Cửa phòng bỗng mở ra, mấy người trong phòng thấy có người vào thì lập tức xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng cửa vang lên, Nghê San San đã nhạy bén nhận ra.
Cô ta ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Kẻ nào? Rốt cuộc là ai?”
Mộ Thiển ngồi trên sofa nhìn Nghê San San bị trói trên ghế.
Cô đi tới, lôi chiếc túi vải bị trùm lên đầu cô ta ra.
Ánh sáng đâm vào mắt khiến cô ta lập tức nhắm mắt lại, một hồi lâu mới thích nghi.
“Mộ Thiển? Là cô ư?”
Mặc dù biết sớm muộn gì Mộ Thiển cũng sẽ tính sổ với mình, chẳng qua cô ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế.
Đầu tiên là Mặc Cảnh Thâm, sau đó là Mộ Thiển.
Đám người này không định bỏ qua cho mình sao?
Mộ Thiển khoác áo gió màu đen, mang giày cao gót, tóc ngắn hơi xoăn làm tôn lên khí thế của cô, trầm ổn, thành thạo, cực ngầu.
“Thấy tôi rất bất ngờ à?” Cô đứng trước mặt cô ta, nhướng mày hỏi.
“Ha ha.” Nghê San San cười khẩy.
Nhìn gương mặt giống hệt mình, không hiểu sao trong lòng cô ta lại tràn đầy căm hận, vô cùng chán ghét chứ không hề sợ hãi.
“Cô Mộ là luật sư mà lại ngang nhiên bắt cóc, không coi pháp luật ra gì sao?” Nghê San San cười hỏi, nụ cười tràn đầy trào phúng.
“Cô muốn tố cáo tôi à? Cô yên tâm, tôi sẽ không can ngăn đâu.” Mộ Thiển khoanh tay trước ngực, bước đến trước mặt cô ta chất vấn: “Cô dùng thứ gì đe dọa Bạc Dạ?”
“Nực cười, cô hỏi thì tôi phải trả lời à? Mộ Thiển, cô cho rằng cô là ai?”
Mộ Thiển nâng tay vén tóc trên trán, sau đó chợt vung tay cho cô ta một bạt tai: “Nể mặt mà không cần à?”
Bây giờ cô đã không còn là cô của trước kia, làm gì dễ tính để nói nhảm với cô ta?
“Cô có thể không nói, nhưng tôi có một trăm cách tra tấn cô.
Tôi dư thừa thời gian lắm.” Cô không sốt ruột, thành thơi ngồi xuống sofa, cúi đầu thản nhiên ngắm móng tay.
“Cô biết tại sao Mặc Cảnh Thâm và Bạc Dạ đều không thể làm gì tôi không? Đừng quên cô và tôi có khuôn mặt giống hệt nhau, nếu cô đắc tội tôi thì sau này tôi sẽ dùng khuôn mặt này ra ngoài xằng bậy, dù sao cuối cùng người bị hủy hoại danh dự đều là cô.”
Cô ta cho rằng chiêu thức mà mình đối phó với Mặc Cảnh Thâm và Bạc Dạ cũng sẽ có tác dụng với Mộ Thiển.
Nhưng sự thật không phải là thế.
“Đúng, cô nói chí phải.
Cho nên cách kết thúc tốt nhất là cho cô biến mất khỏi thế gian này.” Cô nhếch môi: “Cô nói có đúng không?” Đây mới là phương pháp tốt nhất.
“Cô… Cô dám!” sắc mặt Nghê San San tái nhợt: “Cô còn không biết à? Tôi đã lên giường với Bạc Dạ, có video làm chứng, nếu tôi tung video lên mạng thì mọi người đều sẽ cho rằng đó là cô.
Cô nói xem lúc đó cô có trở thành trò cười của Hải Thành không?”
“Thì ra là thế.” Mộ Thiển ngửa đầu cười khinh miệt: “Cô cho rằng tôi sẽ bận tâm sao?”
Chẳng trách Bạc Dạ lại ngụy tạo bằng chứng giúp Nghê San San, thì ra là bị Nghê San San gài bẫy, sau đó dùng video đe dọa.
Có một số việc cô không quan tâm, nhưng Bạc Dạ sẽ cố kỵ danh dự của cô nên mới bị Nghê San San thao túng.
“Cô không để ý, nhưng sẽ có người để ý.” Nghê San San cười đắc ý.
“Cho nên tôi nghĩ phương pháp xử lý tốt nhất là trên thế giới này không có người nào giống hệt tôi nữa.”
