Hôm đó, khi màn đêm buông xuống, một người phụ nữ bí ẩn xuất hiện trong phòng bệnh của Dương Liễu.
Dương Liễu đã yên ắng được một khoảng thời gian cùng Tư Cận Ngôn nằm trong bệnh viện, mỗi ngày đều có thể đi thăm Tư Cận Ngôn, khiến cô ta cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp.
Mặc dù HIV là bệnh nan y không thể chữa khỏi, nhưng chỉ cần khống chế được thì vẫn có thể sống mấy chục năm.
Trải qua khoảng thời gian Tư Cận Ngôn liên tục tẩy não, cố gắng thông não, Dương Liễu đã bớt áp lực tâm lý, quyết định đối mặt với cuộc sống, trực diện với sự thật.
“La là lá la…” Dương Liễu nằm trên giường bệnh lẩm nhẩm giai điệu, tâm trạng vui vẻ.
Mặc dù vết thương sắp khép lại, nhưng vì Tư Cận Ngôn còn đang gãy xương nằm viện nên cô ta muốn ở lại bệnh viện với Tư Cận Ngôn lâu một chút.
Hơn nữa người của Mộ Thiển vẫn giám thị cô ta, cô ta không thể tùy ý rời đi.
“Trông cô vui nhỉ?”
Thấy có người vào phòng, Dương Liễu ngồi dậy: “Chủ… chủ nhân, sao ngài lại đến đây?”
“Sao? Không chào đón tôi à?”
“Không không không, không phải, tôi vui mừng quá, rất… rất vui mừng.” Dương Liễu run rẩy ngồi dậy, đứng bên giường, cố gắng cường gượng, nhưng sắc mặt tái nhợt đã bán đứng suy nghĩ của cô ta.
Người đàn ông lạnh lẽo nhìn cô ta, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Dương Liễu nhận thấy ý đồ của đối phương, yếu ớt hỏi: “Hôm nay chủ nhân lại đây là có mệnh lệnh gì?”
“Diệt trừ… Mộ Thiển!”.
truyện kiếm hiệp hay
Anh ta bình thản nói bốn chữ, quyết định mạng sống của một người chỉ bằng mấy chữ, thờ ơ đến mức khiến người ta kinh hãi.
“Diệt… Diệt trừ… Mộ Thiển?” Dương Liễu hoảng sợ, không nhịn được siết chặt đồ bệnh nhân, nuốt nước miếng, lại hỏi: “Lúc trước ngài kêu tôi đến gần Mộ Thiển, không cho tôi làm tổn thương cô ta, sao bây giờ lại đột nhiên kêu tôi… Kêu tôi…”
“Cô chỉ cần chấp hành, sao hỏi nhiều vậy?!”
“Tôi… Tôi chỉ…”
Sau khi người đàn ông này vào phòng, Dương Liễu vẫn nói chuyện lắp bắp, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Bây giờ sợ chết à?” Người đàn ông bí ẩn nói một câu trúng tim đen.
Đúng như thế, Dương Liễu sợ chết.
Từ khi biết mình mắc bệnh HIV, cảm nhận thần chết sắp đến, cô ta bắt đầu sợ hãi cái chết.
Sống là điều tuyệt vời, một khi biết mình mắc bệnh sắp chết thì mới hiểu được sự quý giá của sinh mạng.
“Hừ, phế vật vô dụng! Tôi bồi dưỡng cô đến bây giờ tốn bao nhiêu tâm huyết, cô chẳng những có vinh hoa phú quý mà còn giúp được rất nhiều người cô muốn nâng đỡ.
Cô cho rằng những thứ cô đạt được không cần trả giá sao?” người đàn ông bí ẩn tiến lên, vươn tay bóp cổ Dương Liễu: “Đừng quên những người ở trại trẻ mồ côi cô từng giúp.
Nếu cô không làm được thì tôi sẽ cho viện trưởng chôn cùng cô!”
“Không được, không được… Khụ khụ… Thật sự… Không được…” Khuôn mặt Dương Liễu trắng bệch, điên cuồng lắc đầu, sợ hãi run len: “Tôi không thể… Làm…”
“Phế vật!” Người đàn ông ném cô ta xuống mặt đất: “Cô ta chết hay là người ở viện phúc lợi đều bị chôn cùng cô? Chọn đi!”
Dương Liễu bị đập đầu vào góc tường, đau đớn chảy nước mắt, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng nức nở: “Không thể… Họ vô tội… Van ngài…” Cô ta bò đến dưới chân người đàn ông, kéo ống quần của anh ta van xin: “Có sự lựa chọn khác không?”
“Cũng được, vậy thì để Tư Cận Ngôn chết cùng cô.”
Nghe vậy, Dương Liễu hoảng sợ nằm trên mặt đất.
Giây phút ấy, cô ta biết rõ mình thật sự không còn sự lựa chọn, dù gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay anh ta.
Trước kia bị anh ta mang về, cô ta đã biết kết cục của mình, chẳng qua đắm chìm trong hạnh phúc giả dối khiến cô ta quên mất bản thân.
Bây giờ kêu cô ta đi giết Mộ Thiển, bất kể Mộ Thiển sống hay chết, kết cục của cô ta cũng chỉ có một, đó chính là… chết!
“Tại sao… Tại sao không thể tha cho tôi?” Dương Liễu nghẹn ngào bật khóc, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Tha cho cô? Ha ha ha, hưởng thụ vinh hoa phú quý, chiếm được mọi thứ, bây giờ lại đòi tôi tha cho cô ư?” Người đàn ông kiêu căng cúi đầu nhìn cô ta: “Cô nghe cho kỹ, nếu không làm theo lời tôi thì kết cục là tất cả người ở viện phúc lợi sẽ bị chôn cùng cô! Tốt nhất cô hãy chuẩn bị tâm lý đi.
Thời gian là trong vòng 3 ngày.
Nếu tôi không nhận được kết quả như mong muốn, vậy thì ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cô.”
Anh ta đe dọa, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Dương Liễu.
Lời nói của chủ nhân cứ vang vọng bên tai Dương Liễu, mãi mà không dứt bỏ, cứ như cơn ác mộng quấn lấy cô ta, giày vò cô ta mỗi phút mỗi giây.
Giết Mộ Thiển? Thật sự phải ra tay sao? Cô ta chần chờ ngồi trong phòng bệnh thật lâu, cuối cùng đến phòng bệnh của Tư Cận Ngôn, cùng anh tán gẫu.
Dù sao cô ta cũng là diễn viên nên rất giỏi ẩn giấu cảm xúc của mình.
Sau khi cô ta rời đi, Tư Cận Ngôn cầm điện thoại gọi cho Mộ Thiển.
điện thoại reo lên một lát, đối phương mới bắt máy.
“Thiển Thiển, em đang làm gì vậy?” Tư Cận Ngôn hỏi.
Từ sau lần bị thương nặng đó đã hơn một tháng trôi qua.
Mặc dù Mộ Thiển đã nhiều lần đến thăm mình, nhưng anh ta cũng nghe nói tới chuyện của Kiều Vi và Đông Côn, vẫn không yên lòng.
“Không có gì, anh sao vậy?” Mộ Thiển hỏi.
“Anh đã biết chuyện Kiều Vi rồi.
Em ổn không?”
Lần này xảy ra chuyện, Tư Cận Ngôn không thể ở bên cạnh Mộ Thiển nên cứ cảm thấy rất tiếc nuối, đồng thời cũng áy náy.
“Đã xử lý xong rồi.
Còn anh, khi nào xuất viện? Lúc đó em đi đón anh nhé?”
Lúc trước ngày nào cô cũng bận rộn, bây giờ vất vả lắm mới rảnh rỗi, cô cũng muốn đi thăm Tư Cận Ngôn.
Dù gì đi nữa, Tư Cận Ngôn cũng là vì cô mới bị thương.
“Tầm mấy ngày này.”
“Ừ, khi nào xuất viện nhớ báo cho em.”
“Ừ.”
Hai người trò chuyện mấy câu rồi cúp điện thoại.
Bởi vì hai đứa bé không ở bên cạnh, Dật Phong và Chanh Tử cũng không có, Cố Khinh Nhiễm vẫn luôn như hình với bóng với cô cũng đã đi tìm Trần Tương, đã quen bận rộn, bây giờ được rảnh rỗi, khiến Mộ Thiển không quen lắm.
Phương Nhu đã rời đi một khoảng thời gian để trốn khỏi tầm mắt của Thích Ngôn Thương, mấy lần anh ta còn tìm cô chất vấn tung tích của Phương Nhu, có thể thấy anh ta cũng không tìm được cô ấy.
Không có tin tức của Phương Nhu là chuyện tốt, nhưng không phải chuyện gì cũng là chuyện tốt.
Mộ Thiển biết dựa vào thực lực của Thích Ngôn Thương thì rất có khả năng sẽ theo dõi điện thoại của cô, cho nên Mộ Thiển không dám liên lạc với Phương Nhu, cô ấy cũng không dám liên lạc với cô.
Hai người cứ như đã cắt đứt liên lạc.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi ngày đều trôi qua trong bình yên.
Tối nay, Tư Cận Ngôn gọi điện thoại nói ngày mai anh ta xuất viện, kêu Mộ Thiển đến đón mình về nhà.
Mộ Thiển vui vẻ đồng ý.
Sau khi tan tầm, một mình Mộ Thiển bước đi trên đường cái đón gió đêm, cảm nhận hơi thở mùa xuân..