“Tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ là tôi sẽ không động thủ.
Mộ Thiển chính là chướng ngại vật của tôi, anh yêu cô ta, nhưng cô ta không yêu anh.
Cô ta còn muốn ngăn cản tôi yêu anh, dựa vào cái gì chứ?”
Dương Liễu vẫn luôn không thể chấp nhận được sự thật này, cuối cùng vẫn để lại bóng ma trong lòng.
Súng lục đã được nạp đạn lên nòng, Dương Liễu cầm chặt súng trong tay, nhắm thẳng vào đầu Mộ Thiển.
Việc này càng khiến Tư Cận Ngôn căng thẳng hơn: “Dương Liễu, cô đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.
Mộ Thiển vô tội, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi đi, được không? Thả cô ấy ra, thả cô ấy ra đi, tôi đồng ý kết hôn với cô.”
Không còn lựa chọn nào khác, Tư Cận Ngôn đành phải tiếp cận bằng phương diện khác để thuyết phục Dương Liễu.
Sự thật chứng minh Tư Cận Ngôn hoàn toàn không hiểu gì về cảm xúc của phụ nữ, thành ra càng kích thích Dương Liễu hơn.
Dương Liễu lắc đầu nhăn trán, sự đố kị dâng thẳng lên đầu, cuối cùng hóa thành tràng cười điên dại: “Ha ha ha, anh đồng ý cưới tôi chỉ vì để tôi thả Mộ Thiển ra sao? Tư Cận Ngôn, sao anh thấp hèn thế? Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Mộ Thiển đúng không?”
Dựa vào cái gì?
Tại sao? Rốt cuộc Mộ Thiển có chỗ nào tốt?
Tư Cận Ngôn đứng cách đó không xa, nhìn người phụ nữ đang bị trói kia, nhớ lại lời đại ca Mặc Cảnh Thâm đã dặn dò mình trước khi đi là phải bảo vệ Mộ Thiển.
Ánh mắt Tư Cận Ngôn lạnh xuống mấy độ: “Đúng vậy, nên cô thả cô ấy ra đi.
Nếu không, không chỉ Hải Thành không chứa nổi cô, mà cả nước cũng không có chỗ cho cô dung thân đâu.”
“Được, được.”
Dương Liễu cười ngoan độc, tay cầm súng lục hạ thấp xuống một chút, bắn đoàng một tiếng.
Dương Liễu chưa bao giờ dùng súng nên khả năng bắn súng không tốt, không bắn trúng chân của Mộ Thiển.
Viên đạn bắn xuống đất, cuốn lên một chút bụi bặm.
“Dương Liễu, dừng tay!”
Trái tim Tư Cận Ngôn sắp vọt ra khỏi cổ họng, toàn thân căng cứng, suýt thì tim bắn ra khỏi họng.
Anh ta tiến lên mấy bước thì lại nghe thấy Dương Liễu quát lớn: “Đứng lại!”
Tiếng quát của Tư Cận Ngôn hoàn toàn vô dụng, Dương Liễu không thể tự làm chủ cảm xúc của mình, la hét điên cuồng: “Tư Cận Ngôn, tôi nói anh dừng lại, anh có nghe thấy không!”
Dương Liễu lại hét lên, nhưng vẫn không thể cản lại bước tiến của Tư Cận Ngôn.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, Dương Liễu chĩa súng về phía Tư Cận Ngôn mà bắn.
Đầu gối Tư Cận Ngôn lập tức đau xót, ngã quỳ xuống đất.
“Đàn anh, anh không sao chứ?”
“Cận Ngôn, anh… anh…”
Dương Liễu đưa khẩu súng cho người đàn ông bên cạnh, người đàn ông kia lập tức chĩa súng về phía Mộ Thiển.
Dương Liễu vội đi về phía Tư Cận Ngôn theo bản năng, rồi lại dừng bước khi mới đi được mấy mét.
Cô ta đứng nhìn Tư Cận Ngôn: “Vì Mộ Thiển, có đáng không?”
Dù thế nào Dương Liễu cũng không ngờ được Tư Cận Ngôn đã yêu Mộ Thiển đến mức mặc kệ sống chết của bản thân như vậy.
Lòng đố kỵ quấy phá, Dương Liễu nổi điên, không thể khống chế cảm xúc của mình.
Hai tay ôm đầu, gần như sụp đổ, phẫn nộ trừng Tư Cận Ngôn, nói: “Vì cái gì? Rốt cuộc cô ta có cái gì xứng đáng để anh yêu?”
Đầu gối Tư Cận Ngôn tràn ra máu tươi đỏ thắm, cực kỳ bắt mắt trên nền quần áo trắng.
Dương Liễu đau lòng không thôi, hận không thể nhào lên ôm lấy Tư Cận Ngôn, nhưng cuối cùng cô ta cũng không làm như thế, ngược lại còn trút tất cả căm hận lên người Mộ Thiển.
Ngoái nhìn về phía Mộ Thiển, Dương Liễu tức giận nói: “Nhìn đi, nhìn đi, đến giờ trong lòng người đàn ông mà tao mong ngóng ngày đêm này vẫn chỉ có mày mà thôi.
Mộ Thiển, mày dựa vào cái gì? Mày không xứng có được tình yêu của Cận Ngôn!”
Lại nhìn cây gậy gỗ trên mặt đất, Dương Liễu nhặt lên cầm trong tay, hung hăng đánh vào phần bụng của Mộ Thiển: “Không phải mày giỏi lắm sao? Hả? Hôm nay tao cũng muốn xem thử rốt cuộc là mày có bản lĩnh gì.”
“A…”
Gậy gỗ đánh rất mạnh vào bụng Mộ Thiển, cho dù Mộ Thiển từng luyện võ vẫn cảm thấy đau thấu tim gan.
