“Xin chào, tôi muốn xem qua chiếc đồng hồ này một chút.”
Cô chỉ vào quầy và nói với nhân viên bán hàng.
“Người đẹp, cô có con mắt thật tinh tường.
Đây là chiếc đồng hồ mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi.
Nó mới về ngày hôm qua.
Giá hơn bảy trăm triệu đồng, không quá đắt.
Đây là một món quà tốt để dành tặng cho bạn trai.”
Nhân viên bán hàng lấy đồng hồ, đưa cho Mộ Thiển.
Với Mộ Thiển mà nói, cô nợ Bạc Dạ quá nhiều, một chiếc đồng hồ giá hơn bảy trăm triệu đồng cũng không gọi là đắt, cũng coi như là một phần tâm ý.
“Lấy cho tôi một chiếc mới.”
“Được, xin vui lòng chờ một chút.”
Thấy Mộ Thiển hào sảng như vậy, nhân viên bán hàng vui vẻ ra mặt, lúc này liền lấy cho cô một chiếc đồng hồ mới, viết hóa đơn và đưa cho cô.
Mộ Thiển quẹt thẻ và rời đi.
Bạc Dạ đã ngồi đợi sẵn trong phòng ở Nhất phẩm các.
“Xin lỗi để anh đợi lâu rồi.”
Mộ Thiển mím môi cười, Bạc Dạ lắc đầu, “Không có, tôi cũng vừa mới tới.”
Mộ Thiển liếc nhìn bó hoa ở phía đối diện của Bạc Dạ, không biết anh đã mang hoa theo bao nhiêu lần rồi.
Mặc dù cô đã nói với Bạc Dạ nhiều lần, giữa hai người bọn họ không cần đưa những thứ này.
Nhưng Bạc Dạ không quan tâm.
Cô ngồi trên chiếc ghế nhung, đặt chiếc hộp đen trên tay trước mặt Bạc Dạ: “Bạc Dạ, sinh nhật vui vẻ.”
Bạc Dạ một thân y phục màu xanh đang ngồi ngay ngắn, nghe Mộ Thiển chúc mừng, đáy mắt thoáng qua chút ánh sáng khác thường.
“Em… biết sinh nhật của tôi.”
Anh rất là bất ngờ.
“Dĩ nhiên.”
Khi cô ở đảo Vô Danh vài năm trước, là Đồng Nam trong lúc nói chuyện đã vô tình nói ra ngày sinh của Bạc Dạ.
Nếu không, làm sao cô có thể biết được.
Bạc Dạ trong lòng vui vẻ, mừng rỡ mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ rất cao cấp, trang nhã, sang trọng và đơn giản.
Ngón tay xoa mặt số, mùi ngọt ngào thoang thoảng từ tận đáy lòng.
“Thiển Thiển, hôm nay là sinh nhật tôi, có một yêu cầu quá đáng, có thể hay không để cho em giúp tôi đeo lên đồng hồ đeo tay?”
Đôi lông mày ưa nhìn của Bạc Dạ hơi nhướng lên, đắm chìm trong ý thích của anh, nhưng anh không nhận ra rằng tên anh đặt cho Mộ Thiển đã bất ngờ thay đổi.
Mộ Thiển ngẩn người, cũng không tiện cự tuyệt, ” Được.”
Đứng dậy, đi tới trước mặt Bạc Dạ, “Đưa tay đây nào.”
Bạc Dạ rất hợp tác vươn tay ra, cô cúi người cúi đầu cởi chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay của Bạc Dạ.
“Cốc … cốc..”
Người phục vụ gõ cửa, đẩy cửa bước vào, “Thưa hai vị, hai vị muốn gọi món gì?”
Hỏi một câu, thấy Mộ Thiển đang đeo đồng hồ cho Bạc Dạ, liền nói: “Hai người trông thật là hạnh phúc.”
Lúc này có hai người đi ngang qua cửa phòng, nhưng vừa đi qua hai giây sau liền lập tức quay lại, đứng bất động ở trước cửa phòng.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang diễn ra ở trong phòng ăn, dừng lại xem, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.
Trong phòng, người phụ nữ nhỏ bé đứng trước mặt Bạc Dạ, tháo chiếc đồng hồ cũ cho anh, sau đó lấy chiếc đồng hồ mới từ hộp đen ra, xé lớp màng chống xước trên dây đeo, cúi đầu giúp Bạc Dạ đeo đồng hồ.
Thỉnh thoảng cô còn mỉm cười với Bạc Dạ, không biết họ đang nói gì với nhau.
Hai người nhìn nhau âu yếm, đầy tình cảm.
Mặc Cảnh Thâm không ngờ lại gặp phải cảnh này trong khách sạn.
Nhìn theo nhất cử nhất động của Mộ Thiển trong phòng, trái tim của Mặc Cảnh Thâm như thể bị ai đó bóp chặt, đau đớn như bị moi tim và hô hấp cũng gần như nghẹt thở.
Anh khẽ liếc mắt và dừng lại ở bó hoa trên bàn.
Những bông hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp khiến Mặc Cảnh Thâm cảm thấy thật chói mắt.
Một lúc sau, trên môi mỏng nở ra một nụ cười giễu cợt, anh khẽ lắc đầu, hạ mi rồi đi về phía trước.
Sự lựa chọn đã được đưa ra ngay lập tức, anh nên buông tay thôi.
Cô ấy đang sống tốt, đó không phải là điều mà anh mong đợi sao?
Nhưng tại sao lại đau lòng đến như vậy.
Hàn Triết từ phía sau nhìn chằm chằm cảnh tượng trong phòng, rất xót xa cho ông chủ của mình.
Nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của ông chủ và cũng không thể nói gì.
