Lâm Khuynh là thái tử nên lúc nào cậu cũng khoác lên mình dáng vẻ ông cụ non, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng lúc này cũng không nhịn được biểu lộ chút sức sống đúng lứa tuổi, sự xấu xa kìm nén bấy lâu giờ bộc phát giật dây Lâm Cảnh Uyên: "Túi thơm bị phụ hoàng lấy đi rồi. Đệ muốn lấy thì đi tìm phụ hoàng mà đòi."
Lâm Cảnh Uyên lập tức không nói chuyện nữa, nhìn cậu không chớp mắt đi về phía trước, vừa đi vừa tự lẩm bẩm: "May mà mình còn có, hoa Hải Đường và hộp kem tay, mình thật hạnh phúc."
Lâm Khuynh: "..."
Cảm giác như cậu vừa nhận một nghìn điểm bạo kích.
Cậu không ngờ Lâm Cảnh Uyên có phản ứng như vậy, hất tay áo tức giận đi về Đông cung.
Cung nhân trong nội cung đã đứng cung kính chờ thái tử trở về, thấy thái tử trở về với vẻ mặt không vui, còn tưởng cậu bị quở trách ở chỗ Lâm Đế, mọi người đều sợ hãi không dám hỏi nhiều, chỉ có thể hầu hạ cậu càng thêm cẩn thận.
Sau khi ngủ trưa dậy, theo như lệ cũ, Lâm Khuynh rời giường đọc sách, nhóm cung nhân đi lại đều rón rén, không ai dám phát ra tiếng động quấy rầy thái tử học hành. Tiểu thái giám ngồi canh cửa chống đầu ngủ gật, đột nhiên có thân ảnh nhỏ bé đi vào trong điện, đẩy hắn.
Thái giám bừng tỉnh, đợi đến khi nhìn thấy rõ người trước mặt là ai mới kịp phản ứng, vội vàng hành lễ: "Nô tài bái kiến Ngũ công chúa, Ngũ công chúa cát tường."
Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm, ngoẹo đầu hỏi: "Thái tử điện hạ có ở trong không?"
Thái giám nói: "Có ạ, điện hạ đang ở trong phòng đọc sách, mời Ngũ công chúa đi theo nô tài."
Lâm Phi Lộc gật đầu, tiểu thái giám dẫn cô đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên cô đến Đông cung, Đông cung không xa hoa lộng lẫy như cung của các phi tần khác, ngược lại có chút giống viện thái học, toát lên vẻ nghiêm túc và trang nghiêm. Cô nghĩ Lâm Khuynh chẳng qua mới có mười mấy tuổi, ở một nơi như này một mình, khó trách tính tình nuôi dưỡng thành ra thận trọng đến như vậy.
Bọn họ bước lên cầu thang, đi đến bên ngoài cửa điện, tiểu thái giám thấp giọng nói: "Ngũ công chúa ở đây chờ một lát, nô tài đi vào trong thông báo giúp công chúa một tiếng."
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu, tiểu thái giám nâng vạt áo cúi đầu chạy chậm vào trong.
Lâm Khuynh ngủ một giấc dậy cả người tỉnh táo, tâm tình cũng khá hơn nhiều, cậu cảm thấy bản thân so đo chỉ vì một cái túi thơm quá là mất thể diện, nên không suy nghĩ về nó nữa. Lâm Khuynh đang ngồi trước bàn đọc sách, thấy tiểu thái giám chạy vào, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Tiểu thái giám cung kính nói: "Điện hạ, Ngũ công chúa đến, đang chờ ở bên ngoài ạ."
Lâm Khuynh hơi ngạc nhiên, không bảo hắn truyền cô vào mà tự mình đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Khuynh đi đến trước phòng đã thấy tiểu muội của mình đang bám vào cửa thò đầu vào vụng trộm nhìn bên trong.
Lâm Khuynh không nhịn được bật cười: "Ngũ muội, vào đi."
Lâm Phi Lộc ở ngoài cửa mím môi thu tay lại cười cười với cậu, chân ngắn bước qua thềm cửa, bước nhỏ đi vào.
Lâm Khuynh sai thái giám đi chuẩn bị trà bơ với hoa quả để tiếp đãi Tiểu Ngũ, cậu dẫn cô đi vào trong gian phòng mình thường hay nghỉ ngơi, đi đến ngồi xuống giường La Hán, cậu vừa ngồi lên, liền thấy Lâm Phi Lộc đang dùng cả tay chân trèo lên.
Cậu bật cười, đứng dậy ôm Tiểu Ngũ lên giường La Hán.
Lâm Phi Lộc lần đầu được ca ca ôm, cô có hơi ngượng ngùng một chút, tìm vị trí tốt khoanh chân ngồi xuống. Rất nhanh thái giám đã bưng hoa quả và trà bơ nóng lên, Lâm Khuynh rót cho cô một chén, cười nói: "Ngũ muội ăn nhiều một chút, mau ăn chóng lớn."
