Cố Khinh Nhiễm liên tục đập cửa bên ngoài, nhưng Trần Tương không có chút phản ứng gì cả.
Anh ta nói khô hết cả miệng, cô ấy cũng không thèm mở cửa, anh ta quả thực không còn biện pháp gì nữa.
Anh ta lái xe một vòng đến công ty.
Gặp được Mộ Thiển ở Tập đoàn Fryer.
“Có chuyện gì? Tại sao lại chán nản như vậy?”
Trong khi kiểm tra thông tin trên máy tính, Mộ Thiển liếc nhìn Cố Khinh Nhiễm đang bước vào và hỏi một cách thản nhiên.
Anh rũ đầu, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, dựa vào ghế sô pha không rời, lẩm bẩm: “Cô cho rằng từ Tòa nhà Bắc Hoàn nhảy xuống có chết hay không?”
“Ha ha, thay vì hỏi như vậy, tốt hơn là anh nên tự hỏi bản thân, sau khi bị đạn bắn vào tim thì anh còn sống hay sẽ chết.”
Quả thực là một câu hỏi ngu ngốc.
“Vậy thì có cách nào để người ta có thể nhảy khỏi Tòa nhà Bắc Hoàn mà không chết không?”
Nếu tìm được cách nhảy từ trên cao xuống mà vẫn còn sống, như vậy có thể có hy vọng ở bên Trần Tương.
Cố Khinh Nhiễm cảm thấy, vì Trần Tương và đứa bé trong bụng cô ấy, anh ta phải cố gắng hết sức.
Mộ Thiển ngừng làm việc, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, “Có phải đầu óc anh có vấn đề gì không? Bệnh thần kinh phát tác?”
Cô hừ lạnh một tiếng, không hiểu Cố Khinh Nhiễm đã làm rơi não ở đâu.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô cảm thấy Cố Khinh Nhiễm không phải là người như vậy.
Cô nhíu mày, hai mắt đột nhiên sáng lên, “Anh đã đi gặp Trần Tương?”
Ngoại trừ việc đó, cô không thể nghĩ ra lý do gì để giải thích cho việc Cố Khinh Nhiễm đang làm bây giờ, cô không thể hiểu được điều đó.
“Ừ.”
Cố Khinh Nhiễm không giấu Mộ Thiển.
Nhưng sau khi gật đầu, cảm thấy Mộ Thiển sẽ lại tức giận, lập tức ngồi dậy giải thích: “Em nói Trần Tương đang mang thai, anh chẳng qua là lo lắng mà thôi.
Trần Tương chỉ có một mình, nếu như trong lòng cất giấu chuyện gì, tâm tình không tốt, bị sinh non thì phải làm sao? Huống chi, cô ấy cũng không thể ở nhà em mãi.
Sau này, bụng cô ấy sẽ to lên từng ngày, không thể gạt được người khác.
Chẳng lẽ muốn để cô ấy bị người đời chê cười hay sao?”
Anh ta không đành lòng, cũng không muốn để Trần Tương một thân một mình đối diện với tất cả mọi chuyện.
Cố Khinh Nhiễm rất là lo lắng, liền phân tích mọi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Mộ Thiển dở khóc dở cười, nhưng cũng không có ý định nói cho anh ta biết sự thật, thay vào đó, cô nói, “Vậy anh nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho anh bằng cách anh nhảy xuống từ tòa nhà Bắc Hoàn?”
Anh ta nhún vai một cái, hai tay dang ra, tỏ vẻ bất lực.
“Anh có thể làm gì đây? Vì cô ấy đã nói nên anh sẽ thử.”
“Hừm.
Can đảm có thừa, ý kiến hay.
Tuy nhiên, trước khi đến tòa nhà Bắc Hoàn, anh nên tìm một luật sư để viết di chúc.
Đem mọi tài sản, chuyển sang tên em, đó quả là một lựa chọn tốt.”
Mộ Thiển tâm trạng vui vẻ, cố tình trêu trọc.
“Cút sang một bên, em là em gái anh sao, thật vất vả hai anh em mới nhận được nhau, em có thể hay không quan tâm tới cảm nhận của anh một chút?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, em cũng không phải là người tốt đẹp gì.”
“Đã nhìn ra.”
Cố Khinh Nhiễm cảm thấy hơi thất vọng, nằm ở đó suy đi nghĩ lại, sau đó trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, anh ta đứng dậy bước tới gần Mộ Thiển.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào laptop không chớp mắt, anh vươn tay trực tiếp đóng máy lại.
“Nào, nói cho em nghe một chuyện.”
Anh ta cười toe toét, “Anh đã nghĩ ra một cách, có thể nó sẽ thành công.
Anh quay trở lại Tòa nhà Bắc Hoàn, sau đó em đến… và sau đó … và sau đó …”
“Ba”.
Vỗ bàn một cái, mặt đầy phấn khởi hỏi: “Như thế nào, kế hoạch này có khả thi không?”
Anh ta đột nhiên phản ứng khiến cho Mộ Thiển sợ hết hồn.
Cô cong môi, “Cứ thử xem.”
Cô còn có thể làm gì nữa.
Vì hạnh phúc cả đời của Cố Khinh Nhiễm, cô cảm thấy mình cũng nên cố gắng một chút.
Ít nhất Cố Khinh Nhiễm đối tốt với cô đều là thật lòng.