++ T r u m T r u y e n.
ne t ++
Hai người đi tới cuối khách sạn, chú năm Mặc Văn Trác đã chờ từ lâu, thức ăn bày đầy bàn.
“Chú năm, khiến chú đợi lâu rồi.”
Mặc Cảnh Thâm bước vào phòng với một nụ cười công thức trên môi.
“Hahaha, chú cũng vừa tới thôi.
Nào, ngồi đi, Hàn Triết, cũng ngồi đi.”
Mặc Văn Trác bốn mươi năm mươi tuổi, hết sức ưa chuộng thể dục thể thao, là một người có cơ thể cường tráng, quần áo là lượt, hiển nhiên là người có tính khí hấp dẫn là lịch lãm.
Thích bay nhảy, thích viết thư pháp, không quan tâm đến việc của công ty.
” Được, đang thật là có chút đói.
Chúng ta động đũa trước đi.”
Mặc Cảnh Thâm ngồi đối diện Mặc Văn Trác, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Mặc dù anh thân thể không quá tốt, nhưng có nhưng có thượng quan thụy Hoa lão gia tử cho thuốc, sức khỏe liền tốt hơn trước rất nhiều, có thể ăn một số món ăn thanh đạm.
“Tới, hai chú cháu ta đã nhiều năm không dùng bữa với nhau, cạn một ly nào.”
“Không, không, gần đây cháu có chút đau đầu, mới vừa uống cephalosporin, không thể uống rượu.
Mong chú năm đừng trách.”
Mặc Cảnh Thâm tìm một cái lý do rất là hợp lý, vì vậy Mặc Văn Trác cũng không thể nói gì.
Đơn giản ăn vài miếng, Mặc Cảnh Thâm liền đi thẳng vào vấn đề chính, “Chú năm, có hay không cảm thấy Tử Hàng đứa bé kia rất khả ái?”
Anh chợt chuyển đề tài, Mặc Văn Trác tay cầm đũa đột nhiên cứng đờ, đương nhiên hiểu được ý định của Mặc Cảnh Thâm.
“Haha, Tử Hàng đứa bé kia thông minh lanh lợi, làm cho người ta thích.”
“Chú Năm cảm thấy Tử Hàng lớn lên giống ai?”
“Ha ha ha… Đương nhiên là giống như ba nó vậy.”
“Cháu thế nào lại cảm đứa nhỏ đó giống chú hơn.” Mặc Cảnh Thâm không định che giấu sự thật.
Mặc Văn Trác mặc dù không thích đi dạo quanh các trung tâm mua sắm, nhưng không có nghĩa ông ta là một kẻ ngốc.
Rất nhiều chuyện ông trong lòng biết rõ, chẳng qua là không cần phải nói ra mà thôi.
Trong lòng suy nghĩ, Mặc Văn Trác trầm mặt, nâng ly rượu vang uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống, kẹp một miếng nộm sứa, ăn một hơi.
Hồi lâu, cũng không nói gì.
Mặc Cảnh Thâm ghé mắt nhìn về phía Hàn Triết, và ra hiệu cho anh ta.
Hàn Triết lập tức từ trong túi công văn lấy ra tập tài liệu, đặt ở trên bàn ăn, chuyển đĩa quay, đem tài liệu chuyển tới trước mặt Mặc Văn Trác.
“Chú năm, tài liệu này nếu không ngại có thể xem qua một chút.”
Mặc Văn Trác yên lặng ăn cơm, nhìn lướt qua tài liệu, nhưng không có ý tứ mở ra.
“Thứ gì? Cảnh sâm nếu không ngại thì có thể cùng chú nói thẳng.”
” Được.”
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, “Vậy thì cháu sẽ nói thẳng.
Chú bảy năm đó làm những chuyện kia chú năm cũng biết, mà hắn hoàn toàn không phải người nhà họ Mặc.
Ít năm như vậy cùng Mộ Điềm Tư sinh một đứa bé.
Đứa bé kia chính là Mặc Tử Hàng, tròn một tuổi Tử Hàng liền bị đem về.
Ban đầu, chú năm chính là để cho ông nội cùng Mặc Tử Hàng làm xét nghiệm ADN mới xác nhận hắn cùng ông nội, hai người chính là “Quan hệ cha con.”
Tuy nhiên, một cuộc kiểm tra quan hệ cha con đã được thực hiện bởi Mặc Tử Hàng và ông nội.
Nói một cách logic, danh tính của chú bảy sẽ được tự động công nhận là con trai của ông nội.
Tuy nhiên, Mặc Tử Hàng không phải là con ruột của chú năm, và không có quan hệ huyết thống với chú ấy.
”
Mặc Văn Trác rót cho mình một ly rượu, nâng ly uống một ngụm, thản nhiên cười, “Mặc Cảnh Thâm, chú năm biết cháu là một cậu bé thông minh.”
Hàm ý rằng những đứa trẻ thông minh nên làm những điều thông minh.
Cho nên, Mặc Văn Trác cái gì cũng biết.
“Cháu đã điều tra, chú từng hướng bệnh viện hiến t*ng trùng, mà chú bảy không biết sao cũng biết chuyện này, liền dùng dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo khiến Mộ Điềm Tư thụ thai mà không hề hay biết..
Cho nên, Mặc Tử Hàng căn bản không phải là con trai của Mặc Viên, mà là con của chú.
Trong văn kiện có đầy đủ xét nghiệm quan hệ cha con giữa chú cùng Tử Hàng và chú bảy, điều này đủ để giải thích rõ mọi thứ.
Cháu ngược lại thật là tò mò, Mặc Viên rốt cuộc lấy phương thức gì uy hiếp chú, để cho chú thỏa hiệp? Hay là hắn ta đã mang tính mạng của Tử Hàng và vợ chú ra để uy hiếp?”.