“Anh biết rồi.”
Cho dù Mộ Thiển không nói với anh ấy, nhưng trong lòng anh ấy cũng hiểu rất rõ.
Khi giọng nói rơi xuống, Cố Khinh Nhiễm lập tức hỏi lại: “Tại sao lại đồng ý với Mặc Cảnh Thâm đưa hai đứa trẻ về nhà họ Mặc? Em không sợ anh ta sẽ cản trở hai đứa trẻ không để chúng nó quay trở về bên em sao?”
“Sẽ không đâu.”
Mộ Thiển trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Tại sao?”
“Không có lý do.”
Cô hiểu rất rõ tính tình của Mặc Cảnh Thâm, sao anh có thể không để cô gặp lại con cô được chứ?
Bất cứ ai trên thế giới này đều có thể phản bội cô, nhưng Mặc Cảnh Thâm thì không.
“Haha, tự tin là tốt, nhưng quá tự tin sẽ là tự phụ.
Về chuyện của Mặc Cảnh Thâm, anh chỉ tặng em hai câu “cẩn thận thì mới có thể giữa thuyền ngàn năm”: “Phòng người chứ không thể phòng lòng người.”
Là anh trai của Mộ Thiển, Cố Khinh Nhiễm chắc chắn hy vọng rằng Mộ Thiển có thể sống tốt và anh ấy không muốn nhìn thấy cô bị lừa gạt.
Mộ Thiển không nói thêm nữa, dường như cô không muốn xuy xét đến vấn đề này quá nhiều.
“Đi thôi, em mời anh ăn cơm.”
Thời gian đã không còn sớm nữa, đi qua đi lại suốt một ngày, bận rộn từ buổi chiều đến giờ hai người vẫn chưa ăn cơm.
Họ tìm được một nhà hàng, tùy ý đến đó ăn bữa tối.
Bầu không khí có chút im lặng, hai người im lặng ăn cơm không nói với nhau lời nào.
Trên TV đang phát tin tức…
“Phó tổng giám đốc của tập đoàn Kiều Thị, Kiều Vi đã làm ra chuyện không tưởng tượng được trong hôn lễ của chính mình.
Kiều Vi đã ngang nhiên lừa dối, xem thường Đông Côn.
Kiều Vi bị Đông Côn hành hung, khiến khuôn mặt bị hủy hoại, hai bên đã hủy bỏ đám cưới, trong hôn lễ của mình cô ta lại phải chịu nỗi khổ là khuôn mặt bị hủy hoại…”
Trong tin tức đó có một số ảnh chụp màn hình về nội dung của bản tin, ảnh chụp màn hình về những tiêu đề khác nhau, tất cả đều là các tiêu đề đều đứng đầu rất bắt mắt trên các công cụ tìm kiếm trên mạng xã hội.
Mộ Thiển cầm rượu, nhấp một ngụm, nhìn lướt qua tin tức rồi nhíu mày.
“Tự làm tự chịu, em thấy là cô Kiều Vi đó đã tự coi thường chính mình, nên xứng đáng bị như vậy.”
“Giúp em tìm Nghê San San đi.”
Mộ Thiển không nói tiếp chuyện mà thay vào đó nhờ Cố Khinh Nhiễm giúp tìm Nghê San San.
Nhắc đến Nghê San San, Cố Khinh Nhiễm chợt nhận ra: “ Đối với chuyện Nghê San San đã hãm hại em, không thể ngồi yên bỏ qua được.”
Anh ấy lấy một ít khăn giấy lau miệng: “Em ăn trước đi, anh đi gọi điện thoại dặn dò người dưới một chút.”
Anh ấy đứng dậy, đi sang một bên gọi điện thoại.
Nhưng một phút sau anh ấy đã quay trở lại, đứng trước mặt Mộ Thiển, và nói: “Nghê San San đã bị người của Mặc Cảnh Thâm bắt đi.”
Tay cầm cốc của Mộ Thiển hơi cứng lại: “Ra vậy.”
Cô nhấc điện thoại lên, tìm ra số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm, gõ ngón tay lên màn hình cảm ứng, rồi lại lập tức thu lại, đặt điện thoại lên mặt bàn.
“Em không định đưa người qua đây sao?”
“Nếu đã có người khác ra tay, em việc gì phải làm bẩn tay mình.”
Nếu Mặc Cảnh Thâm đã muốn giúp cô giải quyết người này, tốt hơn là để anh giải quyết.
“Anh chỉ là không hiểu rõ, Nghê San San là chị em tốt của Kiều Vi, sao cô ta có thể hãm hại Kiều Vi?” Cố Khinh Nhiễm càng nghĩ càng không hiểu rõ, lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
“Mọi thứ đều có nhân quả, nếu anh cái gì cũng muốn hiểu rõ anh sẽ không hiểu cả gì cả.”
“Ý của em là em biết sự tình bên trong?”
Những lời của Mộ Thiển đã làm dấy lên sự tò mò của Cố Khinh Nhiễm.
“Ăn cơm thôi!”
Câu nói lạnh lùng của cô, và trực tiếp chặn miệng Cố Khinh Nhiễm.
Sau khi ăn bữa tối xong, Cố Khinh Nhiễm rời đi, và Mộ Thiển đi dạo bên sông một mình.
Làn gió đêm thổ, cảm nhận sự mát mẻ của mùa xuân, cuối cùng cảm thấy không có muộn phiền gì, cũng không vui vẻ bao nhiêu.
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc, nhưng lại giống như bắt đầu một âm mưu.
