Trong lòng có quỷ, cho dù giả vờ làm người tốt, lại điềm nhiên như không có gì, nhưng thỉnh thoảng phản ứng của nàng ta biểu hiện ra sẽ không giống những người khác.
Lâm Phi Lộc quan sát biểu hiện của nàng ta một thời gian, Vũ Âm vô cùng chú ý sinh hoạt hàng ngày của Tiêu Lam.
Thanh Yên và Vân Du sẽ không để bọn họ vào phòng hầu hạ, chuyện quan trọng gì cũng đều là Thanh Yên và Vân Du tự tay làm lấy, những cung nữ khác đều đi ra chỗ khác chờ sai bảo, nhưng Vũ Âm lại không như vậy, nàng ta vẫn sẽ đợi ở ngoài cửa, dáng vẻ trung thành tùy lúc có thể sai bảo, nhưng thật ra ánh mắt sẽ vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn vào bên trong nghe ngóng tình hình.
Tiêu Lam ăn cái gì, làm cái gì, nói những gì, dường như nàng ta đang giám thị câu chuyện trong đó.
Trừ chuyện này ra, nàng ta cũng không có động tĩnh khác.
Mỗi này nàng ta đều bất động thanh sắc giám thị Tiêu Lam, Lâm Phi Lộc cũng bất động thanh sắc giám thị nàng ta, cảm thấy vừa lạ lại vừa rất thú vị.
Dạo gần đây cuộc sống của cô vốn đang đi vào quỹ đạo nhàm chán, bây giờ chuyện này lại khiến cho hoạt động mỗi ngày của cô thêm không ít điều thú vị.
Vào xuân, mưa xuân rả rích cả ngày, lúc đầu trời ấm bây giờ lại dần hạ nhiệt.
Mãi mới có một ngày không mưa, Lâm Cảnh Uyên đã lâu không thấy Tiểu Lộc muội muội liền chạy đi tìm tiểu muội muội của mình.
Cậu biết vì chuyện của Tiêu Lam mà gần đây tâm tình của muội muội không được tốt, ngày thường có gì vui đều bảo Khang An chạy qua bên này đưa cho Tiểu Lộc.
Thoáng một cái cậu đã chạy đến cung Minh Nguyệt, lôi kéo Lâm Phi Lộc nói: "Nghe nói gần đây phủ nội vụ mới rất nhiều kỳ hoa dị thảo đưa vào cung, hôm trước mẫu phi của huynh có đi xem rồi, nói là rất kỳ diệu lại thú vị nữa, huynh dẫn muội đi ngắm hoa giải sầu!"
Gần đây bệnh tình Tiêu Lam cũng đã dần dần bình phục, có thể xuống đất đi lại, nàng nhìn Lâm Phi Lộc dịu dàng cười nói: "Con cùng Tứ điện hạ đi xem chút đi.
Đã rất lâu rồi con không ra ngoài chơi, đừng để buồn bực mà sinh bệnh."
Lâm Phi Lộc cũng không muốn làm hỏng hào hứng của Lâm Cảnh Uyên, gật đầu đồng ý.
Lâm Cảnh Uyên vui vẻ, nắm tay cô đi ngắm hoa.
Hoàng cung nhìn qua cái gì cũng không thiếu, nhưng thật ra dựa theo cuộc sống của một người hiện đại thì cái gì cũng thiếu.
Lấy những loài hoa này làm ví dụ, ngắm tới ngắm lui thật ra cũng chỉ có mấy loại hoa đó.
Loại hoa hơi ít thấy một chút được tôn sùng ngay là kỳ hoa hiếm gặp, được đưa vào trong cung để Lâm Đế và các vị nương nương thưởng thức.
Lần này phủ nội vụ đưa vào cung bốn loại kỳ hoa, đều là những loại hoa trước đây người trong cung chưa từng thấy.
Mặc dù Lâm Phi Lộc không nghiên cứu về hoa, nhưng cô nhìn những bông hoa lớn màu trắng với những chiếc lá khổng lồ và bộ rễ rậm rạp trong lán hoa, vẫn lộ ra vẻ không thể tin được.
Đợi chút? Đây không phải là cần tây khổng lồ sao???
Trước kia lúc bà ngoại cô còn sống, nghỉ hè hằng năm cô đều sẽ về quê chơi với bà ngoại.
Loại cây này mọc đầy trong thôn của cô, bà ngoại nói đây là cây cỏ heo, không được đụng vào, nếu sờ vào da sẽ bị thối rữa.
Cô không tin, hái được một cành, còn để nhựa cây chảy lên tay.
Đến buổi chiều ngày hôm sau, bàn tay bắt đầu bỏng rát đau nhức, dần dần da bị sưng đỏ dị ứng nổi lên từng bọng nước.
Sau đó mặc dù đã chữa khỏi, nhưng lúc đó da của cô đã bị phá nát, mu bàn tay vẫn lưu lại sẹo, sau khi lớn lên mới đi phẫu thuật thẩm mỹ mới hết sẹo.
