Cô vừa dứt lời thì Mặc Viên nở nụ cười.
Hai chân anh ta vắt chéo, một tay đặt trên đầu gối, một tay đặt mặt bàn, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, đăm chiêu.
“Thật đúng là lớn giọng mà, từ đâu mà cô cảm thấy tự tin rằng tôi nhất định sẽ đáp ứng cô?”
“Anh có đáp ứng hay không tôi không biết.
Nhưng nếu như anh không đáp ứng, giữa chúng ta sẽ không cần phải đàm phán nữa.
Sau mười phút, tôi sẽ lại một lần nữa công bố đoạn ghi âm, đưa anh lên tin tức đầu đề.
Có điều, anh hãy yên tâm, chúng ta đều đã biết nhau nhiều năm như vậy, tôi sẽ không tìm anh thu bất kỳ khoản phí giúp anh nổi tiếng nào đâu.”
Dường như tâm trạng của Mộ Thiển không tệ, còn nhàn hạ thoải mái nói đùa anh ta.
“Cô đây là đang uy hiếp tôi?”
Mặc Viên cười khẩy: Cô có biết hay không Mặc Cảnh Thâm sắp chết rồi? Đắc tội rồi tôi, tôi có thể giống như đè chết con kiến ép chết Mặc Cảnh Thâm, đến lúc đó con hai ngươi sẽ không có cha.”
Anh ta đề cập đến Mặc Cảnh Thâm.
“Thật sao? Cùng tôi có quan hệ gì đâu? Cho dù là anh giết chết anh ta thì tôi cũng sẽ không đau lòng.”
Ngoài miệng nói qua sẽ không đau lòng vì, cũng không biết vì sao.
Lòng của cô vẫn là theo giật giật, mơ hồ hiện ra đau.
“Cô thật sự không nhớ rõ Mặc Cảnh Thâm?”
Con ngươi Mặc Viên híp lại, biết Mộ Thiển đã phong ấn ký ức, chỉ là không nghĩ tới những chuyện liên quan tới Mặc Cảnh Thâm thì cô một chút cũng nhớ không tới.
“Tổng giám đốc Mặc, anh lạc đề rồi.”
Giơ cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ: “Thời gian của tôi có hạn, cho anh thời gian mười phút.”
“Tôi chỉ có thể đáp ứng một điều kiện của cô đó là khôi phục hợp tác với công ty luật YY.”
“Được, vậy thì đi thong thả không tiễn.” Cô đứng dậy muốn đi.
“Đợi đã.”
Mặc Viên có chút đau đầu, vừa nãy nghe Y Na căn dặn mức độ nghiêm trọng của chuyện này, anh ta suy tính đến nửa ngày, rồi mới nói: “Được, tôi đáp ứng cô, ly hôn với Mộ Điềm Tư, Tử Hàng do cô ta nuôi nấng.
Nhưng, tôi có nhất định phải có quyền giám sát, còn chuyện bồi thường thì không vấn đề, tôi không thiếu chút tiền này.
Có điều, liên quan tới chuyện của Cố Bất Phàm thì chỉ sợ cô không làm chủ được.”
Mộ Thiển cũng hiểu rõ thực lực chân chính của Mặc Viên.
Tuy rằng đấu khẩu với Mặc Viên, đồng ý cùng Mộ Điềm Tư ly hôn, nhưng nếu có một ngày Mặc Viên cần lợi dụng Mộ Điềm Tư, e sợ chân trời góc biển như thế thì cũng có thể tìm tới Mộ Điềm Tư.
Bất kể nói thế nào thì về nhà vẫn tốt hơn là bị Mặc Viên bạo lực gia đình.
“Tôi hỏi anh, đến cùng thì anh cùng Cố Bất Phàm có âm mưu gì?” Mộ Thiển hỏi.
“Tôi lặp lại lần nữa, đó là chuyện của tôi cùng Cố Bất Phàm.
