Lâm Hi khóc sướt mướt về đến cung Chiêu Dương, Tĩnh tần đã biết chuyện từ lâu, nôn nóng đứng chờ ngay cửa cung, thấy nhỏ về bèn gặng hỏi: "Con đi gặp Trưởng công chúa? Nàng bảo sao? Sao con đọc sách ở Thái Học thôi mà cũng chọc tức Đại hoàng tử được!"
Lâm Hi cảm giác như toàn thế giới đều đang quở trách mình.
Ở ngoài nhỏ còn nhịn được, vừa về đến cung cái là ngay lập tức la lối khóc lóc, đại náo một trận: nhỏ chửi rủa Lâm Phi Lộc, rồi đến Lâm Cảnh Uyên, cuối cùng còn mắng lây cả Lâm Niệm Tri và Lâm Đình. Tĩnh tần đành phải sai cung nữ che miệng nhỏ lại, vừa khóc vừa mắng mỏ: "Bình thường ta chiều con quá, cái thứ vô dụng! Cớ gì con tiểu tiện nhân cung Minh Nguyệt có thể khiến các hoàng tử yêu quý, còn con thì không được!"
Lâm Hi nức nở: "Mẫu phi, chúng ta xin phụ hoàng phân xử được không?"
Không nói còn đỡ, nhắc đến điểm này Tĩnh tần lại càng cáu, cáu đến độ mặt mũi trắng bệch.
Từ lần có tà ám trước, Lâm Đế không tới cung Chiêu Dương lần nào nữa, như thể quên mất sự tồn tại của ả.
Mấy ngày trước ả vốn định nấu món canh "tủ" để mang đến điện Dưỡng Tâm, mong được để ý, nhưng Lâm Đế lại bận bàn bạc chính sự với triều thần, ả ở ngoài đợi vài canh giờ, lạnh đến quá sức chịu đựng, đành phải để canh lại rồi đi về.
Nào ngờ đến chạng vạng Lâm Đế liền mắc bệnh, hai vị quý phi đều phải tới chăm.
Buổi sáng vẫn khỏe mạnh, sao tự dưng lại bị bệnh? Liên tưởng đến chuyện buổi chiều ả đứng đợi bên ngoài điện Dưỡng Tâm một lúc lâu, dần dần có lời đồn là do tà ám trên người ả chưa tan, lây cho bệ hạ. Rồi kế đó hoàng hậu sai người đến nhắc khéo ả, từ sau không cần xin gặp bệ hạ, đợi hết mùa đông năm nay rồi tính.
Hậu cung ba nghìn giai lệ, bản thân ả không phải là người xinh đẹp nhất, qua mùa đông năm nay, liệu bệ hạ còn nhớ nổi ả???
Tĩnh tần ở trong cung khóc mấy hồi, nhưng lại nghĩ dẫu sao mình vẫn có một công chúa, bệ hạ cũng yêu quý nó, Lâm Hi còn có quan hệ tốt với cả Trưởng công chúa, đợi sang năm để nó lượn trước mắt bệ hạ một vòng, chuyện ả lại được sủng ái cũng không phải là quá xa vời.
Ai lường được, con bé vô tích sự này chẳng làm được việc gì nên hồn, gây sự lại giỏi nhất, chọc giận cả Đại hoàng tử vốn nổi danh nho nhã ôn hòa - coi như là làm phật lòng Nguyễn quý phi, mẹ con họ biết sống sao?
Nghĩ đến đây, hai mẹ con ả ôm nhau khóc lóc trong cung Chiêu Dương.
Tĩnh tần càng nghĩ lại càng thấy mọi sự xui xẻo đều bởi hai con tiện nhân ở cung Minh Nguyệt. Chuyện tà ám là do chúng, hiện tại Hi Nhi bị cấm túc cũng là do chúng. Chẳng qua là nịnh bợ được Nhàn phi mà đã ngạo mạn đến thế, giờ mới chức quý nhân, sau này nếu vị phân tăng, e là sẽ dẫm lên ả tác oai tác quái.
Ả nhất định không thể để điều đó xảy ra.
Tĩnh tần lau nước mắt trên mặt con gái, giọng điệu âm độc nói: "Đừng khóc nữa! Chuyện lần này mẹ sẽ trả đũa lại giúp con! Bọn chúng không thảnh thơi được lâu nữa đâu."
Lâm Phi Lộc cũng lường được lần này Lâm Hi bị cấm túc, bên cung Chiêu Dương ắt hẳn sẽ càng thêm thù ghét cô và Tiêu Lam, khoảng thời gian kế tiếp chắc chắn sẽ có động tĩnh nào đó.
