Nói đến Mặc Cảnh Thâm, Mặc Viên cuối cùng cũng đặt công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn trợ thủ đắc lực của mình.
“Ha ha, tốc độ cũng khá nhanh đó.
Tôi đã loại bỏ bằng chứng phạm tội của họ vậy mà họ còn có thể tìm thấy nó.”
Không thể không nói rằng có rất ít người có thể sánh được với anh ta.
Mặc Cảnh Thâm là một người trong số đó.
Đến mức Mặc Quân Dư không đủ để gây ra một mối uy hiếp cho anh ta.
“Ngoài ra, anh ta đã để ý đến ông cụ nhà họ Mặc và Mặc Văn Trác, tin rằng sẽ không lâu nữa anh ta có thể tìm ra sự thật.
Đến lúc đó, e rằng… mọi chuyện kết thúc không tốt lắm.”
Trần Đình là cánh tay đắc lực của Mặc Viên, năng lực làm việc của anh ấy không thể khinh thường được.
“Biết thì làm sao đây? Hiện tại cậu ta đã hết thời rồi, chỉ cần cậu ta chết, người nhà họ Mặc sẽ không còn có ai có thể là đối thủ của tôi.” Mặc Viên giang hai tay, cười chế nhạo.
Anh ta chợt dựa vào ghế giám đốc, trầm tư suy nghĩ rồi nhíu mày nói: “Trước kia có tin tức nói rằng cậu ta không còn nhiều thời gian, nhưng hiện tại cậu ta vẫn còn sống.
Chết tiệt, chẳng lẽ là cậu ta giả vờ bệnh nặng để tuyên bố ra bên ngoài sao?” Trời sinh Mặc Viên có chút kiêng kỵ với Mặc Cảnh Thâm.
Đối mặt với thực lực kinh động lòng người của cháu trai, Mặc Viên luôn luôn thận trọng, sợ rằng sẽ sai một bước rồi lại sai.
Khi Trần Đình đang định nói chuyện thì điện thoại di động của anh ấy đột nhiên vang lên.
Trần Đình trả lời điện thoại sau đó sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi.
Cúp điện thoại, anh ấy lập tức nói: “Tổng giám đốc Mặc, có chuyện không ổn rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cho tới nay anh đối với Lý Nhã đều là gặp dịp thì chơi, khiến mọi người đều nghĩ rằng cô ấy là vợ của anh.
Tuy rằng đã thu hút sự chú ý của Mộ Thiển và vài đại gia tộc lên người Lý Nhã, nhưng… vừa rồi bọn họ nhận được tin tức, bọn họ đã tra được vợ thật sự của anh.
Bà chủ vừa gọi điện báo ai đó đã theo dõi cô ta!”
Mặc Viên nặng nề vỗ xuống bàn một cái vô cùng tức giận nói: “Cuối cùng là đã xảy ra cái quái gì vậy? Một đám vô dụng nuôi tốn cơm tốn gạo, đã giấu sâu như vậy mà vẫn có thể tìm được sao?“
Cơn thịnh nộ đột ngột của anh ta khiến Trần Đình hoảng sợ, anh ấy lập tức cúi đầu không lên tiếng.
“Điều tra ngay cho tôi xem ai đã tìm thấy cô ấy.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ làm ngay.” Trần Đình rời văn phòng.
Cho đến nay, không ai biết thân phận thực sự của Mặc Viên, mà Mặc Viên là người thao túng phía sau và kiểm soát mọi thông tin.
Giả vờ kết hôn với Mộ Điềm Tư vì địa vị và sự giàu có của nhà họ Mộ.
Và việc kết hôn với blogger ẩm thực nổi tiếng Beatrice, tên tiếng Việt là Lý Nhã là để gây hoang mang cho công chúng là để bảo vệ người vợ thực sự của anh ta.
Chỉ là anh ta không ngờ mình đã giấu sâu như vậy mà lại còn có người phát hiện ra người phụ nữ của anh ta là ai.
Quả thật là không thể tha thứ!
Ở thành phố Hải Thành hôm nay, ngoài mặt thì chỉ có tin bị thương của Thích Ngôn Thương thống trị các tiêu đề, nhưng thật ra đang có sóng ngầm mãnh liệt.
Mộ Thiển trực tiếp đi tìm Cố Khinh Nhiễm, giả vờ rời công ty đi ăn sáng rồi ngồi trong nhà hàng, cô lạnh lùng nhìn Cố Khinh Nhiễm rồi chất vấn: “Anh định làm gì với Trần Tương? Đã mấy ngày rồi anh vẫn không có kế hoạch gì sao?”
Cố Khinh Nhiễm, người đang ăn hoành thánh nhún vai: “Ông nội để anh đi xem mắt với con gái nhà họ Trần.
Người phụ nữ đó đã quấy rầy anh mấy ngày nay không tha rồi, vì để ổn định ông nội nên anh chỉ có thể làm trung gian giữa hai người phụ nữ.
Bây giờ anh làm gì có đầu óc để nghĩ xem phải làm sao bây giờ chứ!”
“Là anh không có tâm tư hay là không nở bỏ rơi Trần Tương?”
Mộ Thiển bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nhìn anh ta: “Anh và Trần Tương ở bên nhau thì đương nhiên không có vấn đề gì nhưng mà thực sự không phải là thời điểm hiện tại.
Anh đưa Trần Tương đi là để bảo vệ chính mình, anh hiểu không? Cố Khinh Nhiễm, bây giờ nhược điểm của em đã nằm trong tay người khác, và em không thể làm gì để bảo vệ được, anh đừng theo bước chân của em có được không?”
Hãy nghĩ đến Mộ Ngạn Minh và Mộ Điềm Tư, còn có hai đứa trẻ đáng yêu.
Mỗi một người đều có thể trở thành gánh nặng lớn nhất của cô, vì họ đều là người thân của cô nên cô phải dốc hết sức để bảo vệ họ.
Nếu ai đó thực sự muốn ra tay với họ, Mộ Thiển sợ rằng bản thân cô sẽ không thể bảo vệ họ.
Nhưng bây giờ, Cố Khinh Nhiễm lại có nhiều cơ hội hơn để lựa chọn nhưng anh ta lại còn không muốn hành động.
Thực sự là muốn chọc giận cô giận chết đi được.
Cố Khinh Nhiễm dùng thìa nhấp một ngụm súp, mày kiếm nhíu lại, giữa lông mày có một đám mây mù.
“Anh biết, cho anh một chút thời gian.
Chờ một chút, chờ một chút thôi.” Tình yêu năm năm, anh ta đã khổ sở mong chờ bao nhiêu năm.
Vất vả lắm anh ta mới có thể ở bên Trần Tương, anh ta hận mỗi ngày không thể bám vào người Trần Tương, nhưng vì để bảo vệ cô ấy anh ta chỉ có thể đi cùng Trần Tương mỗi đêm mà thôi.
“Anh thực sự là… không thể cứu chữa rồi!” Mộ Thiển cảm nhận sâu sắc ràng anh ta đã không còn gì có thể cứu chữa được.
“Đừng nói về anh nữa, còn em thì sao? Hôm qua anh nghe nói ông nội và ông cụ Bạc lại gặp nhau, hai người còn trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Hơn nữa, anh trai của Bạc Dạ đã tiếp quản tập đoàn Thịnh Trì.
Em… sẽ không thật sự muốn phụ lòng một người say mê điên cuồng chứ?”
Anh ta dang hai tay, nói: “Anh không thích Mặc Cảnh Thâm bởi vì anh ta là kẻ khốn nạn, hơn nữa còn không thể bảo vệ em.
Nhưng mà Bạc Dạ là người ngay thẳng và anh ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì em, em thực sự không nên phụ lòng anh ấy!”
“Câm miệng!” Mộ Thiển bây giờ ghét mọi người nhắc đến chuyện giữa cô và Bạc Dạ nhất.
Nói cho cùng thì cô thật sự không thích Bạc Dạ.
Nhưng mà Bạc Dạ đã làm nhiều việc như vậy, điều này thực sự gây rất nhiều áp lực cho cô.
Nếu cô thực sự không thích nó thì đó là một gánh nặng cho cô.
Mộ Thiển không muốn chịu đựng điều đó.
“Được, được không nói về chuyện đó nữa.
Nhưng mà chỉ có mấy ngày nữa thì Kiều Vi sẽ kết hôn, đám cưới sẽ được tổ chức ở thành phố Hải Thành, nhưng cô ta đã chọn khách sạn Ngự Cảnh.
Đó là khách sạn của tập đoàn Mặc Thị, có thể thấy được là cô ta đang cố ý cho Mặc Cảnh Thâm thấy.
Ha ha… phụ nữ.”
Anh ta nói xong thì nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Đông Côn là người thủ đô, anh ta khá nổi tiếng ở thủ đô, nhưng anh ta lại sẵn sàng kết hôn ở Hải Thành.
Điều này đã mang lại cho nhà họ Kiều rất nhiều mặt mũi, mọi người còn suy đoán rằng Đông Côn đang dự định ở rể.
Có thể thấy rằng Đông Côn có tình cảm sâu nặng với Kiều Vi, e rằng, sau này không thể động được Kiều Vi được.”
Phải nói rằng những phân tích của Cố Khinh Nhiễm thật sự rất rõ ràng mạch lạc.
Những gì anh ta có thể nghĩ ra, Mộ Thiển cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã thuận lý thành chương, cô còn có thể thay đổi cái gì?
Nghĩ đến đây, cô nheo mắt lại: “Được rồi, em còn có việc phải làm nên em sẽ không ở đây với anh nữa.”
Người phụ nữ nhỏ bé dường như đã nghĩ ra điều gì đó, rời khỏi nhà hàng thì lái xe đến ven đường kiểm tra số điện thoại, lập tức gọi cho ai đó.
“Tôi là Mộ Thiển.”
“Gọi cho tôi làm gì?”
“Gặp nhau rồi chắc phải sẽ biết sao, tôi sẽ đợi cô ở dưới tòa nhà của tập đoàn Kiều Thị, xe của tôi là chiếc Cadillac màu đỏ.
Mười phút sau, tôi sẽ đợi cô.” Mộ Thiển cúp điện thoại và lái thẳng về phía tập đoàn Kiều Thị.
Ở Kiều Thị, Mộ Thiển nhìn thấy người mình muốn gặp, có ý đồ muốn thu mua nhưng bị từ chối.
Điều đó làm cô rất ngạc nhiên.
Vào buổi chiều, Bạc Dạ tay cầm một bó hoa, xuất hiện ở tập đoàn Fryer như đã hẹn.
Dưới sự dòm ngó của nhiều đồng nghiệp, Bạc Dạ đã đưa cô rời khỏi công ty, hai người cùng nhau đến rạp xem phim.
Ở bệnh viện.
Dương Liễu ở trong phòng bệnh đón những vị khách không mời mà đến.
Đang nằm trên giường bệnh chơi điện thoại, cô ta muốn xem liệu sau khi cô ta đã không xuất hiện trong mắt công chúng một thời gian thì người hâm mộ có nhớ cô ta hay không.
Kẹt kẹt..
Âm thanh yếu ớt vang lên khiến Dương Liễu hoảng hốt, cô ta nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu..