Anh ta đưa tay nặn sống mũi, lúc này mới phát hiện kính của mình đã bị mất.
Cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, liền lẩm bẩm: “Không phải mình đi xem phim với Thiển sao? Sao bây giờ lại ở đây?”
Bạc Dạ phát hiện ra rằng anh ta không hề nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra sau khi xem phim với Mộ Thiển trong rạp ngày hôm qua.
Anh ta đưa tay sờ túi, định tìm điện thoại nhưng từ trong túi lại phát hiện ra một chiếc hộp gấm hình trái tim.
Sau khi mở ra, một chiếc nhẫn kim cương màu xanh lam đang nằm lặng lẽ trong hộp gấm.
Nắng sớm rơi trên chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sao, có chút chói mắt.
“Đây không phải là chiếc nhẫn do bà mình để lại sao, tại sao mình lại mang ra đây rồi?” Bạc Dạ cảm thấy có lẽ anh đã uống rượu đến mức hồ đồ rồi.
Sau khi ngồi một lúc, anh ta gọi cho trợ lý rồi mới trở về nhà.
Cốc cốc cốc…
Mộ Thiển để Chanh Tử đưa hai con đến trường còn cô thì ngồi trên ghế sô pha để viết bản tường trình.
Dù sao thì cô cũng là luật sư, anh ấy là một luật sư nên cô rất có kinh nghiệm trong việc viết bản tường trình.
Kết quả là có người gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Đặt máy tính xuống, đi tới cửa mở cửa: “Trần Tương?”
Nhìn thấy cô ấy, Mộ Thiển hơi ngạc nhiên.
Cô lại liếc mắt nhìn Cố Khinh Nhiễm đang đứng sau lưng cô ấy không khỏi nở nụ cười: “Ân ái xong rồi bây giờ mới nhớ đến tôi sao?”
Nhớ ngày đó, cô đã phải vất vả tìm cách cho họ, sau khi hai người ở bên nhau, họ đã đá cô đi thật xa.
“Cạch cạch cạch cạch…”
Trần Tương cầm những thứ trên tay, sau đó lắc lắc trước mặt Mộ Thiển: “Hôm nay chị và Khinh Nhiễm đặc biệt đến đây để cảm ơn em.
Chị còn có mua cho em mỹ phẩm và đồ trang sức để bày tỏ tấm lòng của mình đây.”
“Cảm ơn, chị dâu!”
Mộ Thiển nhận món quà từ Trần Tương sau đó đứng sang một bên: “Mời vào.”
Có lẽ là gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện nên bây giờ nhìn Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương có thể hạnh phúc bên nhau, cô cũng cảm thấy vui lây.
Trần Tương bước vào còn Cố Khinh Nhiễm theo sau.
Chỉ có điều là Mộ Thiển đưa một chân ngăn cản: “Sao vậy, em đã thành toàn cho anh và chị dâu, anh không có biểu hiện gì sao?”
Sắc mặt Cố Khinh Nhiễm lập tức suy sụp: “Tương đã mua cho em rồi, vậy còn không tính sao?”
“Chị dâu là chị dâu, anh là anh, làm sao có thể đánh đồng với nhau được?”
“Vậy thì em muốn cái gì?” Cố Khinh Nhiễm đưa tay ôm ngực và nâng cằm lên cao, giả vờ lạnh lùng, tư thế giống như ban ơn.
Mộ Thiển bị anh ta làm cho buồn cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tùy anh biểu hiện rồi.”
“Được rồi, không vấn đề gì.
Chiều anh sẽ đưa em đi chơi và em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn.”
“Nói vậy thì còn nghe được.” Để Cố Khinh Nhiễm vào phòng khách thì Mộ Thiển đóng cửa lại.
Rót một tách trà cho cả hai rồi mới ngồi xuống.
Trần Tương ngồi bên cạnh Cố Khinh Nhiễm, hai người sau xa nhau gặp lại thì càng ngọt ngào vô cùng, đầu mày cuối mắt đều ẩn chứa tình ý.
Sáng sớm đã bị cẩu lương phả vào mặt, đúng là làm cho Mộ Thiển muốn điên rồi.
“Chị dâu, Cố Khinh Nhiễm có nói với chị một số chuyện chưa?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Truyện Điền Văn
Theo sự hiểu biết của cô về Cố Khinh Nhiễm, anh ta nhất định đã nói với Trần Tương về những chuyện đó, nếu không anh ta sẽ không bao giờ đưa Trần Tương đến nhà cô.
“Nói rồi.”
Trần Tương thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Thiển, hôm nay chị đến đây để từ biệt em.
Vì em đã biết mọi chuyện về em, nên chị sẽ không giấu giếm nữa.
Chị thật sự không biết trong quá khứ lại xảy ra chuyện gì, trong những năm qua, chị đã hiểu lầm Khinh Nhiễm, hơn nữa chị lại không ngờ tới anh ấy lại trả giá nhiều thứ vì chị như vậy.”
Trong khi nói, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Khinh Nhiễm rồi chủ động nắm tay anh ta, dùng đầu ngón tay xoa lên mu bàn tay anh ta, hai người thân mật không kẽ hở, cực kỳ ân ái yêu thương.
“Chị thực sự rất có lỗi với Khinh Nhiễm, và chị cũng không xứng với anh ấy, có được tình yêu của anh ấy là phúc mà chị đã tu luyện từ nhiều kiếp trước.