Lúc đó cô có lên mạng tra một chút, mới biết tên khoa học của loài cây này là cần tây khổng lồ, một loại thực vật có kịch độc, trong mủ cây có chứa một loại nhựa gồm có chất furocoumarins (psoralens) rất độc.
Để mủ cây chạm vào da, với chất nhầy làm cho da rất nhạy cảm với ánh sáng mặt trời.
Trong vòng một hai ngày sau, da sẽ bị phản ứng trở nên đỏ, nóng rát, phồng lên thành những bóng nước.
Tất nhiên, tùy theo thể trạng của mỗi người, sau khi tiếp xúc một số người sẽ nổi mụn đỏ không đau, sau đó có thể biến thành sẹo màu tím hoặc nâu kéo dài vài năm, và làn da của họ bắt đầu trở nên nhạy cảm với ánh nắng.
Thậm chí nếu như chất nhựa này tiếp xúc mới mắt, có thể dẫn đến mù lòa.
Nói tóm lại, kịch độc! Độc chết người!
Nhưng khả năng sinh sôi của loại cây này rất mãnh liệt, cực kỳ có sức sống, khắp nơi trên đường ở nông thôn đều thấy loại cây này mọc.
Ngay cả dùng lửa thiêu đốt cũng không chết, gió xuân nổi lên sẽ mọc trở lại.
Phủ nội vụ đúng là nơi có nhân tài, vậy mà dám mang lại thực vật kịch độc này xem như kỳ hoa dị thảo mà đưa vào cung, còn dự định trồng trong cung? Là muốn để hoàng cung bị loại thực vật này xâm chiếm sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không quá kỳ quái, loại cây cần tây khổng lồ này vẫn còn khá khó hiểu, chúng mọc thành từng chùm và có hoa trắng.
Lúc trước ở Châu Âu và nước Anh có các vùng còn giới thiệu loại cây này như một loài cây cảnh.
Lâm Cảnh Uyên thấy cô nhìn chằm chằm vào loại hoa kia, không khỏi hỏi: "Tiểu Lộc thích hoa này hả?" Cậu không đợi cô trả lời phân phó cung nhân bên cạnh: "Đưa vào cây đến cung Minh Nguyệt đi!"
Lâm Phi Lộc đang muốn từ chối, ai lại muốn nuôi cái đồ chơi đầy độc này chứ! Nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến cái gì đó, liền nuốt lời từ chối ngược vào, cười híp mắt nhìn cung nhân bê cả chậu hoa đi về phía cung Minh Nguyệt.
Cây cần tây khổng lồ này nhìn rất đẹp, lúc mang đến cung Minh Nguyệt tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, thấy làm lạ vây quanh ngắm nhìn.
Lâm Phi Lộc dặn dò Thanh Yên: "Sau này mỗi ngày đều phải chăm sóc tốt cây hoa này, tuyệt đối không được để bị dập hay gãy cành, nhựa của cây này rất quý giá."
Thanh Yên hiếu kỳ hỏi: "Nhựa của cây này có tác dụng gì ạ?"
Lâm Phi Lộc lại không nói, chỉ mím môi nở nụ cười thần bí.
Thanh Yên được phân phó, đặt mấy chậu cây này dưới mái hiên trước điện, theo yêu cầu của công chúa, không hề hư tổn một chút nào.
Lúc chạng vạng tối, Lâm Phi Lộc lấy một cái kéo đi đến trước chậu hoa, cắt một nhánh cây xuống.
Thanh Yên ngạc nhiên hỏi cô: "Công chúa, người đang làm cái gì vậy?"
Lâm Phi Lộc ra hiệu suỵt với nàng, đặt cành cây cắt xuống vào trong châu, lại ôm chậu chạy lạch bạch vào trong phòng Tiêu Lam.
Trong phòng rất nhanh có tiếng cối giã, Thanh Yên hiếu kỳ, tay trong Vũ Âm lại càng tò mò, giả vờ quét mái hiên, nhưng thực ra ánh mắt vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng.
Khoảng thời gian một nén nhang sau thì nghe thấy tiếng gọi của Lâm Phi Lộc từ bên trong vọng ra: "Thanh Yên, mang một chậu nước nóng vào đây."
Thanh Yên nhận lệnh, rất nhanh đã bưng nước nóng đi vào, Vũ Âm không được phân phó thì không được vào phòng, chỉ có thể đứng ngoài nghe Thanh Yên ngạc nhiên cười nói: "Nương nương, người thoa cái gì trên mặt vậy?"
Chắc là lại bị Lâm Phi Lộc không cho phép nói, trong phòng lại không có tiếng động gì nữa.
Một lúc sau, Thanh Yên bưng chậu nước đi ra, Vũ Âm nhìn vào trong chậu nước, thấy trong chậu nước nổi lên rất nhiều mảng vụn màu xanh.