Lâm Phi Lộc vẫn nhớ chuyện ở bãi săn Hành Cương lần trước, bĩu môi hỏi cậu: "Thái tử điện hạ cũng thấy Tiểu Ngũ lùn sao?"
Vậy mà Lâm Khuynh cũng gật đầu: "Đúng là hơi lùn." Cậu nhìn thấy ánh mắt u oán của Lâm Phi Lộc, vừa cười vừa bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà cái này không hề ảnh hưởng đến sự đáng yêu của Ngũ muội."
Hai tay Lâm Phi Lộc cầm một cái bánh cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: "Muội còn nhỏ mà, chờ muội lớn lên, nhất định muội cũng sẽ cao lên thôi."
Vì chuyện túi thơm mà buổi trưa Lâm Khuynh ăn mất cả ngon, không ăn được gì, bây giờ cậu thấy cô ăn điểm tâm ngon lành như vậy lại hơi thèm ăn, hai người vừa ăn điểm tâm vừa uống trà bơ.
Sau khi ăn uống no say, Lâm Khuynh mới hỏi: "Trời vẫn còn lạnh thế này, sao Ngũ muội một mình chạy đến đây?"
Lâm Phi Lộc quệt vụn bánh trên miệng, chớp chớp mắt nhìn cậu nói: "Buổi sáng nay Cảnh Uyên ca ca nói với muội, túi thơm của thái tử điện hạ bị phụ hoàng cướp đi rồi, điện hạ rất không vui."
Sắc mặt Lâm Khuynh lập tức có chút mất tự nhiên: "Lão Tứ lắm mồm này, đúng là thích ăn đòn mà." Sau đó cậu nở nụ cười cung kính, nghiêm mặt nói: "Phụ hoàng thích, làm nhi thần tất nhiên là đều muốn tự hai tay mình dâng lên, sao có thể nói là cướp được?"
Lâm Phi Lộc: Ánh mắt của huynh đâu nói vậy.
Cậu nói xong, quan sát ánh mắt của Tiểu Ngũ, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ Ngũ muội muội làm thêm một túi thơm khác, đặc biệt đến đưa cho huynh sao?"
Lâm Phi Lộc lắc đầu, giọng nói giòn tan: "Đưa túi thơm, lỡ như bị người khác nhìn trúng thì làm sao bây giờ?"
Cô thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Khuynh, ngọt ngào cười rộ lên: "Lần này Tiểu Ngũ đưa cho điện hạ một món quà mà người khác không thể cướp đi được!"
Sau đó Lâm Khuynh bị cô dẫn đến "Sân trượt tuyết".
Gần đây không có tuyết rơi, tuyết đọng gần như đã tan hết, chỉ có mỗi trên dốc cao này là còn tuyết, cũng chỉ còn khoảng hai ngày nữa là tuyết sẽ tan hết. Lâm Phi Lộc muốn sử dụng khu vui chơi này đến chút giá trị đến cuối cùng nhân lúc tuyết chưa tan hết.
Từ lúc ra cửa cùng với cô Lâm Khuynh đã nghi ngờ, khi đến chỗ này, cậu nhìn Tiểu Ngũ dùng cả tay lẫn chân cố gắng trèo lên con dốc, cậu lại càng không thể đoán ra được cô đang muốn làm gì.
Sườn dốc đó có tuyết, trèo lên không dễ dàng gì, kể cả chậm rãi đi từng bước cũng sẽ ảnh hưởng đến dáng vẻ, Lâm Khuynh đứng ở dưới không muốn trèo lên, đứng từ phía xa hỏi: "Ngũ muội, muội định làm gì?"
Lâm Phi Lộc đứng ở trên đỉnh dốc vẫy tay với cậu: "Thái tử điện hạ, huynh nhanh lên đây đi."
Lâm Khuynh có chút kháng cự: "Cái này..."
Lâm Phi Lộc bắt hai tay bên miệng tạo thành cái loa nói thật to với cậu: "Quà của Tiểu Ngũ muốn tặng điện hạ ở trên này nè, điện hạ lên đây là sẽ thấy."
Lâm Khuynh nhìn một vòng xung quanh. Ở chỗ này mùa đông gió lớn, địa hình lại không thẳng, cái đình Cửu Liên Hoàn bị tuyết bao phủ, gần như không có ai đến đây. Cậu nhìn tiểu muội lanh lợi đang đứng trên dốc, cuối cùng cậu cắn răng cũng quyết định trèo lên.
Bởi vì cậu không muốn bị người khác nhìn thấy nên động tác cũng nhanh hơn rất nhiều, lúc trèo lên đến đỉnh dốc cậu đã thở hồng hộc. Trèo lên đến nơi cậu mới nhìn thấy ở trên dốc có hai cái chậu lớn, để ở đó trông rất buồn cười.
Cậu không nhịn được hỏi: "Đây cũng là quà muội muốn tặng huynh à?"