Vào ngày này, cô đã lấy được tóc của Cố Khinh Nhiễm, cô nhờ người đến trụ sở chính của tập đoàn Cố thị, lấy cốc nước của Cố lão gia, tất cả đều đưa đến bệnh viện, lặng lẽ đưa cho một người không liên quan đem mọi thứ đi xét nghiệm ADN.
Người bình thường, sẽ càng ít bị nghi ngờ.
Nếu là cô trực tiếp mang đi, đó chính là gióng trống khua chiêng, sẽ gây thêm nhiều rắc rối.
Mấy ngày qua, trời yên lặng, hết thảy đều là bình thản như vậy.
Ngày thứ ba, Mộ Thiển chờ đợi kết quả của bệnh viện.
Một người đáng tin cậy đưa kết quả đến cho cô.
Mộ Thiển hồi hộp mở kết quả xét nghiệm ra, nhìn phần thứ nhất, là kết quả giám định của cô và Cố Khinh Nhiễm.
Kết quả cho thấy, hai người là anh em ruột.
Phần thứ hai, là kết quả xét nghiệm của Cố Khinh Nhiễm cùng Cố lão gia, kết quả giám định… không có quan hệ huyết thống.
Thứ ba là đánh giá mối quan hệ giữa cô và Cố lão gia, và kết quả là … Hoàn toàn giống với Cố Khinh Nhiễm.
Nhìn thấy kết quả, Mộ Thiển rất sốc, có trời mới biết lúc này cô sốc và bất ngờ như thế nào.
Cuối cùng cô cũng tìm được “gia đình” của mình, nhưng ai biết rằng đằng sau đó còn có một âm mưu to lớn khác.
Mộ Thiển chắc chắn 100%, Cố lão phải biết rằng cô và Cố Khinh Nhiễm không phải là con cháu Cố gia.
Cho nên, người duy nhất bị lợi dụng không chỉ có Cố Khinh Nhiễm mà còn có cả cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Thiển cảm thấy điều đó thật không thể tin nổi.
Nhìn kết quả giám định trên tay, muốn giữ lại nhưng cũng không giám giữ lại.
Dẫu sao phòng làm việc cũng không chỉ có mình cô.
Đi đến trước máy hủy tài liệu, cô ném tờ giấy vào đó.
Nhìn tập tài liệu bị nghiền nát, trái tim cô cũng tan nát.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
m thanh đột ngột khiến cô giật mình.
Nhấc điện thoại lên và nhìn số trên đó, màn hình hiển thị Cố Khinh Nhiễm.
“Có chuyện gì?”
“Bây giờ tôi đang ở tòa nhà Bắc Hoàn.
Cô có thể nhanh chóng gọi điện cho Trần Tương.”
Đứng trên sân thượng của tòa nhà Bắc Hoàn, Cố Khinh Nhiễm thò đầu nhìn xuống dưới, không kiềm được dựng cả tóc gáy, nghe tiếng gió thét gào không khỏi đứng thẳng người, ước gì mình có thể bị gió thổi ngã khi đứng ở mép sân thượng.
Quả là một ý tưởng điên rồ.
Cố Khinh Nhiễm cảm thấy mình điên rồi, tại sao lại lấy thân làm vật thử?
Nếu chết thật thì phải làm sao?
“Cố Khinh Nhiễm, anh đầu óc có bệnh sao? Không sợ chết bất đắc kỳ tử à?”
Cô vẫn đang tự hỏi liệu Cố Khinh Nhiễm cùng mình có quan hệ huyết thống gì không? Nhưng bản kết quả giám định ADN thứ hai đã giải thích mọi thứ.
Cô không thể không tin.
Cho nên, trong lòng vẫn là có chút bận tâm.
“Anh đến rồi, em có thể gọi điện cho Trần Tương càng sớm càng tốt.”
Cố Khinh Nhiễm hét lên và sau đó cúp máy.
Cuối cùng anh ta cũng lấy hết can đảm để đứng ở đây, tất nhiên anh ta không thể vì một câu nói của Mộ Thiển mà kinh sợ, và sau đó vì sợ hãi mà quay đầu bỏ trốn.
Cùng lúc đó, Trần Tương một người rảnh rỗi đến nhàm chán đang ngồi ở nhà cầm điện thoại chơi game.
Điện thoại di động rung một cái, đó là cuộc gọi của Mộ Thiển.
“Chị Mộ, có chuyện gì vậy?”
Cô lịch sự hỏi.
“Trần Tương, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cố Khinh Nhiễm không biết nổi cơn gì đi đến tòa nhà Bắc Hoàn, đứng ở trên sân thượng muốn tự sát.
Giờ trên mạng tràn ngập tin tức của anh ấy, đến cả cảnh sát cũng đều kinh động.
Tôi phải làm sao đây?”
Mộ Thiển cố tình thể hiện một cái nhìn khoa trương.
Nhưng tin tức quả thực khiến Trần Tương cả người sợ hã, vô cùng hoảng loạn, “Chị nói gì? Cố Khinh Nhiễm anh ấy muốn nhảy lầu tự sát?”
Trong suy nghĩ muộn màng, cô ấy nhớ ngày hôm đó cô ấy đã nói với Cố Khinh Nhiễm rằng nếu muốn cô ấy tha thứ cho anh ta, anh ta hãy nhảy từ toà nhà Bắc Hoàn xuống..