Nàng ta nhìn qua mấy cây hoa ở dưới mái hiên một chút, lại liên tưởng đến những hành động cả chiều nay của Lâm Phi Lộc, liền đoán được bọn họ đang làm cái gì.
Hóa ra Ngũ công chúa giã nát cái kỳ hoa này là để thoa mặt cho Lam quý nhân?
Lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy kỳ hoa này, cũng không biết công hiệu của nó, chẳng lẽ loại cây này có công dụng đặc biệt gì cho da sao?
Vũ Âm đè nén nghi hoặc trong lòng, tiếp tục quan sát.
Về sau nàng ta phát hiện, mỗi ngày sáng tối hai lần Ngũ công chúa đều sẽ cắt một đoạn cành cây lấy nhựa cây, sau khi giã nát thí xoa lên mặt cho Tiêu Lam.
Trước đó Tiêu Lam bị ong đốt trên mặt có mấy đốm đỏ, mặc dù không đến mức hủy dung, nhưng vết sưng đỏ vẫn chưa tiêu.
Nhưng mới chỉ có một tuần, Vũ Âm phát hiện vết đỏ trên mặt Tiêu Lam đã không còn nữa!
Không chỉ mỗi vết mẩn đỏ biến mất, làn da của Tiêu Lam giống như trắng nõn mịn màng hơn trước, dường như có thể véo ra cả nước!
Thảo nào lúc mới chuyển tới Ngũ công chúa bảo hoa này rất quý giá, không ngờ dùng để thoa lên da lại có hiệu quả tốt như vậy!
Từ lúc đến đây mỗi ngày Vũ Âm đều quan sát Tiêu Lam, nhưng Tiêu Lam thật sự là một người quá nhàm chán, cực kỳ không thú vị.
Tiêu Lam nửa bước cũng chưa từng bước ra ngoài sân, cả ngày chỉ ở trong phòng đọc sách thêu thùa chơi cùng con trai.
Nàng ta không tìm thấy một chút chuyện gì đáng giá để tình báo lại cho Mai phi, Mai phi nương nương ở bên kia bắt đầu không vui rồi.
Lúc này có được tin tức này, Vũ Âm vô cùng vui vẻ, sau khi ăn trưa, tùy tiện tìm một cái cớ ra khỏi cung Minh Nguyệt, thông qua biện pháp trước đó có thương lượng với Mai phi, báo cáo chuyện này cho Mai phi biết.
Lâm Phi Lộc từ trong phòng đi ra không nhìn thấy đối tượng giám sát đâu, quay đầu hỏi Thanh Yên: "Vũ Âm đâu rồi?"
Thanh Yên trả lời: "Nàng ta không cần thận làm mất khuyên tai, cho nên ra ngoài tìm rồi."
Lâm Phi Lộc nhìn mưa rơi lộp bộp lên mái nhà, ngáp một cái: "Trận mưa này khi nào mới ngừng đây?"
Thanh Yên cười nói: "Nô tỳ nghe bọn họ nói, người của Khâm Thiên Giám tính toán còn khoảng hai ngày nữa là ngừng ạ.
Lúc đó sẽ có ánh mặt trời, chêm đệm sẽ có chút mùi ẩm mốc nữa đó ạ."
Nàng nhìn bông hoa lớn dưới mái hiện bị mưa hắt ướt nhẹp, vừa cười vừa nói: "Hoa này bị công chúa cắt trụi hết chỉ còn mỗi hoa thôi, nói cũng kỳ lạ, nô tỳ cảm thấy hoa này sau khi giã nát có mùi giống hồ dưa."
Lúc đó sẽ có ánh mặt trời, chêm đệm sẽ có chút mùi ẩm mốc nữa đó ạ."
Nàng nhìn bông hoa lớn dưới mái hiện bị mưa hắt ướt nhẹp, vừa cười vừa nói: "Hoa này bị công chúa cắt trụi hết chỉ còn mỗi hoa thôi, nói cũng kỳ lạ, nô tỳ cảm thấy hoa này sau khi giã nát có mùi giống hồ dưa."
Nàng nhìn bông hoa lớn dưới mái hiện bị mưa hắt ướt nhẹp, vừa cười vừa nói: "Hoa này bị công chúa cắt trụi hết chỉ còn mỗi hoa thôi, nói cũng kỳ lạ, nô tỳ cảm thấy hoa này sau khi giã nát có mùi giống hồ dưa."
Hồ dưa chính là dưa leo, vì cấm kỵ tên của hoàng đế, cho nên gọi là hồ dưa.
Lâm Phi Lộc chỉ cười không nói gì.
Cô nghĩ thầm, vốn là dưa leo mà, có thể không có mùi giống dưa leo sao?
Mỗi ngày cô đều giấu dưa leo ở trong phòng của Tiêu Lam, cắt cây cần khổng lồ đi vào phòng, nhưng thật ra cô giã nát dưa leo.
Trên mặt Tiêu Lam có mấy đốm đỏ chứng viêm, bổ sung nước tiêu viêm là được, dưa dưỡng da bổ sung nước là tối ưu nhất, tất nhiên là phải dùng rồi.
