Trong lòng cảm thấy hơi buồn bực, tại sao không xác định được thân phận Nghê San San trong quán bar.
“Nhớ em sao? Em còn tưởng rằng anh đã quên em rồi chứ.”
Giọng nói Nghê San San rất mờ ám, khiến người ta liên tưởng đến những thứ ám muội.
Từng có xảy ra quan hệ với cô ta, Bạc Dạ vốn đã có chút tức giận, nhưng bây giờ trong lòng lại có chút khó chịu vì cô ta giả vờ hờn dỗi.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Anh ta không chút lưu tình nói.
“Hôm nay chị Vi của em kết hôn.
Chắc chuyện xảy ra trong hôn lễ anh đã nghe qua rồi, phải không?”
“Ừ.”
“Đông Côn nghi ngờ chuyện này có liên quan đến em.
Em muốn… để anh làm chứng cho em.”
Nghê San San đi đến cầu thang ở cuối hành lang và đứng đó, liếc nhìn bên trái và bên phải, không thấy ai xung quanh, cô ta mới nói ra những gì nghĩ trong lòng.
“Không thể nào!”
Bạc Dạ từ chối trực tiếp mà không cần suy nghĩ.
“Tại sao?”
“Ha ha ha.”
Đối phương cười lạnh: “Nghê San San, cô coi Bạc Dạ tôi là đồ ngốc à? Cô cùng với Mộ Thiển lớn lên giống nhau như đúc.
Bây giờ Đông Côn đang nghi ngờ cô, chắc anh ta cũng đang nghi ngờ Mộ Thiển.
Nếu như tôi không đoán sai, chuyện này chính là cô đã làm ra, bây giờ cô kêu tôi làm chứng cho cô sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, tôi thực sự không biết cô lấy dũng khí từ đâu.”
Bạc Dạ cảm thấy Nghê San San hẳn là điên rồi, nếu không thì làm sao có suy nghĩ không thực tế như vậy?
Bảo anh ta làm chứng cho Nghê San San để vu khống cho Mộ Thiển?
Tuyệt đối không thể.
“Anh Dạ, anh đừng từ chối dứt khoát như vậy mà.”
Nghê San San đột nhiên gọi tên thân mật, giọng nói làm nũng khiến người ta tê dại nhưng lại khiến cho Bạc Dạ có chút buồn nôn.
Anh ta ghét nhất chuyện già mồm cãi láo của phụ nữ và Nghê San San cũng không ngoại lệ.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nếu không phải Nghê San San có gương mặt giống hệt Mộ Thiển, anh ta nhất định sẽ giết cô ta.
“Tốt nhất cô nên nói cho Đông Côn biết sự thật, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Nói xong, anh ta chuẩn bị cúp máy.
Nghê San San dường như phát giác được, biết Bạc Dạ sắp cúp máy, lập tức nói: “Đừng có nóng vội, hiện tại nếu cúp máy, anh nhất định sẽ hối hận.”
Lời nói quả quyết khiến khuôn mặt Bạc Dạ có chút thay đổi, anh ta cau mày hỏi: “Tôi có chuyện muốn nhắc nhở cô, Nghê San San, đừng giở trò gì với tôi, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Phải biết là, đối với anh ta, người quan trọng nhất là Mộ Thiển.
Vì để ở bên Mộ Thiển, anh ta đã từ bỏ rất nhiều thứ, hay nói cách khác, ở thế giới của Bạc Dạ, không có gì là quan trọng bằng Mộ Thiển.
Bây giờ Nghê San San muốn lợi dụng Mộ Thiển, anh ta tất nhiên là vô cùng tức giận.
“Anh Dạ, em biết anh thích Mộ Thiển, hơn nữa em cũng biết anh yêu cô ấy rất sâu đậm, nếu không anh sẽ không ở bên em cả đêm.
Trong thời điểm đó cũng luôn gọi tên cô ấy.
Em thật sự không biết Mộ Thiển có loại quyến rũ gì mà có thể khiến tất cả mọi người lại khăng khăng một mực yêu một mình cô ấy.”
Nghê San San có một chút ghen tị và cảm thấy rằng Mộ Thiển thực sự có số tốt.
Khiến cô ta rất đố kỵ.
Đố kỵ trở thành thù hận.
“Em nói thẳng, lần này anh phải làm chứng cho em để chứng minh rằng ở thời điểm chị Vi kết hôn, em và anh đã ở cùng với nhau.
Sau đó thì em vẫn luôn ở nhà của anh.”
Cô ta phải ép Bạc Dạ làm chứng cho mình, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
“Đừng hòng!”
Câu nói của cô ta khiến Bạc Dạ cảm thấy buồn cười.
“Thật không, nếu anh dám không đồng ý, em sẽ cho mọi người biết anh và Mộ Thiển đã qua đêm với nhau vào chiều hôm qua.”
“Cô dám!”
Nghê San San đã chọc giận Bạc Dạ, Bạc Dạ vô cùng phẫn nộ.
“Có dám hay không, vậy thì anh cứ thử xem? Anh cứ nói đi.”
Cô ta cười khúc khích nói: “Em biết, bây giờ anh nhất định muốn giết em đúng không? Không quan trọng, em đã gửi ảnh và video cho người mà em tin tưởng rồi.