Mà cô và Mặc Cảnh Thâm lúc này có quan hệ gì với nhau cô cũng không biết.
Mặc Vân Kính, cô và Cố Khinh Nhiễm cuối cùng có quan hệ thế nào với nhau?
Khi bước đến ghế đá, Mộ Thiển ngồi xuống, nhìn màn đêm bên trong con sông của thành phố Hà Thành, đèn neon hai bên sông sáng rực, phản chiếu trên mặt nước sông gợn sóng như có các vị sao, giống như một bức tranh trừu tượng, rất lộng lẫy.
Đột nhiên, ai đó bước đến gần cô và ngồi xuống.
Mộ Thiển bất giác liếc mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức lạnh lùng: “Tại sao anh lại tới đây?”
Bạc Dạ, trong bộ vest và đôi giày da, vươn tay cởi từng cúc áo vest, sắc mặt hơi khó coi, nhìn thẳng về phía trước, nhưng không dám nhìn thẳng vào Mộ Thiển.
“Anh… tới để xin lỗi em.”
Bạc Dạ không giấu diếm, trực tiếp giãi bày mục đích của anh ta.
“Xin lỗi?”
Người phụ nữ nhìn lên hàng liễu xanh trên đỉnh đầu đung đưa theo gió, làn gió làm rối tung mái tóc của cô, cô vươn tay vén tóc mái trán lên, để sau tai, mỉm cười hỏi: “Tại sao?”
Cô cố ý hỏi.
“Anh biết những gì xảy ra trong lễ cưới hôm nay không liên quan gì đến em.”
Bạc Dạ nắm chặt tay, dùng ngón cái xoa xoa ngón trỏ, hành động nhỏ diễn giải cho tâm tình phức tạp của anh.
Đôi môi đỏ mọng của Mộ Thiển khẽ móc lên và mỉm cười.
Nụ cười lạnh nhạt nhưng có chút chua xót.
“Anh biết không, tôi đến bây giờ vẫn không nghĩ ra tại sao người bán đứng tôi lại là anh.
Cho đến khi anh ngồi cạnh tôi và xin lỗi tôi, tôi mới xác định được rằng hành động của anh cũng chỉ là bất đắc dĩ, tôi không biết lý do là gì, nhưng tôi cũng không trách anh.”
Vào sinh ra tử với Bạc Dạ, Bạc Dạ đã vô số lần bị trừng phạt để bảo vệ cô, thậm chí còn vì cô mà không màn đến sống chết.
Làm sao một người đàn ông ngay thẳng như vậy lại có thể phản bội cô?
Vì vậy, chỉ có một lý do duy nhất, đó là Bạc Dạ bị đe dọa hoặc là vì bất đắc dĩ.
Sau một hồi phân tích, Bạc Dạ vô cùng xấu hổ, nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị đầy bất ngờ và ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ áy náy và tự trách, không giấu được cảm xúc phức tạp.
“Anh thực sự xin lỗi.”
Bạc Dạ không biết nói gì hơn ngoài một câu xin lỗi.
“Thực sự không cần thiết.”
Mộ Thiển lắc đầu: “Trước đây anh đã giúp tôi rất nhiều, nhưng bây giờ chúng tôi đã đồng đều.
Tất nhiên, nếu cần giúp đỡ, anh cứ nói cho tôi biết.”
“Không, không cần.”
Bạc Dạ dựa vào ghế ngồi, thở ra một hơi, cười nhạo chính mình: “Lần này anh nợ em, Mộ Thiển, sau này nếu em cần anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ vượt lửa qua sông.”
Anh ta không ngờ rằng tai nạn như vậy sẽ xảy ra trong quán bar, và anh ta cũng biết rằng Mộ Thiển nhất định sẽ vì việc này mà oán giận anh.
Nhưng mọi thứ đã xảy ra và không thể đảo ngược lại được.
Ngồi bên sông, Mộ Thiển cởi mũ ra, để lộ băng gạc quấn trên đầu, Bạc Dạ có vẻ hơi đau lòng: “Đã muộn rồi, anh sẽ đưa em về, em bị thương thì nghỉ ngơi sớm mới tốt.”
“Được.”
Mộ Thiển thực sự rất bình tĩnh.
Lạnh nhạt thờ ơ, ngay cả ngoài vẻ mặt bình tĩnh ra thì cũng không nhìn ra được cảm xúc thăng trầm gì, sự lạnh lùng khiến người khác không hiểu được.
Càng như vậy, Bạc Dạ càng lo lắng.
Vì vậy mà trên đường đưa Mộ Thiển trở về, anh ta rất lâu không dám lên tiếng.
Khi anh đến cổng khu nhà của Mộ Thiển, Mộ Thiển cảm ơn anh ta và Bạc Dạ nói: “Mộ Thiển, anh đã từng nói rằng cho dù bất cứ ai trên đời này hại em, anh cũng sẽ không làm như thế, Sự việc hôm nay anh chỉ có thể thực lòng xin lỗi, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cho em chịu bất cứ tổn thương nào.”
Anh ta nói với Mộ Thiển, tuy rằng anh ta bất đắc dĩ phải làm chứng giả, nhưng nếu Mộ Thiển gặp nguy hiểm nào, anh ta nhất định sẽ xuất hiện kịp thời.
Động tác tháo dây an toàn của Mộ Thiển trở nên hơi cứng nhắc, và cô nhìn về phía trước cho nên ở góc này Bạc Dạ không thể nhìn rõ nét mặt của cô.
Chỉ có thể nghe thấy cô miễn cưỡng nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, nghỉ ngơi sớm một chút.”.