Chỉ là hai loại này đều là màu xanh lá cây, sau khi giã nát nhìn không ra, cô không nói thật cho Thanh Yên biết, chỉ vụng trộm nói cho Tiêu Lam, Thanh Yên vẫn còn tưởng cô thật sự dùng cần tây khổng lồ này thoa lên mặt cho Tiêu Lam.
Cơ địa của Tiêu Lam vốn tốt, thật ra tình trạng ra tốt lên hay không cũng quyết định bởi tâm tình một phần.
Tiêu Lam thấy Mai Phi sắp sẽ phải gặp quả báo, tâm tình có thể không vui sao?
Mỗi ngày cô đều lấy dưa leo thoa lên mặt Tiêu Lam, lại có nữ nhi bên cạnh, nàng ăn ngủ đủ giấc tâm tình lại tốt, làn da không đẹp lên mới là lạ.
Nửa canh giờ sau, Vũ Âm đã trở lại, Lâm Phi Lộc ôm Tai Dài ngồi dưới mái hiên chơi cùng với Lâm Chiêu Viễn, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta đang che dù chạy bước nhỏ đến gần, cô cười hỏi: "Vũ Âm, tỷ đã tìm thấy khuyên tai chưa?"
Vũ Âm ngượng ngùng cười một tiếng: "Tìm được rồi, đa tạ công chúa quan tâm."
Lâm Phi Lộc cảm thấy thật ra trong cung này rất nhiều người thuộc trường phái diễn xuất.
Bên này Vũ Âm an toàn trở lại cung Minh Nguyệt, Mai phi ở đầu bên kia cũng đã nhận được tin tức của nàng ta truyền đến.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên, Mai phi đang ngồi trên ghế, nghi hoặc liếc nhìn Tích Hương: "Thật sự có chuyện này ư? Sao bổn cung chưa từng nghe thấy? Tiểu nha đầu sao có thể biết được?"
Tích Hương suy nghĩ một chút, nói: "Vũ Âm có thể tin được, chuyện này không thể là giả được.
Nô tỳ trước đó có nghe nói Ngũ công chúa chạy đến thái y viện rất thân thiết với một thái y tên là Mạnh Phù Tật, nghe nói dòng họ Mạnh gia của Mạnh Phù Tật kia đều là lang trung ở thôn quê, kiến thức rộng rãi, có lẽ là Mạnh Phù Tật nói cho công chúa biết."
Mai phi như có điều suy nghĩ gật đầu, một lúc sau, phân phó: "Sai người đến phủ nội vụ lấy mấy bồn hoa đó tới đi."
Tích Hương nhận lệnh rời đi, Đại Bạch Hoa rất nhanh đã được mang đến cung của Mai phi.
Dáng vẻ của Đại Bạch Hoa này đúng là có chút lạ, từ rất nhiều hoa trắng nhỏ thành thành một bông hoa lớn ở trên đầu cành, nhìn rất đẹp mắt.
Mai phi thưởng thức một hồi, phân phó cung nữ bên cạnh: "Ngươi lấy một cành hoa lấy nhựa của nó thoa thử một ít xem dược tính thế nào."
Cung nữ nhận lệnh, dựa theo phân phó sau khi giã nát lấy chất nhầy màu xanh thoa lên mặt.
Thoa xong thì dùng nước rửa lại, sau đó quay lại phục mệnh: "Nương nương, trên mặt nô tỳ không cảm thấy khó chịu gì cả."
Mai phi xích lại gần nhìn chằm chằm khuôn mặt của cung nữ một lúc lâu, lẩm bẩm: "Cũng không khiến cho da mặt mềm hơn."
Tích Hương ở bên cạnh cười nói: "Nào có nhanh như vậy nương nương, không phải Vũ Âm nói, Tiêu Lam sáng tối đều đắp một lần, dùng đều đều cả tuần mới thấy được hiệu quả sao ạ? Nếu nương nương không yên lòng, ngày mai lại gọi cung nữ này đến nhìn."
Mặc dù Vũ Âm có thể tin được nhưng bên cung Minh Nguyệt kia tuyệt đối không thể không biết trong cung của mình có tai mắt của nàng ta được.
Với kinh nghiệm cung đấu nhiều năm của Mai phi, nhất định không lập tức dùng những người này.
Đợi đến buổi chiều ngày hôm sau, mới lại gọi cung nữ kia đến xem.
Cái cây cần tây khổng lồ này phải tiếp xúc với ánh mặt trời mới có tác dụng, nhưng dần đây mưa xuân không dứt, không hề có một chút ánh nắng nào cả, tất nhiên cung nữ cũng không cảm thấy trên mặt mình có gì khó chịu.
Sau khi từ suối nước nóng trở về, Lâm Đế chưa từng lật thẻ bài của nàng, mặc dù thỉnh thoảng phái người đến thưởng đồ, nhưng Lâm Đế lại chưa từng bước chân vào cung của nàng nửa bước.