Nếu như em chết, thì chuyện chuyện đáng xấu hổ đó giữa anh và Mộ Thiển sẽ có thể lập tức lan truyền trên Internet.
Ồ, quên nói với anh nha, đó là một video độ nét cao.
Em nghĩ nó sẽ khiến rất nhiều người điên cuồng vì nó.”
Nghê San San chưa bao giờ là một kẻ ngốc, ngược lại cô ta là một người biết nằm gai nếm mật.
Để đạt được mục tiêu thì không chừa chút thủ đoạn nào, cực kỳ có tính chịu đựng.
Bên kia thật lâu không lên tiếng, sau đó trong điện thoại truyền đến một giọng nói như sấm rền: “Nghê San San, cô dám bày kế tôi?!”
“Không, không, anh Dạ, anh không phải muốn em nói như vậy sao? Em chưa bao giờ có ý định tính toán anh.
Em đối với anh rất nghiêm túc, rất thật lòng.
Nhưng hiện tại không thể bảo vệ chính mình, cho nên em chỉ có thể để cho anh giúp.”
Nghê San San đứng trước bệ cửa sổ, vươn tay vẽ những vòng tròn trên ô cửa sổ, trên mặt không che giấu được ý cười.
“Anh Dạ, nghĩ lại đi.
Mộ Thiển trước đây cũng tai tiếng, cuối cùng mới có thể yên bình một chút.
Nếu bây giờ đưa đoạn video ân ái đêm qua lên mạng, danh tiếng của cô ấy cũng không bị hủy hoại nhiều nhưng ít nhất là cô ấy sẽ trở thành trò cười.
Tất nhiên, vẫn có khả năng khác, anh có thể yêu cầu em đăng video đó lên Internet, đến lúc đó mọi người sẽ biết rằng Mộ Thiển là của anh và anh có thể chịu trách nhiệm với Mộ Thiển.
Anh nói, có đúng không?”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Người bên kia rống lớn một tiếng, tức giận đến cực điểm.
Bạc Dạ là người rất quan tâm đến Mộ Thiển và rất lo lắng cho, nếu đoạn video đêm qua bị lộ thì Mộ Thiển sẽ xong đời.
Vào thời điểm đó, ngay cả khi nó được khẳng định là video giữa Bạc Dạ và Nghê San San cũng không ai tin tưởng.
Bởi vì, Bạc Dạ không có bất kỳ liên hệ nào với Nghê San San.
Đây là điều mà ai cũng biết.
Nếu danh tiếng của Mộ Thiển bị tổn hại, Bạc Dạ còn mặt mũi nào để đối mặt với Mộ Thiển?
“Anh Dạ, anh có hai sự lựa chọn.
Một, anh giúp em làm chứng với Đông Côn, nói rằng em đi cùng anh và ở nhà anh sau chín giờ sáng.
Hai là em đưa video lên mạng, tác thành anh và Mộ Thiển, đồng thời cầu chúc cho mối lương hai người duyên trăm năm bền chặt.”
“Nghê San San, cô tốt hơn đừng để rơi vào trong tay của tôi, bằng không, tôi sẽ cho cô biết cái gì là sống không bằng chết.”
“Không, không, không đừng nói như vậy chứ.
Anh cũng biết Nghê San San em không có chỗ nào để dựa vào.
Làm việc còn không thể lưu lại mấy cái đường lui sao? Đoạn video ngày hôm đó là át chủ bài cứu mạng tốt nhất và em sẽ tận dụng thật tốt nó.”
Cô ta nói xong mỉm cười cúp máy.
Đứng ở hành lang, Nghê San San cầm chặt điện thoại, dựa vào tường, nụ cười trên gương mặt biến mất.
Thân thể cô ta mềm nhũn, suýt chút nữa không thể đứng vững mà ngồi sụp xuống đất.
Sợ, thực sự rất sợ.
Phải biết Hải Thành to lớn, chỗ dựa duy nhất của cô ta là Kiều Vi mà Kiều Vi là người đã hủy hoại tất cả của cô ta.
Vì vậy, trong đám cưới long trọng ngày hôm nay, cô ta đã dùng thủ đoạn của mình để trả thù Kiều Vi.
Mặc dù Kiều Vi chưa chết nhưng không ngờ cô ta lại bị hủy dung.
Nghê San San không khỏi mỉm cười với vẻ tự mãn, trên khuôn mặt mang theo vẻ tự mãn, đắc ý của kẻ thành công.
So với cái chết, hủy dung là sự tra tấn giày vò lớn nhất.
Có vẻ như ông trời vẫn quan tâm cô ta, nếu cô ta không theo sát Bạc Dạ suốt thì sẽ không có con át chủ bài cứu mạng.
Chỉ có thể nói, ông trời đã che chở cho cô ta.
Tuy nhiên, cô ta vẫn không chắc liệu Bạc Dạ có làm chứng cho mình hay không, vì vậy cô ta chỉ có thể đánh một canh bạc.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Nghê San San đi xuống lầu.
Cô ta nhìn thấy trợ lý của Đông Côn ở cổng bệnh viện, theo anh ta lên xe rời đi.
Đến một tòa nhà cao ốc, đi theo trợ lý đi lên lầu, trong văn phòng làm việc gặp Đông Côn..