Nghê San San làm vậy thì có thể đe dọa Bạc Dạ, nhưng tại sao cũng có thể đe dọa Mặc Cảnh Thâm? Cô không biết nguyên nhân, nhưng bất kể tình huống như thế nào, giải quyết Nghê San San mới là tốt nhất.
“Cô dám!” nghe vậy, Nghê San San hoảng sợ.
Cô ta khẩn trương nuốt nước miếng, ánh mắt láo liên: “Nếu tôi chết, video của cô sẽ bị phơi bày, lúc đó cô cũng sẽ trở thành trò cười của Hải Thành như Kiều Vi, hai đứa con của cô cũng sẽ bị nhạo báng!”
“Tôi lại rất mong chờ.” Cô nâng tay ngắm nghía ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình, thờ ơ nói: “Một người chết thì lời nói có mấy cân mấy lượng?”
Người khác không rõ tại sao Nghê San San lại làm vậy, nhưng Mộ Thiển và Bạc Dạ lại biết rõ.
Lúc trước ở Diêm Thành, lần đầu tiên Mặc Cảnh Thâm gặp Nghê San San, cô đã kêu Bạc Dạ điều tra thân phận của cô ta, kết quả phát hiện quá khứ đau thương của cô ta, vừa khiến người ta đau lòng vừa cảm thấy Kiều Vi thật độc ác.
Ngay cả cô cũng cho rằng Nghê San San không hề hay biết, kết quả cô ta chỉ che giấu thù hận, chờ thời cơ trả thù mà thôi.
Nghê San San ra vẻ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cô đoán xem tại sao cậu Mặc lại thả tôi ra?”
Mộ Thiển không tiếp lời, dường như không có hứng thú với cô ta.
Nghê San San tự rước lấy nhục, đành phải cười nói: “Mặc Cảnh Thâm còn không thể làm gì tôi, cô cho rằng cô có thể giết tôi sao?”
Từ Đông Côn đến Bạc Dạ, sau đó đến Mặc Cảnh Thâm, bây giờ tới lượt Mộ Thiển.
Mỗi người đều bắt cô ta chất vấn.
Cô ta sống ở tầng dưới chót, không quyền không tiền, chỉ có thể yên lặng chịu đựng những người này, đồng thời dựa vào sự khôn lỏi của mình để trốn tránh.
“Giết cô ư? Giết cô sẽ chỉ làm bẩn tay tôi.
Ngược lại, tôi sẽ cho cô sống, dần dần cho Kiều Vi thấy rõ bộ mặt thật của cô, để cô ta chậm rãi chơi với cô, chẳng phải sẽ càng thú vị hơn hay sao?” Mộ Thiển cười lạnh lẽo: “À đúng rồi, có thứ hay ho tôi vẫn muốn cho cô xem.”
Cô đi sang một bên, cầm remote bấm mở TV.
Trên màn hình hiện lên cảnh tượng hiện trường tai nạn giao thông, một chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào một chiếc xe hơi, tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Xe hơi xoay tròn 360 độ, một người bị văng ra, lại có hai người bò ra từ xe hơi.
Họ còn chưa kịp kéo người cuối cùng ra thì xe hơi đã phát nổ, lửa cháy hừng hực.
Hình ảnh thay đổi, chính là Nghê San San nằm trên giường bệnh, Kiều Vi kêu y tá đi làm phẫu thuật thẩm mỹ cho cô gái trên giường bệnh.
Khuôn mặt cô gái không hề bị thương, chỉ hôn mê mà thôi.
Không phải ai khác mà chính là Nghê San San…
“Cô trả thù độc ác như thế chẳng phải là vì những ký ức đáng phẫn nộ này sao? Cứ từ từ thưởng thức đi, phần sau còn phấn khích hơn nữa cơ.” Cô cười hờ hững, xoay người bỏ đi.
Nghê San San trợn tròn mắt nhìn TV, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không xem, tôi không muốn xem! Mộ Thiển, cô tắt TV cho tôi! Đồ tiện nhân! Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi không xem, tôi không xem đâu, đừng bắt tôi xem…”
Rầm! Cửa phòng đóng sầm lại.
Tiếng hét cùng tiếng rống điên cuồng liên tục truyền ra.
Mộ Thiển mặt lạnh như tiền bước ra, Cố Khinh Nhiễm nghênh đón cô, giơ ngón cái lên: “Chiêu này của em quá độc ác.
Nghê San San vì trả thù nên nhẫn nhịn sáu năm, sống trong đau khổ, bây giờ em lột tả hết nỗi đau của cô ta trên màn hình, quả thực là tru tâm.”.