Một đôi trai gái này Tiêu Lam sinh đều thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của nàng.
Nữ nhi đẹp như đẹp đúc từ ngọc ra, nhi tử khôi ngô đáng yêu, một trai một gái dựa sát vào nhau, vô cùng đẹp mắt.
Ấn tượng của Lâm Đế về Lục hoàng tử chỉ dừng lại khi cậu ba tuổi, lúc biểu hiện ra dáng vẻ ngu ngốc.
Đã năm năm trôi qua rồi, tiểu hài nhi cũng đã lớn hơn rất nhiều, không hề giống như dáng vẻ ngu ngốc nghiêng đầu chảy nước miếng, hay cười ngây ngô mà ông tưởng tượng.
Tiểu nam hài ngồi dưới ánh mắt lộ ra đôi mắt cười vô cùng hồn nhiên, lúc cười với muội muội của cậu, hai bên má còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Có lẽ cậu không thông minh giống như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng cũng không khiến người khác chán ghét như trong tưởng tượng của ông.
Hơn nữa còn biết đọc bảng cửu chương!
Lâm Đế cứ như vậy yên lặng đứng ở cổng, nghe cậu lắp bắp đọc xong bảng cửu chương, sau đó giống như tranh công với Tiểu Ngũ: "Huynh đọc xong rồi!"
Lâm Phi Lộc sờ sờ đầu của cậu: "Ca ca thật là giỏi, những con thỏ nhỏ này đều là của huynh đó."
Lâm Chiêu Viễn vui vẻ vỗ tay, đứng dậy chạy đến nhặt thỏ con, đột nhiên cậu phát hiện cách đó không xa có người xa lạ đứng trước cổng.
Cậu luôn sợ người lạ, lập tức quay đầu vội vã chạy trốn sau lưng Tiêu Lam, lúc trốn sau lưng nàng, còn cẩn thận từng li từng tí nhô nửa cái đầu nhỏ ra nhìn về phía cổng thăm dò.
Biểu cảm bị hù dọa này giống y như đúc lúc Tiểu Ngũ thấy ông.
Không hổ là huynh muội.
Lúc này Tiêu Lam mới phát hiện ngoài cổng có người, nàng nâng mắt nhìn qua, sắc mặt ngưng trệ một lúc, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, lập tức đứng dậy hành lễ: "Thiếp thân bái kiến bệ hạ, không biết bệ hạ giá lâm, không thể từ xa tiếp đón."
Lâm Phi Lộc vui vẻ hô hào "Phụ hoàng", cô vui vẻ chạy tới bên ông.
Lâm Đế bật cười, đợi cô chạy đến gần, ông khom người bế cô lên, sau đó đi vào trong sân.
Lúc đi đến bên người Tiêu Lam ông ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, mùi thơm này giống mùi túi thơm mà ông lấy được từ chỗ của thái tử, mặc dù hai mùi thơm này làm bằng cách khác nhau nhưng mùi lại giống nhau.
Lâm Đế một tay ôm nữ nhi, một tay ra hiệu: "Đứng lên đi."
Tiêu Lam đứng dậy, Lâm Chiêu Viễn còn đang nắm góc áo của nàng, trốn sau lưng nàng.
Tiêu Lam mỉm cười, dịu dàng nói: "Viễn Nhi, con tới thỉnh an phụ hoàng đi."
Lâm Chiêu Viễn lén nhìn nam tử xa lạ này, lại nhìn muội muội trong ngực ông.
Lâm Phi Lộc im lặng làm khẩu hình: Cha.
Lâm Chiêu Viễn liền hiểu, đây là trò chơi muội muội thường chơi với cậu!
Chỉ cần muội muội làm khẩu hình miệng nói ra chữ này, thì cậu sẽ phải làm theo lời của muội muội làm động tác hành lễ, còn phải nói...
Lâm Đế chỉ thấy tiểu nam hài trước đó sợ hãi bây giờ đang chậm rãi đi ra từ sau lưng Tiêu Lam, ngoan ngoãn hành lễ với ông, giọng nói trẻ con của cậu vang lên: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Lâm Đế ngạc nhiên nhướng một bên lông mày.
Không những biết bảng cửu chương, còn biết cả hành lễ, nhìn qua không điên không ngốc, lại còn rất ngoan ngoãn.
Ông đã tưởng tượng đến những trường hợp xấu nhất nhưng cuối cùng phát hiện thật ra không tệ như ông vẫn nghĩ, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Giọng nói ông cũng ôn hòa hơn: "Đứng lên đi."
Lâm Đế làm hoàng đế đã lâu, trên người có khí thế không giận mà uy, Lâm Chiêu Viễn rất mẫn cảm với khí thế trên người của mỗi người, sau khi đứng lên lại có hơi sợ hãi né tránh ông.
Lâm Đế nhìn Tiêu Lam, lại nhìn nhi tử đang hiếu kỳ dò xét mình, ông hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó, nội tâm bùi ngùi không thôi.
Lâm Phi Lộc ôm cổ của ông ngọt ngào hỏi: "Phụ hoàng, sao người lại tới đây? Là người quá nhớ con nên đến thăm con sao?"
Lâm Đế bật cười, nói: "Đúng vậy, trẫm nhớ Tiểu Ngũ của trẫm, Tiểu Ngũ có nhớ phụ hoàng không?"
