn chờ tin từ mấy người kia, đồng thời cũng rất chú ý đến hướng đi của cảnh sát thành phố K. Chu Nhã Nhã là con gái Chu thị trưởng – sai một ly đi một dặm, cho nên chỉ cần cục cảnh sát có động tĩnh, Bạch Tố Tình sẽ lập tức rút lui, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thời điểm nhận được tin báo hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Tố Tình nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy thuận lợi đến ngoài ý muốn. Cô ta đưa mắt nhìn cảnh phố phường ngoài cửa tiệm, ánh đèn neon sáng chói phồn hoa, dòng xe cộ hối hả nối đuôi nhau, thật nhộn nhịp, nhưng cũng thật bình yên.

Bạch Tố Tình siết chặt ly cà phê, hai mí mắt đóng chặt lại, đến khi mở ra, cô ta liền khôi phục dáng vẻ nhu nhược đáng yêu.

Cứ tiếp tục bước từng bước vững vàng, sẽ có ngày Bạch Tố Tình trở thành phượng hoàng dưới một người trên vạn người! Mọi tảng đá cản đường, cô ta sẽ đập nát hết!

Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông, Bạch Tố Tình nhìn thoáng qua, tuy trên mặt không giấu vẻ chán ghét nhưng vẫn vươn tay bắt máy. Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhu hòa, ai nghe xong cũng thấy ấm áp vô cùng, duy chỉ có Bạch Tố Tình là căm hận nó.

“Tình Tình, bao giờ thì em về?”

“Sao vậy chị? Xảy ra chuyện gì ạ?” Ngữ điệu của Bạch Tố Tình có chút hốt hoảng, tựa như một chú thỏ yếu đuối bị hiếp đáp. Chàng trai ngồi xéo đối diện nghe vậy thì không khỏi đau lòng, bất giác gắn cho người chị của Bạch Tố Tình một cái nhãn “xấu xa”.

Nghe thấy chất giọng run sợ của Bạch Tố Tình, Mộc Như Lam nheo mắt mường tượng đến lớp mặt nạ nhu nhược của cô ta, nụ cười trên môi sâu thêm một chút, “Không có gì, chị chỉ gọi báo em, là nhà mình có giờ giới nghiêm, nếu đến mười một giờ vẫn chưa trở về thì chỉ có thể ở ngoài.”

Khóe mắt Bạch Tố Tình đỏ lên, “Em biết rồi ạ, chị cứ để chén bát lại, về nhà em sẽ rửa.”

Khuôn mặt nhã nhặn của chàng trai kia lập tức lạnh đi, trong đầu vẽ ra một bức tranh chị gái xấu xí độc ác bắt nạt người em xinh đẹp hiền lành.

Cúp điện thoại, Bạch Tố Tình ưu sầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn neon sặc sỡ hắt lên khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, làm nổi bật sự nhu nhược bất lực, thế nhưng ánh mắt cô ta lại kiên cường lạ lùng, tựa như một bông sen trắng thuần khiết nở rộ giữa vũng bùn.

Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu.*

*Câu thơ trong bài Ái liên thuyết của Chu Đôn Di, dịch nghĩa là “mọc từ bùn lầy mà không nhuốm bẩn, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ.”

Chàng trai ngồi đối diện rốt cuộc không kiềm lòng được nữa, đứng dậy đi tới, đôi mắt phản chiếu nửa gương mặt của Bạch Tố Tình, “Tiểu thư, cô không ngại để tôi ngồi đây chứ?”

Bạch Tố Tình cơ hồ hơi giật mình, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng gật đầu rồi gấp lại chiếc máy tính rẻ tiền mà cô ta dự định sẽ ném xuống sông trên đường về, “Mời anh.”

Dáng vẻ nhanh chóng muốn rời đi của Bạch Tố Tình khiến Chu Tô Luân cảm thấy sốt ruột, vội vàng nói, “Tiểu thư có thể làm bạn với tôi không? Tôi tên Chu Tô Luân, là con trai của Chu thị trưởng.”

Mộc Như Lam kinh ngạc nhìn điện thoại, Kha Uyển Tình ngồi trên sô pha thấy thế thì kỳ quái hỏi, “Lam Lam, làm sao vậy?”