Sắp đến sinh nhật của Mai phi, theo thói quen hàng năm, nhất định Lâm Đế sẽ đến cùng ăn bữa trưa với nàng.
Mai phi bởi vì thất sủng nên gần đây người có chút tiều tụy, da thịt cũng không được trắng nõn như trước, thấy cung nữ thử thuốc cũng không có vấn đề gì, tất nhiên sẽ không chần chờ thêm nữa, buổi tối hôm đó liền giã nát hoa Đại Bạch, đắp một mảng thật dày lên da.
Vũ Âm có nói, Lâm Phi Lộc không nỡ dùng, mỗi lần chỉ dùng một đoạn nhỏ.
Vậy thì nàng sẽ dùng nhiều một chút, có thể hiệu quả sẽ nhanh hơn, từ nay đến lúc bệ hạ đến, nàng cần phải thật đẹp để bệ hạ phải kinh diễm trước nhan sắc của nàng.
Từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến sinh nhật của Mai phi, Mai phi sớm đã ăn mặc thật đẹp.
Trước khi rửa mặt vẫn như thường lệ lấy hoa Đại Bạch đắp lên một lần,
Tích Hương vừa trang điểm cho nàng vừa cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của nương nương, thời tiết cũng đẹp lên không còn mưa nữa.
Một lát nữa bệ hạ đến ăn trưa xong có thể đi dạo ngự hoa viên cùng nương nương."
Trên mặt Mai phi không nhịn được tràn ra ý cười.
Mặc dù Lâm Đế vẫn không thể quên được một màn chân thối kia, nhưng cũng đã qua một thời gian rồi, ông vẫn rất sủng ái Mai phi, tất nhiên không có khả năng hoàn toàn gạt qua một bên.
Vậy là sau khi thượng triều kết thúc, Lâm Đế lại đến điện Ngân Sương của Mai phi.
Mai phi sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, trên người diện một bộ sa y màu xanh mảnh mai thướt tha, trang dung thanh thuần động lòng người, thấy Lâm Đế đến, trong mắt cũng không có nửa phần oán trách bị Lâm Đế vắng vẻ, chỉ có nhớ thương vô tận cùng sự thẹn thùng.
Tâm tình của Lâm Đế rất tốt, ăn trưa cùng nàng, thưởng không ít đồ, cơm nước xong xuôi, Mai phi đề nghị: "Bệ hạ, hôm nay sắc trời tốt như vậy, thần thiếp đi thưởng hoa cùng người được không?"
Lâm Đế sao có thể không muốn? Ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của ái phi, dẫn nàng đi ra ngoài.
Hôm nay sắc trời đúng là rất tốt, bầu trời trong xanh vạn dặm đều không có mây, tia nắng chiếu xuống không hề bị che khuất, rơi trên da, tạo nên một cảm giác rất ấm áp.
Hai người vừa ngắm hoa vừa nói chuyện cười đùa, Mai phi còn bắt chước giả làm con bướm, tư thái xinh đẹp như hoa, tiếng cười lanh lảnh rất dễ nghe, Lâm Đế đã hoàn toàn quên đi cái chân thối của nàng.
Đang hí hửng cười đùa, Lâm Đế đột nhiên phát hiện, ủa, trên khuôn mặt trắng nõn của ái phi sao đột nhiên nổi lên rất nhiều mẩn đỏ?
Lúc đầu ông còn tưởng bản thân nhìn nhầm, sau khi Mai phi giả bướm xong, ông lại gần nhìn, kinh ngạc đến độ con ngươi trừng lớn.
Làn da trắng hồng kiều nộn buổi sáng nay của Mai phi đã biến mất, thay vào đó là một làn da nổi đầy cục u đổ lít nha lít nhít, từng mảnh đỏ đậm, nhạt, to, nhỏ.
Người nào mà có chứng sợ nốt tròn dày đặc nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ chạy trối chết.
Lâm Đế nhìn một lúc, còn cảm thấy buồn nôn.
Người nào mà có chứng sợ nốt tròn dày đặc nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ chạy trối chết.
Lâm Đế nhìn một lúc, còn cảm thấy buồn nôn.
Lâm Đế nhìn một lúc, còn cảm thấy buồn nôn.
Cái này còn khiến người ta khó chịu hơn rất nhiều so với chân thối!
Mai phi thấy biểu cảm của Lâm Đế, trong lòng rơi lộp bộp, nhưng nàng không biết là có chuyện gì xảy ra, còn chần chờ hỏi: "Bệ hạ, sao thế ạ?"
Đến khi Tích Hương ở bên cạnh thất kinh hô lên: "Nương nương! Mặt của người!"
Mai phi đơ người trong chốc lát, lúc kịp phản ứng lại, ngón tay run rẩy sờ lên mặt của mình.