Cô không nhịn được nhíu mày, nhưng chỉ nghẹn ngào kêu lên một tiếng rồi lại nhịn đau.
Mộ Thiển nhìn về phía Dương Liễu, nói: “Cô là nhân vật công chúng nhưng lại vi phạm pháp luật, cô đừng tưởng cô sẽ chạy thoát an toàn.”
“Tao mặc kệ, hôm nay nhất định tao phải khiến mày chết ở đây.”
Dương Liễu lại cầm cây gậy đánh đập Mộ Thiển.
Mộ Thiển đau đến nỗi mặt đỏ bừng, mắt trừng to, đau đến nỗi không muốn sống nữa.
“Dương Liễu, cô dừng tay!”
Tư Cận Ngôn cố nén đau đớn đứng dậy, nhào đến định cứu Mộ Thiển, nhưng lại bị người của Dương Liễu ấn xuống.
Mấy người Tư Cận Ngôn dẫn đến lập tức tiến lên, kết quả là bị đám người kia lao lên đánh.
Tiếng đánh đập xen lẫn tiếng kêu rên thê thảm, cực kỳ ồn ào.
Dương Liễu nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Mộ Thiển thì trong lòng rất thoải mái, không nhịn được cười lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tư Cận Ngôn, nói: “Cận Ngôn, từ khi bắt Mộ Thiển đến đây tôi đã quyết tâm dù hôm nay có ai đến, tôi cũng sẽ không để bọn họ rời khỏi đây.
Chỉ không ngờ người đó lại là anh.”
Dương Liễu đứng ở một bên, móc ra một cái điều khiển từ xa trong túi: “Hiện giờ xung quanh đều đặt đầy bom, chỉ cần tôi nhấn nút một cái thôi thì tất cả đều phải chết.
Nhưng tôi không ngờ người sẽ xuất hiện ở đây là anh, đương nhiên, tôi không nỡ giết anh, nhưng…”
Dương Liễu cười, nói với người bên cạnh: “Phế nốt cái chân kia của anh ta đi.”
“Dương Liễu, cô điên rồi!”
Mộ Thiển giãy dụa, nhảy đến bên cạnh Dương Liễu, va chạm thật mạnh với cô ta.
Dương Liễu không kịp đề phòng, ngã nhào xuống đất.
“Mộ Thiển!”
Dương Liễu tức hổn hển, bò dậy cướp lấy súng từ trong tay vệ sĩ, nhắm thẳng vào Mộ Thiển: “Tao nhịn mày lâu lắm rồi, lúc trước là mày đáng chết, nhưng tại sao mày vẫn sống đến tận bây giờ? Vì cái gì?”
“Đoàng!”
Lại bắn một phát, Mộ Thiển bắt đầu lo lắng, vội tránh sang bên cạnh theo bản năng.
Nhưng cuối cùng cô lại bị vệ sĩ đẩy một cái, viên đạn kia bay đến ghim trúng vào eo của Mộ Thiển.
“A, hix…”
Mộ Thiển đau thấu tim gan, lan tràn đến toàn thân như bị hàng vạn con kiến cắn, ăn sâu vào xương, vào tim.
Nếu không phải do thể chất của cô tốt, có lẽ cô đã đau đến ngất đi.
“Mộ Thiển?”
Tư Cận Ngôn cực kỳ căng thẳng, tránh thoát sự trói buộc của mấy tên vệ sĩ bên cạnh, nhào đến chỗ Mộ Thiển.
Dương Liễu thấy thế, nhắm chặt mắt lại, chĩa súng về phía Tư Cận Ngôn: “Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Bắn ba phát ra ngoài, cơ thể Tư Cận Ngôn mềm nhũn ngã xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
Do Dương Liễu không giỏi bắn súng nên chỉ có một phát đạn may mắn bắn trúng đùi trái của Tư Cận Ngôn.
Lỗ máu đen ngòm, máu đỏ thẫm tràn ra róc rách trông cực kỳ ghê người.
Tư Cận Ngôn tê liệt ngã xuống đất, chỉ một lát máu đã rỉ ra nhuộm đỏ cả một vùng đất, trông rất ghê rợn.
“Đàn anh? Đàn anh, anh sao rồi?”
Mộ Thiển cắn răng nhịn đau, môi tái nhợt.
Ngược lại, Dương Liễu còn ngửa đầu cười ha ha: “Ha ha ha, cuối cùng, cuối cùng anh cũng rơi vào tay tôi.”
Bên này hai người đều bị thương, bên kia mấy người mà Tư Cận Ngôn mang đến cũng không thể ngăn cản được sự vây đánh của đám người này, cuối cùng vẫn thua trận, nằm lăn trên đất hoặc là hôn mê hoặc là rên rỉ.
Dương Liễu đứng trước mặt Tư Cận Ngôn, nhìn người đàn ông ngày xưa luôn ôn nhuận như ngọc, bây giờ lại chật vật đến nỗi kính mắt bị rơi xuống đất, văng ra thật xa này.
“Cận Ngôn, tôi nói rồi, tôi yêu anh, nên tôi không nỡ giết anh.
Nhưng anh không nên xuất hiện ở đây.
Có một số chuyện anh không nên nhìn thấy, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều trông thấy.
Vậy nên anh đừng trách tôi.”
“Tôi đã quyết định rồi, kể từ hôm nay trở đi tôi sẽ cầm tù anh bên cạnh tôi, để tôi yêu thương anh.
Sau đó, tôi sẽ thành hôn với anh trai của anh, như thế là tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng có được anh, vẹn cả đôi đường.
Cận Ngôn, anh nói xem có đúng không?”.