Mộc Như Lam vừa lo lắng vừa nghi hoặc đáp, “Giọng của Tình Tình nghe có vẻ rất ủy khuất, em ấy nói sẽ về nhà rửa chén gì gì đó… Con đâu có bảo em ấy rửa chén đâu?” Cô nhìn về phía phòng bếp, Lâm tẩu đã quét dọn tươm tất đâu vào đấy, bát đũa cũng đã sạch sẽ nằm trên kệ rồi, Bạch Tố Tình còn muốn rửa cái gì? Hơn nữa, từ bao giờ mà nhà họ bắt một chủ nhân phải tự mình rửa chén?

Kha Uyển Tình nghe xong, suy nghĩ vài giây thì sắc mặt liền trầm xuống, trò xiếc này đã cũ rích rồi! Xung quanh Bạch Tố Tình lúc đó hẳn là có người, cô ta nói vậy chẳng phải là cố tình bôi nhọ thanh danh Mộc Như Lam và Mộc gia bọn họ sao? Về nhà rửa chén. Về nhà rửa chén cơ đấy! Ở thành phố K ai mà không biết sản nghiệp Mộc gia lớn đến chừng nào, dám bịa chuyện rằng một tiểu chủ nhân ở tạm phải đi rửa chén?!

“Mẹ?” Mộc Như Lam mơ hồ nhìn Kha Uyển Tình.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bà cố nén giận mà xoa tay cô, “Không có gì, Lam Lam học bài một lát rồi ngủ đi, kỳ trung khảo này đem kết quả tốt về khoe mẹ, nhé?”

“Vâng,” Mộc Như Lam nhu thuận gật đầu rồi đứng dậy đi lên lầu, đôi môi nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly ôm lấy hai viên ngọc trai đen tinh tế.

Chờ đến khi Mộc Như Lam đã khuất hẳn sau chỗ rẽ, ngọn lửa giận của Kha Uyển Tình mới vỡ òa, bà tức tối đập tay lên ghế sô pha, khuôn mặt hiền hòa hoàn toàn biến mất, “Con nhỏ ti tiện kia, tôi đối xử với nó như con gái ruột mà cuối cùng nó lại dám tị nạnh với Mộc Như Lam đến mức đó! Hôm nay bôi nhọ thanh danh Mộc Như Lam, rồi ngày mai tính hủy hoại tương lai của Mộc Như Lam chắc?!”

Mộc Như Lam là bảo bối mà Kha Uyển Tình luôn nâng niu hết mực. Bà có thể ưỡn ngực đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ từ các phu nhân trong giới thượng lưu, quan hệ trải rộng ra cả nước ngoài, chuyện làm ăn phát triển không ngừng, tất cả đều nhờ Mộc Như Lam – người được quốc gia coi trọng. Mộc Như Lam đã trở thành suối nguồn hãnh diện của Kha Uyển Tình, một kẻ mới từ nước ngoài về thì làm sao so sánh được?

Mộc Chấn Dương cau mày, trong tâm trí hiện lên dáng vẻ mảnh khảnh đáng yêu của Bạch Tố Tình, “Bà có suy nghĩ nhiều quá không? Có lẽ là hiểu nhầm thôi?” Một đóa sen trắng không sống nổi nếu không tựa vào người khác thì làm sao có thể chua ngoa như Kha Uyển Tình nói?

“Hiểu lầm?!” Kha Uyển Tình giận đến mức bật cười, “Hiểu lầm cái gì mà khi Mộc Như Lam hỏi bao giờ nó về, nó lại đáp sẽ về rửa chén bằng cái giọng oan ức đáng thương? Nó sống ở Pháp từ nhỏ, tứ cố vô thân, ngoại trừ diễn kịch cho người ta xem thì còn làm được trò trống gì? Mộc Chấn Dương, tôi nói cho ông biết, ông chỉ có độc nhất một đứa con gái là Lam Lam thôi, đừng có vì Bạch Tố Tình một tiếng thúc thúc, hai tiếng thúc thúc mà giao cả linh hồn cho nó rồi nhận tặc làm nữ! Nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt!” Dứt lời, Kha Uyển Tình ngay lập tức bỏ đi.

Mộc Chấn Dương ngồi trên sô pha, sắc mặt tái mét, bàn tay cầm báo nổi lên từng đường gân xanh.