Nàng không hề cảm thấy đau, nhưng có thể sờ được trên mặt mình nổi đầy cục u, hét thảm một tiếng, suýt chút nữa bất tỉnh lại chỗ.
Lâm Đế lập tức phân phó cung nhân đưa nàng về điện Ngân Sương, lại sai người đi truyền thái y, còn bản thân thì bước vội về điện Dưỡng Tâm.
Ông không muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến ông gặp ác mộng kia.
Thái y rất nhanh đã đến điện Ngân Sương, sau khi hỏi bệnh, lại hỏi thăm gần đây nương nương ăn uống hay dùng thuốc gì đặc biệt không.
Sau khi trở về Mai phi cầm gương lên soi đã không thể chịu được nữa, khóc lớn không ngừng, vẫn là Tích Hương đột nhiên nhớ ra cái gì, thấy chậu hoa kia ra cho thái y nhìn.
Thái y cũng không biết hoa này, ông lấy một đoạn nhỏ bỏ vào trong hòm thuốc, nói là để trở về nghiên cứu.
Triệu chứng này ông chưa từng thấy, thái y chỉ có thể tạm thời kê cho Mai phi một chút thuốc sau đó cáo lui.
Hai ngày sau, Mai phi nằm trên giường không dậy nổi, uống thuốc, bó thuốc, nhưng mấy cục u trên mặt vẫn không hề biến mất.
Các đại phi của thái y viện đều cùng nhau nghiên cứu hoa Đại Bạch kia, cũng không tìm ra được điều gì, cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận hoa này có độc.
Sau khi bẩm báo lên Lâm Đế, ông sợ ngây người, không thể tin được: "Nàng ấy điên rồi hay sao mà dám lấy lấy loại hoa không có lai lịch kia thoa lên mặt?"
Thái y: "..."
Sau khi Mai phi biết được hoa này có độc, cả người lại như muốn phát điên.
Trong cung không có gì giấu được, chuyện Mai phi dùng hoa độc thoa lên mặt dẫn đến bị hủy dung rất nhanh đã truyền ra ngoài, sau khi mọi người biết đều có cùng một loại phản ứng với Lâm Đế, nàng ta điên rồi sao?!
Mai phi thực sự sắp phát điên rồi.
Nàng ta giấu mình trong phòng suốt mười ngày liền, mỗi ngày thái y đều ra ra vào vào, cục u đỏ trên mặt nàng cuối cùng cũng biến mất nhưng vẫn để lại vết sẹo thâm tím.
Thoa mấy lớp phấn cũng không thể che hết vết sẹo xấu xí kinh khủng đó.
Sau mười ngày, Mai phi sai người bắt Vũ Âm đến điện Ngân Sương.
Sau khi Vũ Âm nghe được chuyện hoa kia có độc, vẫn luôn luôn trong tình trạng hoảng sợ, nhưng trong cung lại không thể giống như nơi khác, nàng ta muốn chạy nhưng không chạy được.
Với lại nàng ta cũng không thể nói cái gì, bất kỳ điều gì cũng không thể nói ra được, toàn bộ người của cung Minh Nguyệt giống như không có chuyện gì xảy ra, thái độ đối với nàng vẫn như trước đây không hề thay đổi.
Vũ Âm trong lòng thầm nghĩ bản thân còn một chút may mắn, nghĩ đến Ngũ công chúa là một người thiện tâm, nếu mình đi cầu công chúa, có lẽ có thể còn được sống.
Nhưng Vũ Âm không ngờ, nàng chưa kịp đi cầu xin công chúa đã bị người trói lại mang đến điện Ngân Sương.
...
Thanh Yên mang cây Đại Bạch trong sân còn lại giao đến phủ nội vụ, giao cho bọn họ xử lý.
Lúc trở về, Lâm Phi Lộc đang ở dưới hiên cho thỏ ăn cỏ, nàng đi qua thấp giọng nói: "Công chúa, Vũ Âm bị đưa qua đó cũng được một canh giờ rồi."
Chuyện Vũ Âm sau khi nàng nghe tin Mai phi bị hủy dung, Lâm Phi Lộc mới nói cho các nàng biết.
Thanh Yên và Vân Du đều nghĩ thôi cũng đã thấy sợ, lòng tôn kính tiểu công chúa lại tăng thêm mấy lần.
Lâm Phi Lộc cho thỏ ăn cỏ xong, vỗ vỗ tay dặn dò: "Tỷ đi mời phụ hoàng đi, bây giờ ta đi qua đó."
Thanh Yên muốn nói rồi lại thôi, chỉ lo lắng nói: "Công chúa, xin người hãy cẩn thận."
Lâm Phi Lộc gật đầu, sau khi ra khỏi cung Minh Nguyệt, đi thẳng một đường đến điện Ngân Sương.
Lúc đến nơi cửa điện đóng chặt, cô gõ cửa liên tục, một lúc sau bên trong có người đi ra mở cửa, cửa vừa mở, cung nhân còn chưa kịp mở miệng, cô đã nhanh nhẹn chui qua khe hở bên hông chạy vào trong, vừa chạy vừ hô to: "Mai phi nương nương! Trả lại cung nữ cho con!"
Trong sân còn có vết máu vừa mới được rửa qua, không thấy bóng dáng của Vũ Âm đâu.
Nhóm cung nhân nghe thấy tiếng la, mọi người vội vã đi ra, Lâm Phi Lộc liền đứng ở trong sân, tức giận nhìn bọn họ: "Vũ Âm đâu? Trả tỷ ấy lại cho ta!"
Một người trong đám người nói: "Ngũ công chúa, người công chúa nói không phải là người trong cung của chúng ta, có phải là người đến nhầm cung rồi không?"
Lâm Phi Lộc lớn tiếng nói: "Không có khả năng! Ta tận mắt nhìn thấy tỷ ấy bị các ngươi mang đi! Mau giao tỷ ấy ra!"
Mai phi nghe thấy tiếng cãi nhau của con nhóc kia, nàng ở bên trong cũng không nhịn được nữa, lấy một mảnh lụa trắng che mặt, để Tích Hương đỡ ra ngoài.
Dù có dùng khăn che mặt, nhưng vẫn không thể che hết được vết sẹo trên mũi trên trán của nàng.
Chuyện đã đến nước này, sao nàng có thể không biết tất cả là do tiểu tiện nhân này bày trò.
Mai phi thấy con nhãi ranh này còn dám chạy đến cung của nàng la lối om sòm, thật sự tức giận đến mức hận không thể tận tay bóp chết con nhóc này.
Nhưng lý trí nói cho nàng biết nàng không thể làm thế, chỉ có thể cắn răng lạnh lùng nói: "Ngũ công chúa đang làm gì thế? Điện Ngân Sương của bổn cung là chỗ nào mà có thể tùy tiện để người khác đến náo loạn?"
Lâm Phi Lộc đáng thương nhìn nàng: "Mai phi nương nương, sao người lại muốn bắt Vũ Âm đi? Tỷ ấy là cung nữ phụ hoàng ban thưởng cho con mà, người trả tỷ ấy lại cho con đi."
Mai phi tức giận nói: "Bổn cung không biết người ngươi nói đến là ai, nàng ta cũng không phải là người của cung này!"
Lâm Phi Lộc nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Tận mắt con nhìn thấy mà, là bọn hắn bắt tỷ ấy đi."
Cô chỉ tay vào hai tên thái giám đứng bên cạnh.
Hai tên thái giám kia khẽ động, chột dạ cúi đầu.
Mai phi lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi.
Bổn cung cần tĩnh dưỡng, mong Ngũ công chúa trở về đi."
Lâm Phi Lộc bộ dạng muốn khóc, Mai phi càng nhìn càng tức, nàng thật muốn xé nát khuôn mặt của tiểu tiện nhân này xuống.
Nàng xoay người hít sâu hai cái, ác liệt nói: "Tích Hương, tiễn khách!"
Tích Hương tiến lên hai bước, Lâm Phi Lộc đứng trên sân đột nhiên chạy về phía trước, cô chạy đến ôm chân của Mai phi, không buông tha nói: "Trả lại cho con! Trả Vũ Âm lại cho con! Sao người lại muốn bắt cung nữ của con! Người, cái nữ tử xấu xa này!"
Mai phi bị cô chọc đến giận sôi lên rồi không còn để ý lý trí khỉ khô gì nữa, một phát đạp cô ra.
Thật ra cũng không tính là đạp, nàng chỉ là đánh xuống chân mấy cái, muốn hất con nhóc đang ôm chân nàng ra.
Không ngờ tiểu nữ hài kêu thảm thiết một tiếng ngã trên mặt đất, thân thể cuộn tròn khóc rống lên.
Mai phi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy ngoài cửa điện có tiếng giận dữ, mắng lớn: "Làm càn!"
Mai phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Đế giận dữ bước nhanh đến, hai chân nàng mềm nhũn, đột nhiên quỳ sụp xuống.
Cung nhân xung quanh đều run rẩy quỳ theo.
Lâm Đế bước thật nhanh đến chỗ của Lâm Phi Lộc, lúc ôm con bé ông phát hiện trên trán cô đã đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Lâm Đế vừa tức giận vừa đau lòng, quay đầu nhìn Mai phi đang quỳ gối ở một bên, nhìn thấy vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng, lại run lên một cái thu tầm mắt lại.
Tiểu Ngũ trong ngực ông khóc thút thít run rẩy nói: "Phụ hoàng, người bảo Mai phi nương nương trả lại Vũ Âm cho con có được không?"
Trên đường đi Thanh yên đã kể rõ sự tình cho Lâm Đế, người của Mai phi nương nương đến bắt cung nữ của cung Minh Nguyệt đi, mà cung nữ này có quan hệ rất tốt với cung chúa, nên Ngũ công chúa chạy đi đòi người.
Lúc này nghe Tiểu Ngũ nói vậy, ông liền nói: "Người đâu? Còn không mau giao ra!"
Thân thể Mai phi khẽ động một cái, liều chết không nhận, "Thần thiếp không biết người Ngũ công chúa nói đến là ai, cũng chưa từng nhìn thấy nàng!"
Độ chân thực tiểu hài tử nói chuyện tất nhiên sẽ nhiều hơn người lớn.
Lâm Đế ôm cục bông nhỏ đứng lên, lạnh giọng phân phó thị vệ bên cạnh: "Lục soát cho trẫm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Mai phi nghe những lời này, thân thể mềm nhũn, tê liệt ngồi bệt xuống đất.
Lâm Đế lạnh lùng liếc nàng một cái, ôm tiểu Ngũ nhanh chân bước ra ngoài.
Ông trực tiếp ôm con bé đến điện Dưỡng Tâm, truyền thái y đến xem cho Lâm Phi Lộc, cũng may Tiểu Ngũ chỉ là bị kinh sợ, cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi Lâm Đế bón thuốc an thần cho cô rồi đợi tiểu công chúa của ông đi ngủ, mới đi ra gian ngoài nghe Bành Mãn tỉ mỉ bẩm báo lại: "Bệ hạ, bên giếng nước không xa điện Ngân Sương tìm được thi thể của một cung nữ, lưng và chân bị đánh gãy, xác nhận là bị đánh đến chết."
Mặc dù Lâm Đế có dự đoán trước được điều này, nhưng khi nghe ngồi báo vẫn có chút ớn lạnh.
Mai phi trong lòng ông là người dịu dàng lương thiện, yếu đuối lại hay thẹn thùng, thậm chí đối xử với nô tài cũng chưa bao giờ nặng lời, thật không ngờ nàng lại là một người có thể làm ra những chuyện ngoan độc như vậy.
Vậy cung nữ kia rốt cuộc là đã phạm phải tội gì mà nàng lại ra tay ác độc như vậy.
Ông nghĩ lát hồi Tiểu Ngũ tỉnh dậy biết được chuyện này nhất định sẽ khóc lớn, trong lòng không kìm được mà tức giận, lại hỏi: "Mai phi nói thế nào?"
Bành Mãn nói: "Mai phi nương nương kêu oan uổng, nói chuyện này không có liên quan đến nương nương, mong bệ hạ minh xét."
Lâm Đế ném nghiên mực xuống đất: "Còn cần trẫm minh xét thế nào?! Vết máu chưa rửa sạch trong điện kia có phải trẫm mù đâu mà không thấy?!"
Nhưng nàng liều chết không nhận, chỉ có một mình Tiểu Ngũ trông thấy, nếu thật sự giáng tội lại thiếu chứng cứ.
Hơn nữa phụ thân của Mai phi bây giờ đang ở Giang Nam giúp ông xử lý lũ lụt, nếu bây giờ ban tội chết cho nàng, chỉ sợ sẽ khiến trái tim lão thân của ông rét lạnh.
Lâm Đế cuối cùng vẫn là một vị hoàng đế ông phải lấy quốc sự làm trọng, cơn giận đã qua, tâm cũng bình phục lại, lạnh nhạt phân phó: "Truyền chỉ xuống, Mai phi đức hạnh không xứng với phi vị, hôm nay tước đi phi vị, xuống làm tần, cấm túc ba tháng, an tỉnh ngẫm nghĩ lại!"
Bành Mãn lĩnh chỉ.
Một lúc sau cả hậu cung đều kinh hãi.
Mai phi được sủng ái nhiều năm không suy, mặc dù không lâu trước đó có mắc sai lầm, nhưng ngày sinh nhật Mai phi bệ hạ thưởng rất nhiều đồ, còn ăn cơm cùng nhau, đi dạo ngự hoa viên cùng nhau.
Mặc dù nửa đường xảy ra chuyện hủy dung, nhưng mà như vậy, theo lý bệ hạ nên hỏi thăm mới đúng chứ? Tại sao không hỏi thăm, mà ngược lại còn bị tước mất phi vị?
Là bởi vì xấu đi rồi, nên bị lùi phẩm cấp???
Bệ hạ cũng không phải quá vô tình rồi đấy chứ QAQ
Đến ngày hôm sau, dần dần mới có tin tức lọt ra ngoài, là Mai phi đánh chết một cung nữ trong cung Ngũ công chúa, lại còn đả thương Ngũ công chúa đến đòi người, bởi vậy mới bị phạt.
Hóa ra bệ hạ vẫn còn thương tiếc Mai tần, nếu như chuyện này ở trên người người khác, có lẽ không chỉ đơn giản là bị giảm phân vị như thế này đâu.
Đám người hậu cung mỗi người một tâm tư khác nhau, nhưng tất cả đều biết một sự thật.
Mai phi căn bản không phải là một người dịu dàng lương thiện gì cho cam, trong cái hậu cung này, ai có thể so với ai trong sạch hơn..