Tôi có thể đáp ứng với cô việc khôi phục hợp tác với công ty luật YY, ly hôn với Mộ Điềm Tư thì đã làm hượng bộ rất lớn rồi, đừng không biết đủ.”
Mộ Thiển cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ cẩn thận.
Một lát sau cô nói rằng: “Thành giao.”
“Đem ra.” Anh ta mở ra tay, ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
“Cái gì?”
“Phí lời, đương nhiên là đoạn ghi âm.”
“Được.”
Sau đó, Mộ Thiển soạn bản thỏa thuận, sau khi hai người ký kết thì Mặc Viên cũng để người ta thả Mộ Điềm Tư cùng Mộ Ngạn Minh.
Lúc này đoàn người liền đi đến cục dân chính, ở cục dân chính chờ Mộ Điềm Tư.
Mặc Viên và Mộ Điềm Tư ký thỏa thuận ly hôn, quyền nuôi con và vấn đề bồi thường.
Sau khi tất cả mọi chuyện được giải quyết thì Mặc Viên lại cùng công ty luật YY ký kết hợp tác năm năm.
Đến đây, mục đích của Mộ Thiển đã đạt đến.
Sau đó thì Mộ Thiển bàn giao file ghi âm cho Mặc Viên.
Mặc Viên siết thật chặt file ghi âm, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt Mộ Thiển: “Mộ Thiển, tốt nhất là đừng để nhược điểm của cô nằm trong tay tôi, nếu không, tôi sẽ để cô sống không bằng chết.”
“Vậy thì không thể rồi.”
Mộ Thiển nhíu mày nở nụ cười, rất có một loại đắc ý nho nhỏ.
Hai người Mặc Viên và Trần Đình rời đi công ty luật YY, ở bên trong thang máy, Trần Đình hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, người phụ nữ Mộ Thiển kia không khỏi quá kiêu ngạo, tại sao không giết chết cô ta cho nhanh? Như vậy cũng miễn cho cô ta mỗi ngày đối nghịch với anh.”
Vấn đề hạ xuống, Mặc Viên không hề trả lời.
Một hồi lâu sau khi, anh ta mới nói: “Mộ Thiển, cô ta không thể chết được.”
Không chỉ có không thể chết được, còn có rất lớn tác dụng.
“Tại sao?”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Mặc Viên lạnh lùng nói một câu.
Trần Đình nghĩ mãi mà không ra nên cũng không dám hỏi nhiều.
Lúc này, trên lầu công ty luật YY, mọi người vượt qua nguy hiểm, hơn nữa còn chuyển nguy thành an, mỗi người mọi người chìm đắm trong sự mừng rỡ
Mộ Điềm Tư ôm Mặc Tử Hàng trong lòng, nhìn về phía Mộ Thiển và Mộ Ngạn Minh: “Anh, Mộ Thiển, cám ơn mọi người, thật sự thật cám ơn mọi người.”
Vừa nói xong thì nước mắt tràn mi mà ra.
Thằng bé trong lòng ngu ngơ, trơ mắt nhìn cô ta: “Mẹ, không khóc…”
Mộ Điềm Tư bị con trai làm cho tức cười ôm chặt cậu bé vào lòng, lần này đúng là khóc càng dữ tợn hơn.
Mộ Ngạn Minh đứng trước mặt Mộ Thiển, nhìn cô, hít một tiếng: “Mấy năm, không nghĩ tới cuối cùng người bảo vệ chúng ta lại là em.
Anh đây quá vô dụng, quá vô dụng rồi.”
Áy náy tự trách, luôn cảm thấy không còn mặt mũi đối với Mộ Thiển.
“Phí lời thật nhiều.
Anh chỉ cần cẩn thận kinh doanh công ty luật, sau đó mở rộng nghiệp vụ khác, dù sao công ty của anh chủ yếu kinh doanh nghiệp vụ.