Lúc Bạch Tố Tình về đến nhà là vừa y mười một giờ đêm, trong đại sảnh vắng tanh không một bóng người, chỉ còn mỗi mình Chu Phúc đang đợi cô ta.

“Chu thúc thúc,” Bạch Tố Tình ngại ngùng mỉm cười gọi một tiếng, thấy ông lạnh mặt không đáp thì định đi lên lầu nghỉ ngơi.

“Bạch tiểu thư,” Chu Phúc đột nhiên gọi giật lại.

“Vâng?” Cô ta ngoái đầu hỏi.

Chu Phúc bình tĩnh nhìn Bạch Tố Tình, “Cô muốn rửa chén phải không? Phu nhân không ngờ Bạch tiểu thư lại có sở thích rửa chén nên quả thật rất áy náy, Bạch tiểu thư đến ở trong Mộc gia nhiều ngày rồi mà bà ấy không phát hiện ra, Bạch tiểu thư chịu đựng vất vả rồi. Phu nhân đã quyết định từ giờ trở đi chén bát trong nhà đều do Bạch tiểu thư rửa, cô sẽ không phải ủy khuất vì không được rửa chén nữa đâu.”

Bạch Tố Tình đơ ra vài giây, dù rất khó chịu nhưng cô ta vẫn mỉm cười trả lời, “Thì ra là vậy, cháu biết rồi ạ, cảm ơn phu nhân nhiều.”

Chu Phúc đi đến nhà bếp, hơi khom lưng, “Mời Bạch tiểu thư vào, tôi chờ cô rửa xong rồi mới về khu nhà nhân viên nghỉ ngơi.”

Bạch Tố Tình siết tay, chậm rãi bước vào trong. Trước mặt là một cái chậu màu đỏ, lớn đến mức có thể dùng cho trẻ con tắm rửa. Bát đũa đựng bên trong gần như trán cả ra ngoài, nhơ nhớp đầy mỡ. Váng dầu trắng nổi lềnh phềnh trên mặt nước, nhiều thứ hương vị trộn lẫn vào nhau, khó khửi vô cùng.

Nắm đấm của Bạch Tố Tình càng siết chặt hơn, nhưng bề ngoài vẫn nhẫn nhịn, “Trong nhà có khách ạ? Sao mà nhiều bát đũa như vậy?”

Sắc mặt Chu Phúc vẫn bình tĩnh như không, ông thản nhiên trả lời, “Trong nhà không có khách, khi phu nhân hay biết sở thích rửa chén của Bạch tiểu thư thì Lý tẩu đã dọn nhà bếp xong hết rồi. Phu nhân sợ Bạch tiểu thư không vui nên đã bảo đem toàn bộ chén đũa bẩn của người hầu lại đây.”

Người hầu Mộc gia thường mang theo cả gia đình tới phục vụ, họ sống trong một khu nhà nhỏ bên ngoài biệt thự Mộc gia dưới sự cho phép của Kha Uyển Tình, thứ nhất là vì tuân theo quy tắc của Kha gia, thứ hai là để đảm bảo lòng trung thành của những người hầu biết khá nhiều bí mật này. Chu Phúc và Lý tẩu đều sống ở đó, bữa ăn của người hầu lúc nào cũng trễ hơn chủ nhân, vả lại bọn họ còn có thói quen ăn khuya nên chén bát một khi dồn lại sẽ thành cả đống lớn như Bạch Tố Tình đang thấy.

Người hầu?!

Bạch Tố Tình không giữ nổi vẻ mặt ôn hòa nữa, cô ta ngồi xổm xuống cạnh bồn rửa, “Găng tay ở đâu?” Chẳng cô gái nào muốn dính phải thứ dầu mỡ bẩn thỉu như thế này.

Chu Phúc nói, “Ngại quá, Bạch tiểu thư, nhà bếp là do Lý tẩu phụ trách. Bà ấy nói mang găng tay55 rửa chén rất mất thời gian vả lại cũng không sạch, cho nên nhà bếp không có găng tay,” Ông liếc nhìn đồng hồ trên tay, “Xin Bạch tiểu thư nhanh tay một chút, giờ tan tầm của tôi là mười một98 giờ, bây giờ đã mười một giờ năm phút rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT