“Haizz, con gái à, nếu con đã nói vậy, thì ba cũng không còn gì để nói nữa.”
Kiều Đông Hoa thở dài một tiếng.
Khoảng thời gian này, chứng kiến Kiều Vi buồn tủi, bị mọi người cười nhạo.
Kiều Đông Hoa cũng vô cùng đau lòng.
Nếu con gái thực sự muốn kết hôn với Đông Côn và Đông Côn cũng thích cô ta, cũng không phải là không thể cân nhắc.
Nếu hai người thực sự kết hôn, thì từ nay về sau, nhà họ Kiều sẽ một bước thành tiên.
Sẽ không phải sống cuộc sống thấp hèn như vậy nữa.
“Ba, như vậy có thể coi là ba đã đồng ý?”
“Chỉ cần con gái ba sống tốt, ba có cái gì không đáp ứng.”
“Ha ha ha, ba thật là tốt.
Vậy con liền gọi điện thoại cho Đông Côn, sắp xếp một cuộc gặp mặt, có được hay không?”
Suy cho cùng, nếu muốn kết hôn thì nên gặp Đông Côn.
Bây giờ Đông Côn chính là người đứng đầu gia tộc Đông, anh ta nói cái gì chính là cái đó.
Muốn kết hôn, cũng sẽ không có người dám ngăn cản.
Kiều Vi bỗng nhiên có chút vui mừng, vui mừng vì còn có người nguyện ý chờ đợi, để cô ta không biến thành trò cười sau khi bị bỏ rơi.
Cô ta lấy điện thoại bấm số của Đông Côn.
Người đàn ông bên kia nhanh chóng trả lời điện thoại, “Em yêu, có chuyện gì vậy?”
Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, cách điện thoại di động cũng có thể cảm nhận được anh ta đang cười.
“Anh Đông, em đã bàn bạc chuyện cưới xin của chúng ta với ba.
Ba em đã đồng ý.
Anh có muốn qua gặp ba em không?”
Mặc dù đang nói đến chuyện kết hôn, nhưng Kiều Vi lại không có loại cảm giác kích động và hưng phấn như vậy.
Nhiều hơn chẳng qua là sắp có thế lực của Đông Côn chống lưng, sau đó mới có thể hoàn thành thú vui báo thù.
“Nhanh vậy sao? Vậy được, chiều nay đi.”
“Được rồi, bọn em đợi anh.”
“Ngoan.”
Cúp điện thoại, Kiều Vi có chút đắc ý hướng Kiều Đông Hoa quơ quơ điện thoại di động, “Như thế nào, con không có lừa gạt ba.”
“Ha ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Mới vừa rồi Kiều Đông Hoa còn có chút hoài nghi, bây giờ con gái gọi điện thoại, rất nhanh đã thương lượng xong, Kiều Đông Hoa cảm thấy có chút kinh ngạc.
Đi tới gần cô ta, vươn một tay vỗ vỗ vai nói, “Thật tuyệt, con gái của ba rốt cuộc cũng lớn rồi, ba cũng không phải lo lắng chuyện này nữa.”
Phải biết rằng nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn lo lắng cho mọi việc của Kiều Vi, dù tóc ông đã bạc trắng, vẫn không sánh được với tình yêu cuồng nhiệt của Kiều Vi dành cho Mặc Cảnh Thâm.
Chỉ có thể đáp ứng.
Ai ngờ con gái lại bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác.
“Ba, thực xin lỗi, những năm này đều khiến ba lo lắng rồi.”
Kiều Vi ôm Kiều Đông Hoa, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất, nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng.
…
Bởi vì Mộ Thiển không ở nhà, Phương Nhu thì đã bị Thích Ngôn Thương bắt ép gọi đi gặp mặt, Cố Khinh Nhiễm lại cố tình giao việc làm thêm ở công ty cho Mộ Thiển, sau đó lặng lẽ đến nhà của cô.
Anh ta gõ cửa một cái.
Chỉ chốc lát sau thì có người mở cửa.
“Tới đây.”
Khi giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim của Cố Khinh Nhiễm đập loạn xạ cả lên, cả người bỗng trở lên khẩn trương, hai bàn tay của anh ta đan chặt lại với nhau.
Cửa mở ra, một cái đầu nhỏ ló ra, nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Trần Tương lập tức cả người khó chịu, vô thức vươn tay đóng cửa lại.
Nhưng Cố Khinh Nhiễm đã nhanh hơn, len theo khe hở đi vào trong nhà.
“Cố Khinh Nhiễm, anh đang làm gì vậy?”
Trần Tương không ngờ Cố Khinh Nhiêm lại là một tên vô lại như vậy, cô ấy chỉ vừa mở cửa đã cố tình chen vào.
Cố Khinh Nhiễm đóng cửa đứng trước mặt cô ấy, thậm chí nghe Trần Tương mắng, trong lòng lại rất sảng khoái.
Anh ta trông rất nghiêm túc, khuân mặt lo lắng không thể giải thích được, “Trần Tương, em có thể nghe tôi nói không?”
“Nói gì? Cố Khinh Nhiễm, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa, xin hãy tránh xa tôi ra.”
Cô ấy không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với Cố Khinh Nhiễm.