Nếu có một ngày em không ở Cố Thị, Mặc Thị lại hủy bỏ hợp tác với anh thì đến lúc đó những công ty nhỏ kia cũng lại theo đó mà hủy bỏ hợp tác thì công ty anh chẳng khác nào hoàn toàn phá sản.
Anh hiểu chưa?”
Mộ Thiển đối với thủ đoạn của Mặc Viên thì rõ ràng trong lòng.
Một người đàn ông vô sỉ như vậy thì đừng vọng tưởng anh ta thật sự sẽ cùng công ty luật YY hợp tác năm năm.
Mà cô căn bản không phải là con cháu của Cố Thị, sớm muộn sẽ rời đi Cố Thị, đến lúc đó, tập đoàn Cố Thị cũng sẽ cùng công ty luật YY hủy bỏ hợp tác.
Cho đến lúc này thì công ty luật YY sẽ không còn đường xoay sở, chờ đợi phía trước thì chỉ có đóng cửa dẹp tiệm.
“Anh sẽ cân nhắc.”
Mộ Ngạn Minh gật gật đầu, lập tức nói rằng: “Người một nhà chúng ta đều bình an không việc gì, không bằng buổi tối cùng nhau về nhà, ăn bữa cơm đoàn viên?”
Anh ta nhìn về phía Mộ Thiển, trưng cầu Mộ Thiển ý tứ của cô.
“Em…”
Người phụ nữa do dự chốc lát rồi phất tay từ chối: “Không được, công ty còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, rảnh rỗi nói sau đi.”
Cùng Điền Quế Phân ngồi xuống ăn cơm thì chắc chắn sẽ không nuốt nổi.
Mộ Thiển cũng không muốn đối mặt với không khí ngột ngạt như vậy.
Chỉ cần bọn họ bình yên vô sự chính là tốt nhất.
“Thật sự không quay về?”
Mộ Điềm Tư lau sạch lấy trên gương mặt nước mắt: “Trước kia là tôi không tốt, đều là tranh cướp với cô, mẹ của tôi… không, mẹ tôi chính là đức hạnh đó.
Nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, cô đừng tính toán với bà ấy.
Nói nữa, người một nhà chúng ta thật sự thật đã nhiều năm cũng không cùng ăn một một chỗ.
Mẹ, hiện tại cũng đã già, thân thể không bằng trước đây, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng phỏng chừng trong lòng cũng nhớ.”
Chớp mắt một cái cũng đã mười năm.
Từ năm đó sau khi Mộ Ngạn Minh chữa bệnh thì Mộ Thiển nhẫn tâm xuất ngoại, sau đó cũng không trở lại bao giờ
Thời gian mười năm có thể thay đổi rất nhiều.
Nhà họ Mộ có thể phong quang như bây giờ thì cũng đều là do Mộ Thiển trợ giúp.
Nói qua nói lại thì Mộ Thiển cũng là ân nhân.
“Thật sự không cần, công ty tôi đúng là có vấn đề.”
“Vậy được, chờ cô có thời gian, tôi và mẹ ở nhà làm vằn thắn, chờ cô trở lại.”
“Được.” Mộ Thiển vui mừng nở nụ cười, cảm thấy giờ khắc này là hạnh phúc.
Mộ Điềm Tư đi tới trước mặt Mộ Thiển, mím mím môi, vặn vẹo nhăn nhó nửa ngày mới hỏi: “Tôi… tôi có thể ôm cô một chút không?”
“Hả? Ờm… ha ha, đương nhiên có thể.”
Cô vừa nói xong thì Mộ Điềm Tư liền cho cô một cái ôm to lớn, Mộ Thiển buông xuống hai tay cứng ngắc bên người, một lúc lâu sau thì cuối cùng vẫn là giơ lên, ôm ôm Mộ Điềm Tư: “Chúc mừng chị được tự do.”.