Ngày hôm sau.
“Con gái tập đoàn Kiều Thị kết hôn với Đông Côn, một doanh nhân giàu có”, “Mạng xã hội phơi bày Đông Côn đã phải lòng Kiều Vi trong nhiều năm”, “Động trời, Mặc Cảnh Thâm bị Kiều Vi đề nghị hủy hôn”, “Tin shock! Sự thật về việc Mặc Cảnh Thâm hủy bỏ hợp đồng hôn nhân “…
Sáng sớm, nhiều phương tiện truyền thông đưa tin rằng Kiều Vi và Đông Côn sẽ kết hôn.
Mộ Thiển ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn các tin tức trên điện thoại, trong lòng có biết bao nhiêu là bất ngờ.
Cô vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Kiều Vi lại chọn gả cho Đông Côn.
Cho dù trước đó cô biết rằng Kiều Vi cùng Đông Côn có giao thiệp với nhau, nhưng không ai có thể ngờ rằng, Đông Côn – người có địa vị cao ở Bắc Kinh, lại sẵn sàng chấp nhận cưới Kiều Vi.
“Thiển Thiển, em đã đọc tin tức hôm nay chưa?”
Cố Khinh Nhiễm đột nhiên xông vào văn phòng, đứng trước mặt Mộ Thiển và nói, “Nếu Kiều Vi và Đông Côn thực sự kết hôn, đó sẽ là mối đe dọa lớn nhất đối với chúng ta.”
Trong Hải Thành rộng lớn, ai mà không biết mối ân oán giữa Kiều Vi và Mộ Thiển?
Mộ Thiển đang dựa vào chiếc ghế giám đốc điều hành tay cầm điện thoại di động, mỉm cười bất lực nói, “Anh chẳng lẽ muốn nói với em, anh bây giờ liền đi ngăn cản Kiều Vi cùng Đông Côn kết hôn?”
Thật không biết Cố Khinh Nhiễm rốt cuộc nghĩ như thế nào, đầu óc có vấn đề sao.
“Anh … anh không thể làm được điều đó.”
Anh ta giang hai tay, nói, “Nếu có thể, tất nhiên anh sẽ ngăn không cho Kiều Vi kết hôn với Đông Côn.
Em nói xem, loại phụ nữ giống như Kiều Vi đó, còn có người đàn ông nguyện ý cùng chung với cô ta một chỗ.”
Thật là không hiểu Đông Côn rốt cuộc nghĩ như thế nào.
“Kiều Vi bề ngoài xinh đẹp, lại chưa từng kết hôn, Đông Côn giúp đỡ cô ta, hai người họ ở bên cạnh nhau, đạt được cái mình muốn, thì có gì là không thể.”
Chỉ cần lấy thứ cô ta muốn là được, điều đáng lo ngại nhất là Đông Côn thật tâm thật ý thích Kiều Vi.
Nếu thật sự là như vậy thì sẽ rất khó giải quyết.
Nghĩ đến lần trước, chỉ vì một lời nói của Kiều Vi mà Đông Côn mới chọn cách trả thù cô, thật sự rất nguy hiểm.
“Cũng đúng.”
Cố Khinh Nhiễm trầm ngâm gật đầu.
“Đi, em còn chưa ăn sáng, cùng em đi ra ngoài ăn chút điểm tâm.”
Mộ Thiển đứng dậy, lôi Cố Khinh Nhiễm rời khỏi công ty và gọi bữa sáng ở một cửa hàng gần đó.
Vừa ăn cô vừa hỏi anh ta: “Em hỏi anh, Điền Quế Phân nói em là do bà ta nhặt về.
Là chính miệng bà ấy nói như vậy, hay là do anh điều tra được?”
Người mà Mộ Thiển tin tưởng bây giờ không nhiều, vì vậy cô chỉ có thể thận trọng từng chút một.
“Tại sao đột nhiên em lại hỏi cái này?”
Cố Khinh Nhiễm nhấp một ngụm canh và nói, “Em đang cố tìm ra sự thật?”
Câu hỏi của anh ta không được cô trả lời mà chỉ nhận được một ánh mắt sắc lạnh.
“Ông nội nói cho anh biết, anh đích thân đi tìm Điền Quế Phân, bà ta đã nói như vậy.”
“Thì ra là như vậy.”
Mộ Thiển ánh mắt khẽ run, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy khắp nơi đều là đầu mối.
“Làm sao, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.”
Bây giờ không có manh mối, Mộ Thiển không thể nói bất cứ điều gì.
Đang ăn, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra và thấy đó là cuộc gọi của Dương Liễu.
“Anh ăn trước đi, em nghe điện thoại.”
Cô đứng dậy đi sang một bên, nghe điện thoại và hỏi: “Dương Liễu, có chuyện gì vậy?”
Không có chuyện cô ta sẽ không gọi quá ba lần.
Hôm nay, Dương Liễu gọi điện hắn là có ý đồ.
“Mộ Thiển, cô có thể đến bệnh viện không? Tôi muốn gặp cô.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy.”
“Được, tôi sẽ qua ngay.”
Cúp điện thoại, Mộ Thiển đi tới cạnh Cố Khinh Nhiễm, “Em còn có chút chuyện, anh cứ từ từ mà ăn.”
“Ừ.”
Cố Khinh Nhiễm trong miệng đầy đồ ăn, vừa ăn vừa vung tay lên, “Chờ đã …” Anh ta nuốt thức ăn trong miệng, nói, “Em nhờ anh tìm Lý Nhã, đã có tin tức.
Cô ấy mang thai đang ở nước C để dưỡng thai.”
“Nước C?”
Trước đây đã từng sống trong một trang viên ở Los Angeles, bây giờ là ở nước C?
“Được, giúp em tìm người theo dõi cô ấy, nếu Mặc Viên có bất kì hành động nào lập tức tìm cách giúp em đưa cô ấy đi.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy em đi trước đây.”
Mộ Thiện vẫy vẫy tay và rời đi.
Ngồi tại chỗ Cố Khinh Nhiễm nhìn theo bóng lưng của Mộ Thiển, đột nhiên cảm thấy mới trong vài năm ngắn ngủi, cô đã trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Chỉ là tình hình hiện tại vô cùng phức tạp, anh ta không biết phải làm sao đây?
Mộ Thiển vội vàng đến bệnh viện, nhìn thấy Dương Liễu đang ở trong phòng bệnh, cô ta đang nằm trên giường và nghịch điện thoại.
“Vội vội vàng vàng tìm tôi tới, có chuyện gì?”
Cô đi tới bên cạnh Dương Liễu và ngồi xuống.
“Cô đến rồi.”
Dương Liễu để điện thoại xuống, ngồi dậy dựa vào đầu giường, “Tôi hôm nay kêu cô tới chính là…”
“Giường 9904, cô nên lấy một ít nước.”
Dương Liễu chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên một y tá bước vào.
Y tá nhìn không quen mặt, Mộ Thiển cũng chưa từng thấy qua, nhưng Dương Liễu vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, hai gò má liền trở nên tái nhợt.
Con ngươi lóe lên kinh hoàng cùng hốt hoảng, cô ta ngẩn người ngồi đó, không dám nói thêm gì.
“Nào, nhấc cánh tay lên.”
Y tá nâng cánh tay của Dương Liễu, buộc dây thun, vỗ nhẹ vào cánh tay, khử trùng, ghim kim, dán băng urgo, làm liền một mạch.
“Được rồi, cô cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.
Có gì bất thường liền gọi tôi, lúc nào tôi cũng có mặt ở đây.”
Trước khi đi, y tá còn cười với Dương Liễu, trong lời nói có ẩn ý sâu xa.
Bởi vì y tá ghim kim tiêm, Mộ Thiển phải bước sang một bên, không thể nhìn thấy ánh mắt giữa y tá và Dương Liễu.
Chờ y tá đi rồi, cô mới phát hiện sắc mặt Dương Liễu có chút tái nhợt, “Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại trắng như vậy?”
“Ừ? Tôi không… Không có sao, tôi chính là sợ kim tiêm.”
Cô cười khổ một tiếng.
“Nhân tiện, cô vừa rồi muốn nói chuyện gì với tôi?” Mộ Thiển cũng không muốn cùng tán gẫu với Dương Liễu.
“Hả? Tôi… Tôi…”
Dương Liễu hồn vía lên mây, sợ lộ ra manh mối trước mặt Mộ Thiển, lập tức nói: “Tôi chỉ có một chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Tuy nhiên, tôi muốn cô đưa tôi an toàn xuất ngoại.
Khi nào ta rời đi tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Ha ha……”
Mộ Thiển cười lạnh quay đầu nhìn sang một bên, “Xem ra cô thật sự là cố chấp không thay đổi.
Không thành vấn đề, nếu cô muốn chết thì cứ ở chỗ này từ từ làm bộ, tôi không có vấn đề gì cả.”
Cô cũng là một người nhỏ mọn.
Lúc trước Dương Liễu làm rất nhiều chuyện khiến cô ghê tởm.
Đều là do Tư Cận Ngôn cô mới chấp nhận để yên cho cô ta, nhưng ai mà biết hôm nay cô ta lại đang có mưu kế gì.
Cô đứng dậy, rời khỏi phòng và đến phòng của Tư Cận Ngôn.
Cô vừa bước đến cửa phòng thì thấy trong phòng có người.
Mộ Thiển tùy ý nhìn một cái, phát hiện người ở bên trong chính là Mặc Cảnh Thâm.
Khoảnh khắc đó tim cô đập rộn ràng, nỗi buồn phiền khó giải thích ập đến trong lòng, cảm giác rất khó chịu.
Sau khi đứng ở hành lang một lúc, Mộ Thiển cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Đang lái xe trở lại công ty, cô nhận được cuộc gọi từ Bạc Dạ.
Nhìn thấy người gọi là Bạc Dạ, hai đầu lông mày của Mộ Thiển cau lại, dường như sự cố chấp của Bạc Dạ gần đây khiến cô trong lòng có chút khó tiếp nhận.
Do dự mấy giây, cô cũng nghe điện thoại, “Bạc Dạ.”
“Thiển Thiển, bây giờ em đang ở đâu?”
“Đang trên đường trở về công ty.
Anh có chuyện gì sao?”
Chẳng biết tại sao, mỗi lần nghe Bạc Dạ gọi “Thiển Thiển” cô lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cô luôn cảm thấy rằng tên gọi này rất quen thuộc, nhưng lại cảm thấy rất xa lạ.
Sự kỳ lạ đó chính là khi mà Bạc Dạ gọi cái tên này.
“Buổi chiều mời em đi xem phim.”.