“Trần Tương, tôi biết trước kia là tôi làm sai, tôi biết là tôi không đúng, em có thể hay không cho tôi một cơ hội, một cơ hội để sửa đổi bản thân, có được không?”
Anh ta suy nghĩ về điều đó cả ngày lẫn đêm và hy vọng rằng Trần Tương có thể cho anh ta một cơ hội.
Trong khoảng thời gian anh ta từ nước C trở về, anh ta có đến Diêm Thành để tìm cô ấy, nhưng cô ấy lại giả điên để không phải gặp anh ta.
Cuối cùng cô ấy lại rạch mặt, dứt khoát cự tuyệt gặp mặt anh ta.
Lần này, nếu như không phải Mộ Thiển nói với anh ta Trần Tương đang mang bầu, đánh chết anh ta cũng sẽ không có dũng khí, mặt dày mày dạn đến tận đây để tỏ tình với cô ấy.
“Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ở nước ngoài, tôi đã thích em.
Còn về lần đó, tôi … tôi … tôi thực sự say và mắc phải sai lầm không đáng có.
Tôi xin lỗi.
Trần Tương, em có thể cho tôi một cơ hội không?”
Anh ta tiến lên một bước, nắm lấy tay Trần Tương.
Tiếc rằng, cô ấy lại hất tay anh ta ra, thuận tay tát thẳng vào mặt anh ta, “Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Cố Khinh Nhiễm, anh làm ơn hãy để tôi được yên.
Tôi nghĩ rằng Mộ Thiển đáng để dựa vào, nhưng không ngờ các người lại cùng một ruộc với nhau.”
“Em không thể nói Mộ Thiển như vậy.”
Cô ấy có thể chửi mắng anh ta, nhưng em gái anh ta thì không được, anh ta không thể chấp nhận điều này.
“Trước kia là anh sai rồi, Trần Tương, anh thực lòng nói lời xin lỗi với em.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Mộ Thiển cả.
Còn nữa, nếu em không tin tưởng Mộ Thiển, tại sao lại đến đây nhờ cậy cô ấy.”
Anh ta có chút nghi ngờ.
“Tôi đến tìm cô ấy vì cô ấy là bạn gái của Mặc Cảnh Thâm.
Tôi hy vọng Mặc Cảnh Thâm có thể bảo vệ tôi.”
Trừ cái này ra, Trần Tương không thể tìm ra được cách nào khác.
Chẳng lẽ còn có thể đi cấu kết với Mặc Cảnh Thâm?
Ý tưởng hoang đường này thật khiến Cố Khinh Nhiễm có chút bất ngờ.
Anh ta thực sự không biết cô ấy đang nghĩ gì.
“Được rồi, tôi hỏi em, rốt cuộc như nào em mới chịu tha thứ cho tôi?”
“Tha thứ cho anh?”
Trần Tương hỏi ngược một câu, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh ta, một kế hoạch lập tức nảy sinh trong đầu cô ấy, “Được, muốn tôi tha thứ cho anh cũng không phải là không thể.
Có bản lĩnh, anh hãy nhảy xuống từ tòa nhà Bắc Hoàn, tôi liền tha thứ cho anh.”
Lời vừa thốt ra, Cố Khinh Nhiễm cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng.
Tòa nhà Bắc Hoàn là tầng 78 của tòa nhà cao nhất ở Hải Thành, nếu anh ta nhảy xuống từ đó, chẳng phải là đi tìm cái chết sao?
“Ha ha đúng không, tôi cũng biết là anh không dám.”
Trần Tương lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay mở cửa, “Mời anh ra ngoài.”
“Trần Tương, tôi…”
“Đi ra ngoài.”
“Trần Tương, em hãy vì đứa trẻ mà tha thứ cho tôi.
Em bắt tôi nhảy từ tòa nhà Bắc Hoàn xuống, nếu tôi chết, hai mẹ con em phải làm sao?”
Anh ta nói xong, Trần Tương liền nổi giận.
Cô ấy cả mặt đỏ lên, chỉ thẳng mặt anh ta mắng to, “Cố Khinh Nhiễm, anh đúng là một tên lưu manh không thể thay đổi bản chất.
Tránh ra, cút ngay đi.”
Đứa bé nào?
Cô ấy thật sự không biết anh ta đang nói nhăng cuội gì.
Đẩy Cố Khinh Nhiễm ra, cô ấy đóng sầm cửa lại.
Lực đạo lớn, khiến cả phòng khách rung lên.
Phù.
Đứng ở sau cửa, cô ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy lồng ngực phập phồng, rất tức giận.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tâm lại có chút động, cả người cảm thấy rạo rực.
Trần Tương hung hăng tát vào má mình, tự nhủ: “Trần Tương, mày bị điên rồi.”
Tại sao lại có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy?
Cố Khinh Nhiễm rõ ràng còn không bằng cầm thú, loại người cặn bã như vậy, cô ấy đối với anh ta còn ôm tư tưởng.
“Bộp bộp bộp.”
Cố Khinh Nhiễm liên tục đập cửa, “Trần Tương, em có thể cho tôi một cơ hội không? Làm ơn, Trần Tương, mở cửa ra.”.