Lâm Phi Lộc cười lắc đầu, cô chạy qua lấy cái chậu lớn nhất mang lại đặt ở trên một chỗ trũng, giọng nói mềm mại vui vẻ cất lên: "Thái tử điện hạ, huynh ngồi vào đi."
Lâm Khuynh: "!!!"
Cậu leo lên đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, sao cậu có thể làm chuyện thô tục như vậy được.
Lâm Phi Lộc thấy cậu kháng cự, cô mấp máy môi, mềm giọng nói: "Thái tử điện hạ, ở đây sẽ không ai nhìn thấy đâu."
Lâm Khuynh vẫn do dự, biểu cảm trên mặt cũng không vui: "Rốt cuộc là Ngũ muội tặng huynh cái gì?"
Lâm Phi Lộc chớp chớp đôi mắt trong veo, cọ tới nhẹ nhàng kéo hắn góc áo, giọng nói của cô vừa mềm lại ngọt: "Tiểu Ngũ sẽ không lừa gạt huynh đâu."
Lâm Khuynh vô cùng rầu rĩ, cậu nhìn Ngũ muội một chút, rồi lại nhìn cái chậu một chút, thầm nghĩ cậu đã đến tận đây rồi, không nể mặt mũi của Tiểu Ngũ cũng không được. Mặc dù muội muội còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, cậu cũng thật lòng muốn kết bạn với cô bé. Dù sao ở đây không có người, cậu thử một lần vậy.
Lâm Khuynh nghĩ vậy nên cậu cắn răng nhắm mắt, đi đến ngồi vào trong cái chậu kia.
Lâm Phi Lộc đứng sau lưng cậu, sau khi chờ cậu ngồi xuống, cô bảo cậu dùng hai tay nắm vào thành chậu, vui vẻ lớn tiếng nói: "Thái tử điện hạ, Tiểu Ngũ đẩy huynh xuống đây!"
Lâm Khuynh nhìn dốc cao, lúc này cậu kịp hiểu cô muốn làm gì, lập tức sợ hãi: "Chờ...!"
Lời còn chưa nói hết, không biết nhóc con này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, đẩy cậu về phía trước, Lâm Khuynh trượt xuống dưới nhanh như chớp.
Gió lạnh quét qua má cậu, thổi cả vào trong vạt áo, cũng thổi cả những bông tuyết dưới đất bay lên. Trái tim của cậu như rơi từ trên cao xuống, nháy mắt một cái cả người đều căng cứng, sau đó là cảm giác vui vẻ nhẹ nhõm.
Quá trình này rất ngắn, nhưng cậu lại có cảm giác trước nay chưa từng có, có một loại cảm giác kích thích và hưng phấn không hiểu được, lan tỏa khắp toàn thân cậu.
Cái chậu trượt đến chân dốc thì ngừng lại, hai tay Lâm Khuynh vẫn còn đang nắm chặt thành chậu, cậu ngồi trong chậu chưa hoàn hồn.
Đến khi tiếng hoan hô vui vẻ của Tiểu Ngũ t từ phía sau lưng truyền đến.
Cô nói: "Thái tử điện hạ, quà Tiểu Ngũ muốn tặng cho huynh là niềm vui đó!"
Quà mà người khác không thể cướp hay giành đi được, là niềm vui chỉ thuộc về một mình cậu.
Cậu được lập làm thái tử, làm việc gì cũng cảnh giác, hành động lời nói đều thận trọng, nửa bước cũng không dám đi sai, sợ sẽ khiến phụ hoàng không thích.
Mẫu hậu luôn khuyên bảo cậu, vị trí này của cậu có vô số người đang dòm ngó, cả triều quan văn võ đều nhìn chằm chằm, ngay cả bách tính khắp nơi cũng đang nhìn chằm chằm cậu. Cậu không những không được mắc sai lầm, còn phải tài đức vẹn toàn, thận trọng từ trong lời nói đến hành động, trở thành tấm gương mẫu mực cho các hoàng tử, phải như vậy cậu mới có thể gánh được hai chữ thái tử này.
Cậu cho rằng bản thân dựng lên một cái khuôn, cậu sẽ sống ở trong cái khuôn đó vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không mắc sai lầm.
Cái khuôn này giúp cậu ngăn chặn được rất nhiều công kích ác ý, nhưng cũng cản trở tự do và vui vẻ của cậu.
Sau lưng cậu có một cơn gió ập đến, Lâm Phi Lộc cười khanh khách trượt xuống, người cô nhẹ trượt không xa giống cậu, chậu dừng lại cô leo ra ngoài chạy đến kéo góc áo của cậu: "Thái tử điện hạ, đi thôi, chúng ta leo lên trượt thêm lần nữa nhé!"
Lâm Khuynh quay đầu lại nhìn cô.
Tiểu nữ hài đứng sau lưng cậu mặc váy áo hồng, trên đỉnh đầu buộc khăn lụa, tuyết bám trên người cô, cô cười vừa vui vẻ vừa chân thành, trong ánh mắt như có ngàn vạn vì sao lấp lánh.