Chị cũng muốn từ chối Khinh Nhiễm, nhưng sự cố chấp và tình cảm của anh ấy trong suốt 5, 6 năm qua, khiến chị không đành phụ lòng.”
Cô ấy dừng lại, nhìn Mộ Thiển một lần nữa, rồi nói: “Chị biết một chút về chuyện của em và Cố Khinh Nhiễm.
Dù thế nào đi nữa thì chị cũng sẽ âm thầm ủng hộ lựa chọn của hai người, chị chỉ mong rằng hai người có thể vượt qua nó một cách an toàn.
Vì để không liên lụy em và Khinh Nhiễm nên chị đã dự định đưa ba mẹ rời khỏi đây và ra nước ngoài một thời gian.
Sau khi mọi người xử lý mọi việc ổn thỏa thì chị sẽ trở lại.”
Những lời nói đó thực sự khiến Cố Khinh Nhiễm cảm động.
Anh ta ôm Trần Tương vào lòng rồi hôn lên trán cô ấy: “Tương à, là do anh bất tài, không thể bảo vệ em.
Tuy nhiên, hãy cho anh một khoảng thời gian, anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.
Sau đó, đưa theo ba mẹ em rồi chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ.
Em có nguyện ý tin tưởng anh không?”
Người phụ nữ trong vòng tay ngẩng đầu, cười tươi như hoa, trong lòng gợn lên hạnh phúc: “Đương nhiên là có.”
Mặc dù hai người kia ở đây để bàn chính sự với cô nhưng mà Mộ Thiển không thể không đưa tay đỡ trán: “Hai người đến đây để rải cẩu lương cho em đúng không?”
Thật sự là đủ rồi, quá nhiều.
“Phốc… ha ha.”
Trần Tương bị Mộ Thiển trêu chọc bật cười, cô ấy nắm lấy tay Mộ Thiển nói: “Thiển, cảm ơn em rất nhiều.
Nếu không có sự giúp đỡ của em thì đời này của chị thực sự chỉ có thể lướt qua Khinh Nhiễm mà thôi, cảm ơn em.”
“Chị dâu khách sáo.
Mong chị cùng…”
Khi Mộ Thiển nói, cô nhìn thoáng qua Cố Khinh Nhiễm dừng lại một giây và nói: “Em hy vọng chị và anh em sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
Lúc này, cô hoàn toàn chấp nhận thân phận của Cố Khinh Nhiễm và sẵn sàng chấp nhận Trần Tương.
Nghe cô gọi một tiếng “anh”, Cố Khinh Nhiễm cảm động không thôi: “Ừ, em gái, cảm ơn em.”
“Chị dâu, nếu chị sắp đi thì trưa cùng nhau ăn cơm đi, chiều em đưa chị ra sân bay.”
Cô không thích làm mấy chuyện kích động nên đương nhiên cô không muốn phản ứng với mấy lời của Cố Khinh Nhiễm.
Mấy người ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, chủ yếu là cô đang ngồi ăn cẩu lương mà thôi.
Dù “không đành lòng nhìn thẳng” nhưng dù sao thì Mộ Thiển vẫn cảm thấy hạnh phúc cho Cố Khinh Nhiễm.
Cả ba cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó tiễn Trần Tương ra sân bay.
Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương bất đắc dĩ phải chia tay nhau, Trần Tương khóc rối tinh rối mù, ngay cả Mộ Thiển cũng xúc động.
Chẳng bao lâu, giờ khởi hành của chuyến bay đã đến gần, Trần Tương quay người từng bước một, xếp hàng kiểm tra an ninh và vẫy tay chào tạm biệt Cố Khinh Nhiễm.
“Đừng nhìn nữa.” Cho đến khi không còn thấy Trần Tương nữa, Cố Khinh Nhiễm vẫn đứng đó, nhìn theo hướng Trần Tương biến mất.
Đó là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng Cố Khinh Nhiễm là một người si tình.
“Thiển, anh thật sự rất buồn.” Người đàn ông nói, giọng có chút nghẹn ngào.
Mộ Thiển nhướng mày, chưa kịp nói thì anh đã ôm chầm lấy cô: “Anh không nỡ rời xa Trần Tương.”
Mộ Thiển mặt đen như đáy nồi, đứng thẳng người, khoác vai cho Cố Khinh Nhiễm.
Cảm nhận được những ánh nhìn xa lạ xung quanh, cô cong môi: “Được rồi, được rồi, anh không cảm thấy xấu hổ nhưng em cảm thấy xấu hổ đó.”
Trước kia không nghĩ rằng Cố Khinh Nhiễm sẽ có một cảnh như vậy, nó quá kịch tính.
Tâm trạng của Cố Khinh Nhiễm quả thực đang rất buồn, lúc rời sân bay vẫn im lặng không nói lời nào.
Mộ Thiển vừa lái xe vừa hỏi: “Anh đã nói rõ mọi chuyện với cô ấy chưa?”
“Ừ.”
“Cố Khinh Nhiễm, anh không nghĩ là mình quá bất cẩn sao? Hiện tại đang ở giai đoạn nào chứ, để cô ấy biết cũng không phải chuyện tốt.
Nếu cô ấy không đơn giản như bề ngoài mà chúng ta đang ở trong tình thế rất đáng lo.
Lùi lại một bước mà nói, coi như Trần Tương 100% đáng tin thì cô ấy biết quá nhiều có thể không phải là điều tốt.”.