Người xưa có câu, tiên hạ thủ vi cường (1).
Cô cảm thấy đã đến lúc để gạt bỏ mối phiền nhiễu này.
Ngay từ đầu cô đã không xếp Lâm Hi vào danh sách công lược của mình, tuy việc công lược loại giá áo túi cơm như con nhỏ rất đơn giản, nhưng không cần thiết.
Nhỏ ta là hung thủ gϊếŧ chết tiểu công chúa, nhỏ tự tay đẩy tiểu công chúa vào nước, thấy cô bé cầu cứu mà vẫn thờ ơ, còn cười hi hi ha ha coi đó là vui - người vừa ngu xuẩn vừa ác độc.
Người ta thường nói trẻ con ngây thơ nhất, nhưng ác ý của trẻ con cũng là thứ đáng sợ nhất.
Cô đã hứa với cô bé kia, sẽ giúp cô bé báo thù.
Huống chi, lần này vị con tin xinh đẹp của Tống quốc nọ vì giúp cô mà bị Lâm Hi ghi thù, dựa theo tính cách hẹp hòi của nhỏ, sau cấm túc chắc chắn sẽ đi tìm cậu ta để gây sự. Lâm Phi Lộc cảm thấy mình có sứ mệnh bảo vệ tiểu ca ca xinh đẹp!
Từ sau khi chém xong quái nhỏ Từ tài tử, kiếm của cô liền không ra khỏi vỏ thêm lần nào nữa - tới lúc cho kiếm uống máu rồi.
Đại ma vương Lâm Phi Lộc nghĩ vậy~
Khi Tiêu Lam bưng đồ ăn mới làm đi vào, chỉ thấy tiểu cô nương nhỏ xíu ngồi bên cửa, bàn tay nhỏ bé chống cằm, vẻ mặt trầm ngâm nhìn ánh mặt trời mới mọc. Nàng bật cười, ngồi sát lại đút điểm tâm cho cô bé: "Đồ ăn sáng không nhiều lắm, thử nếm điểm tâm mà mẹ mới làm nào."
Lâm Phi Lộc cắn hai miếng, "Ngon quá!"
Điểm tâm vẫn còn nóng hôi hổi, xốp giòn, ngọt mà không ngấy, tay nghề làm điểm tâm của Tiêu Lam ngày một tiến bộ.
Cô ăn ăn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói với Tiêu Lam: "Mẫu phi, sắp giúp con một hộp điểm tâm, con muốn đem đi tặng!"
Tiêu Lam hiếu kỳ hỏi: "Đưa ai vậy?"
Lâm Phi Lộc cười chân thành: "Là một người hôm qua đã giúp con."
Tiêu Lam cũng không gặng hỏi thêm, trước giờ nàng vẫn luôn chiều theo mọi yêu cầu của con cái. Nàng xếp xong điểm tâm, đưa cho Thanh Yên, để nàng ta đi cùng Ngũ công chúa. Mới đầu Thanh Yên còn không biết phải đi đâu, mãi sau càng đi càng hẻo lánh, bốn phía vắng cả bóng của thị vệ tuần tra và cung nhân, nàng dần dần lo lắng.
Nàng bèn hỏi: "Công chúa, chúng ta đang đi đâu thế?"
Lâm Phi Lộc trỏ vào mảnh rừng trúc khô vàng cách đó không xa: "Chỗ kia kìa, sắp tới rồi." Cô đón hộp đồ ăn từ tay Thanh Yên, sai: "Ngươi ở đây đợi ta là được."
Thanh Yên ở trong cung đình lâu, đương nhiên biết ai ở nơi đấy, lúc này mặt nàng ta biến sắc, chần chờ hỏi: "Công chúa, chỗ đó không dễ đi, thôi thì để nô tỳ giúp ngài mang vào?"
Lâm Phi Lộc thản nhiên nhìn nàng: "Ngươi ở đây đợi ta."
Thanh Yên chẳng hiểu sao lại kinh sợ ánh mắt của một cô bé, vội khoanh tay đứng: "Vâng"
Bấy giờ Lâm Phi Lộc mới xách theo hộp thức ăn đi vào Thúy Trúc cư.
Cánh cửa trúc cũ nát bị khóa từ bên trong, cô đẩy hai lần đều không được, bèn giơ tay gõ gõ. Qua một lúc mới có người ra mở cửa: là tôi tớ bên người Tống Kinh Lan, tên Thiên Đông. Hắn chần chờ, cảnh giác nhìn cô.
Lâm Phi Lộc bật cười: "Ngươi không nhớ ta ư? Lần trước ta có đến tặng cá."
Thiên Đông mím môi, hành lễ: "Bái kiến Ngũ công chúa điện hạ."
Lâm Phi Lộc không bỏ sót ánh nhìn phức tạp lóe qua trong mắt hắn lúc cúi đầu.
Nếu cô không đoán sai, chắc hẳn hắn nghĩ: lại thêm một công chúa thèm muốn sắc đẹp của điện hạ nhà ta.
Không biết xấu hổ!!!
Nhưng dù không bằng lòng, hắn cũng không dám ngăn cản. Người ở dưới mái hiên, đành phải cúi đầu, Thiên Đông cung kính nghênh Lâm Phi Lộc vào: "Điện hạ đang đọc sách, xin công chúa chờ một lát."
Mới sáng sớm đã bắt đầu đọc sách, thật là một đứa trẻ chăm chỉ hiếu học, Tứ hoàng huynh lười nhác của nàng nên học theo cậu ta mới phải.
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu.
Thiên Đông vào thưa lời, rất nhanh, Tống Kinh Lan đã bước ra. Cậu vẫn mặc một thân trắng như hôm qua, đai ngọc bó tóc, mặt mày tuấn mỹ, khí chất ôn hòa, ý cười trên mặt rực rỡ lại sáng sủa, ấm giọng hỏi: "Ngũ công chúa sao lại tới đây?"
Lâm Phi Lộc nhảy dựng lên, xách hộp đồ ăn chạy tới: "Mẫu thân làm điểm tâm, ta mang một ít đến cho ngươi nếm thử."
Cô vừa chạy, mũ choàng liền tụt xuống, lộ ra hai bím tóc thắt bằng tơ trắng, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì lạnh nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng chân thành. Tống Kinh Lan tự tay đón hộp thức ăn thoạt trông có hơi nặng, cười nói: "Ở ngoài lạnh lẽo, nếu công chúa không ngại thì mời vào nhà nói chuyện."
Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm: "Ừm ừm~"
Cô theo sau cậu vào trong, mới bước vào đã bị khói từ than củi trong phòng làm cho ngạt thở.
Tống Kinh Lan có phần hối lỗi nhìn cô một cái, đi qua mở hẳn cửa sổ, hai phía thông gió, khói than trong phòng dần tan, không đến độ khó thở. Nhưng độ ấm cũng bởi vậy mà hạ xuống, có phần lạnh lẽo.
Lâm Phi Lộc quá quen với loại than củi này, vốn trước kia được cung Minh Nguyệt chuyên dùng.
Cô không hỏi nhiều, chỉ mở hộp đồ ăn, bày điểm tâm ra: "Còn nóng, điện hạ mau nếm thử xem."
Tống Kinh Lan nghe lời, cầm một miếng điểm tâm ăn, tướng ăn của cậu cũng rất lễ độ, có loại tao nhã chỉ tôi luyện được trong tầng lớp quý tộc nhà cao cửa rộng. Cậu ăn một cái rồi thôi, ôn hòa nói: "Ăn ngon lắm, cảm ơn Ngũ công chúa,"
Lâm Phi Lộc chợt cảm thấy thật buồn.
Trên người thiếu niên này không tìm ra nổi một tính xấu, gần như hoàn mỹ đến mức khiến người ta không dám lại gần. Cậu như tự gò bó bản thân trong một chừng mực, hành xử, nói năng tuyệt đối không vượt qua giới hạn. Làm vậy sẽ không bao giờ mắc sai lầm, nhưng lại sống quá khổ, quá mệt mỏi.
Thực ra cô cũng có thể hiểu được.
Bé như vậy đã bị đẩy đến nước địch, bị nước nhà vứt bỏ đã đành, ở đây lại bị khinh thường, chèn ép, bước sai một bước có thể trả giá cả tính mạng. Hẳn rằng từ lúc còn rất nhỏ cậu ta đã phải học cách che giấu cảm xúc, học cách nhẫn nhịn sống sót ở chốn nguy cơ khắp nơi này.
Nhưng dù tình cảnh gian nan đến thế, hôm qua cậu lại vẫn vì cô mà làm phật ý Lâm Hi.
Chẳng lẽ cậu ta không màng đến hậu quả ư?
Lâm Phi Lộc chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ, hôm qua sao người lại giúp ta?"
Thiên Đông dâng một bình nước ấm vào.
Tống Kinh Lan từ tốn rót cho cô một chén nước, trong hơi nóng lượn lờ, cậu cười: "Công chúa lanh lợi lại đáng yêu, hoàn cảnh ngày hôm qua, ai cũng sẽ giúp công chúa thôi."
Oh my god, nhìn bé đáng yêu vừa tốt bụng vừa xinh đẹp này mà xem!!!
Chú thích:
(1) Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh.