“Đại ca, Dương Liễu cô ấy….
Tôi hy vọng anh không anh đừng quy trách nhiệm cho cô ấy.
Cô ấy cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.”
Tư Cận Ngôn rất yêu Dương Liễu, giờ đây bất ngờ lại biết tình hình hiện tại của cô ta, tự nhiên càng không hy vọng Dương Liễu gặp phải điều gì bất trắc.
“Cận Ngôn.”
Mặc Cảnh Thâm gương mặt tiều tụy thoáng chút không vui, “Tôi biết Dương Liễu đối với cậu có ơn, nhưng cô ta không thể ở lại.”
“Tôi không quan tâm anh muốn làm gì, tôi chỉ cần anh hứa với tôi một điều, đừng truy cứu Dương Liễu nữa.
Được không, đại ca?”
Tư Cận Ngôn rất kiên trì, lặp lại những gì anh ta vừa nói, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút.
Hai mắt anh lóe lên, biết Mặc Cảnh Thâm muốn tốt cho mình, anh ta lập tức nói: “Đại ca, tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng là tôi nợ Dương Liễu quá nhiều.
Huống chi, oan có đầu nợ có chủ, chân chính hẳn truy cứu trách nhiệm chính là Đông Côn cùng Kiều Vi.”
Mặc Cảnh Thâm thở dài một tiếng, kéo môi một cái, thật lâu cũng không nói gì.
Mặc Cảnh Thâm trầm mặc.
Cùng làm anh em vào sinh ra tử nhiều năm như vậy với Tư Cận Ngôn, anh làm sao lại không hiểu được cậu ấy.
Rất cố chấp, kiên trì.
Cậu ấy muốn bảo vệ một người, hẳn là phải có lý do riêng của mình.
Gật đầu một cái, ” Được, tôi đồng ý với cậu.”
Mặc Cảnh Thâm không cưỡng được Tư Cận Ngôn, không thể không đáp ứng anh.
“Cám ơn anh.”
Tư Cận Ngôn vui vẻ yên tâm cười một tiếng, nụ cười rất là gượng gạo, “Anh có kế hoạch gì cho việc trở lại lần này? Anh có thể ở lại bao lâu?”
Trọng yếu nhất vẫn là cái vấn đề này.
Anh ta muốn biết tình trạng thể chất hiện tại của Mặc Cảnh Thâm, vì vậy anh ta ngay lập tức hỏi: “Mặc dù đơn thuốc do bác sĩ ở Bắc Kinh kê có thể trì hoãn cơn bệnh của anh, nhưng nó có hữu ích cho việc chăm sóc cơ thể.
Anh có muốn Cẩm Dung nghiên cứu toa thuốc một chút không? Để cho cô ấy xem toa thuốc, phối hợp cùng các loại thuốc khác, có thể phục hồi mọi thứ quay trở lại như lúc ban đầu.”
Chỉ khi thực sự cảm thấy tuyệt vọng, Tư Cận Ngôn mới có thể lĩnh hội được Mặc Cảnh Thâm.
“Chuyện của tôi cậu không cần lo lắng, hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.”
Mặc Cảnh Thâm đưa tay ra vỗ vỗ vai anh ta, “Hiện tại tôi còn có chuyện phải đi.”
“Được.”
Tư Cận Ngôn biết rằng Mặc Cảnh Thâm còn rất nhiều việc phải làm và cũng không nên giữ anh ở lại.
Mặc Cảnh Thâm rời khỏi phòng bệnh, về thẳng biệt thự.
Đế cảnh trang viên.
Đã một tháng chưa trở về nhà, khi về lại lòng càng nặng trĩu.
Trong đầu hiện ra cảnh Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên hai đứa bé đã từng ở đây vui đùa cùng nhau, mọi việc đều tốt đẹp như vậy.
“Thiếu… thiếu gia.”
Người giúp việc tròng mắt sáng lên, thật giống như trúng thưởng xổ số, hướng bên trong phòng khách lớn tiếng la hét, “Thiếu gia trở lại, thiếu gia trở lại.”
Một tiếng kêu lên, mấy người đi ra cửa phòng khách.
Mặc Quân Dư, Mặc Tiêu Tiêu còn có Mặc phu nhân.
“Cảnh Thâm? Ôi, tiểu tử thối, con rốt cuộc cũng trở lại.”
Mặc phu nhân nhìn thấy mực cảnh sâm trực tiếp lao ra, đem mực cảnh sâm ôm vào trong ngực, “Con đi đâu vậy? Con có biết mẹ lo lắng cho con nhiều như thế nào không, em gái con… Em gái con nói con đi nước ngoài, sau này cũng không trở lại, mẹ gọi điện thoại cho con cũng không gọi được, con có biết hay không ta rất lo sợ.”
Bà một bên khiển trách mực cảnh sâm, một bên ủy khuất gạt lệ.
Mặc Quân Dư và Mặc Tiêu Tiêu đều đi tới, Mặc Tiêu Tiêu nước mắt lưng tròng nhìn Mặc Cảnh Thâm, “Anh à, anh … không phải anh đã nói …”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mặc Tiêu Tiêu và ra hiệu cho cô ấy ngừng nói những điều vô nghĩa.
Việc anh mắc bệnh không thể chữa khỏi chỉ có Mặc Quân Dư và Mặc Tiêu Tiêu biết, cả hai biết rằng thân thể Mặc phu nhân không tốt, lại còn mắc bệnh tim, nên không dám đem bệnh của anh nói cho bà biết.
Trước khi đi, Mặc Cảnh Thâm còn đặc biệt dặn dò không được nói cho mẫu thân đại nhân biết, nên hai người chỉ có thể giấu diếm.
Cuối cùng khi bà thể không liên lạc được với anh nữa, dùng mọi cách tra hỏi, Mặc Tiêu Tiêu chỉ có thể nói dối và nói rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ không bao giờ quay lại.
“Con không sao, đừng nghe Tiêu Tiêu nói bậy, em ấy chỉ cố ý trêu chọc mẹ thôi.”
Mặc Cảnh Thâm vỗ nhẹ vào lưng bà, xoa dịu đi cảm giác nhớ thương.
“Được, chúng ta vào nhà trước.”
“Tiểu tử thối, tốt nhất nói rõ ràng mọi chuyện với mẹ, nếu không ta cùng con không xong đâu.”
Mặc phu nhân một bụng ủy khuất, hận không thể đánh cho Mặc Cảnh Thâm một trận tơi bời.
Nuôi mấy con gấu này dễ dàng sao, bây giờ lớn rồi, đủ lông đủ cánh, bây giờ lại còn dám đùa giỡn bà.
Vào phòng khách, mới vừa rồi Mặc phu nhân còn thương tâm muốn chết mà trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, chỉ vào Mặc Cảnh Thâm quát lớn: “Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra, nói rõ cho ta biết? Nếu hôm nay con không nói rõ, cơm cũng đừng hòng ăn nữa.”
Cha của Mặc Cảnh Thâm qua đời từ sớm, ba anh em họ đều do một tay Mặc phu nhân nuôi lớn.
Sống trong một gia đình như nhà họ Mặc vốn là ăn thịt người không tiếc xương, bà Mặc tính tình cũng không phải dạng hiền lành, càng không có khí chất quý tộc của một tiểu thư khuê các, thứ mà các tiểu thư con nhà giàu vốn phải có từ khi sinh ra.
“Không phải mới thành lập công ty ở nước ngoài sao? Con đi giám sát công ty mới ở nước ngoài.
Gần đây quá bận rộn, điện thoại lại bị hỏng nên quên liên lạc với mẹ.”
Mặc Cảnh Thâm cố làm ra vẻ ung dung cười một tiếng, tùy tiện tìm một cái lý do hùa theo.
Mặc phu nhân vì vẻ dửng dưng lãnh đạm của anh mà nhíu mày, đá vào chân anh một cái, “Hỗn tiểu tử, trưởng thành trong mắt liền không có người mẹ này nữa, nói cho ta biết một chút lại khó như lên trời.
Thật là bị con làm cho tức chết mà.”
Bà quăng ra một câu nói, tức giận xoay người lên lầu.
Ba anh em nhìn theo bóng lưng của Mặc phu nhân, không ai nói gì, vì họ biết bà không tức giận, mà là trong lòng cảm thấy bị ủy khuất, muốn một mình quay trở về phòng, yên lặng một chút.
Mặc phu nhân vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều yên lặng.
Lúc này, Mặc Tiêu Tiêu bắt đầu cảm thấy không đúng và buồn bực, “Anh cả, anh có chuyện gì sao? Không phải ý của anh là…”
“Không có sao, thân thể còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian.”
Anh cười mặc kệ nhìn Mặc Quân Dư đang im lặng, “Ở Mặc thị cảm thấy thế nào?”
“Cứ như vậy, tạm được.”
Mặc Quân Dư lãnh đạm nói.
“Cái gì tạm được a?”
Mặc Tiêu Tiêu thật sự là không nhìn nổi, đối với Mặc Cảnh Thâm tố cáo, ” Anh, anh là không biết Mặc Viên có bao nhiêu quá đáng.
Mọi người trong công ty đều cô lập anh Quân Dư, bọn họ cũng đang khi dễ anh ấy.”
“Im miệng!”
Mặc Quân Dư liếc nhìn cô một cái, “Thật là lắm lời.”
“Cái gì em lắm lời, những việc em nói đều là sự thật.”
Mặc Tiêu Tiêu đau lòng thay anh hai, cảm thấy anh hai hẳn cũng rất uất ức.
Bất kể Mặc Tiêu Tiêu có nói gì hay không, Mặc Cảnh Thâm đều biết tình hình hiện tại.
Nếu không, anh cũng sẽ không trở lại.
“Vừa mới gia nhập công ty, cần có quá trình, không sao cả, từ từ đi.”
Anh nói một câu, sau đó nhìn Mặc Tiêu Tiêu căn dặn, “Đi lên phòng xem mẹ thế nào rồi.”
“Được.”
Mặc Tiêu Tiêu hai mắt đỏ hoe, tuy rằng không muốn đi nhưng cô biết Mặc Cảnh Thâm có chuyện muốn nói với Mặc Quân Dư, cho nên cô sẽ không ở đây làm kì đà cản mũi.
Cô đi lên lầu.
Hai anh em ngồi đối diện nhau ở tầng dưới, anh nhìn em một chút, em nhìn anh một chút.
Mặc Cảnh Thâm môi mỏng hé mở, đang chuẩn bị nói chuyện, liền bị Mặc Quân Dư cướp lời trước ” Anh, thật xin lỗi.”
Bỗng nhiên một câu Thật xin lỗi, quả thực khiến cho Mặc Cảnh Thâm bất ngờ.
“Trước kia em luôn cảm thấy anh ở công ty rất dễ dàng, bây giờ mới biết, cũng không phải là đơn giản như trong tưởng tượng của em, em… Năm đó quá ngây thơ rồi.”
Mặc Quân Dư và Mặc Cảnh Thâm từng có mối quan hệ tốt đẹp, nhưng vì công ty và Kiều Vi mà hai anh em cũng nảy sinh khoảng cách và bất đồng..