Lâm Phi Lộc chớp chớp mắt: "Nhớ ạ, rất nhớ nhớ người!" Cô lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy phụ hoàng có mang cho con gà quay của ngự thiện phòng lần trước người nói không?"
Lâm Đế cười ha hả, dùng râu của mình cọ cọ lên mặt mềm của cô: "Cái nha đầu này, cả ngày chỉ nhớ đến đồ ăn.
Trẫm thấy con không phải là nhớ trẫm, mà là nhỡ ngự thiện phòng của trẫm."
Cục bông nhỏ bị phát hiện, lập tức ngượng ngùng chôn đầu vào hõm vai của ông nũng nịu.
Lâm Đế đã hít đủ mềm mại của cục bông nhỏ, sau khi để cô đứng xuống ông lại nhìn cỏ cây lá cây đầy trên mặt đất, hỏi Tiêu Lam: "Nàng đang làm cái gì thế?"
Tiêu Lam cụp mắt, khóe môi cong lên nở nụ cười dịu dàng, giọng nói của nàng cực kỳ mềm mại dễ nghe: "Thiếp thân dùng những cỏ cây này để bện ít động vật nhỏ cho bọn nhỏ chơi."
Lâm Đế cúi người cầm một con thỏ cỏ lên, ông lại vô cớ thấy buồn buồn: "Trẫm nhớ nàng rất khéo tay." Ông cầm túi thơm bên hông mình lên, "Cái túi thơm này trẫm vừa thấy đã cảm giác rất quen thuộc, là nàng thêu à?"
Tiêu Lam ngước mắt nhìn lướt qua cái túi thơm đó, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ gật đầu: "Vâng."
Lâm Đế cười gật đầu: "Trẫm dùng rất tốt."
Hoàn toàn không nhắc đến chuyện ông giành được từ thái tử.
Tiêu Lam cũng dịu dàng cười cười, Lâm Đế lại hỏi: "Trẫm nghe nói không lâu trước đó nàng rơi xuống nước bị lạnh, thân thể nàng đỡ hơn chút nào chưa?"
Tiêu Lam đáp: "Tạ bệ hạ quan tâm, đã tốt hơn rồi." Nàng dừng một chút, ngước mắt nhìn Lâm Đế một chút, ánh mắt cực kỳ dịu dàng: "Nhờ có thuốc bổ của bệ hạ đưa đến, thiếp thân mới có thể bình phục nhanh đến vậy."
Ông cảm thấy Tiêu Lam của hiện tại, thuận mắt hiểu chuyện hơn nhiều so với Tiêu Lam của trước đây.
Năm đó Tiêu Lam được ông thưởng rất nhiều đồ, cũng chưa từng cho ông một nụ cười dịu dàng, nói một câu tạ ơn thật tâm.
Có đôi khi Lâm Đế cảm thấy trước mắt mình là một con rối không có linh hồn, chỉ được vẻ đẹp bên ngoài.
Mà bây giờ nàng dần dần có sức sống hơn, có thể nói là sau khi làm mẫu thân rồi, trên người nàng có hơi thở ấm áp dịu dàng.
Nàng lại có thể dạy Tiểu Ngũ tốt như vậy, ngay cả nhi tử ngốc cũng đều ngoan ngoãn.
Ông nhìn dung nhan không hề phai nhạt theo năm tháng của nàng, thậm chí còn đẹp hơn.
Trước khi đến đây trong lòng Lâm Đế là ba phần cảm tình bảy phần chần chờ giờ đã biến thành bảy phần cảm tình ba phần hối hận.
Ông cất bước đi vào phòng nghỉ bên trong: "Vào rồi nói chuyện, đứng đấy làm gì."
Tiêu Lam vâng dạ, dẫn hai đứa nhỏ đi theo Lâm Đế vào trong phòng.
Mặc dù bây giờ đồ đạc trong cung Minh Nguyệt đã tốt hơn rất nhiều so với hồi Lâm Phi Lộc mới tới, nhưng dù sao chỗ này cũng là cung điện có từ rất lâu, giờ cũng đã cũ rồi.
Mặc dù bên trong được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, còn có hương hoa dễ chịu, nhưng Lâm Đế vừa đi vào đã cảm thấy chỗ này quá đơn sơ.
Tiêu Lam đi qua trải đệm mềm lên ghế, hầu hạ Lâm Đế ngồi xuống, lại phân phó Thanh Yên chờ ở một bên đi đun trà nóng mang lên.
Trà này không giống những trà khác, lấy hoa khô làm chủ đạo, vừa uống vào miệng không có vị trà, chỉ có mùi hương hoa nhè nhẹ.
Buổi trưa hôm nay Lâm Đế mới ăn đồ khá dầu mỡ, uống cạn chén trà hoa nhài này vừa vặn giải ngấy, không nhịn được khẽ gật đầu.
Ông hỏi: "Mấy năm nay hình như phủ nội phụ không có cung cấp loại trà này, là nàng làm sao?"
Tiêu Lam gật đầu, giản lược nói qua một lần quá trình nàng làm trà hoa khô, Lâm Đế vừa nghe vừa uống thêm một chén, chờ nàng nói xong mỉm cười nói: "Không uổng công trẫm khen nàng khéo tay."
Hai người trò chuyện vô cùng hòa hợp, Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn thì ngồi ghế nhỏ bên cạnh ăn điểm tâm, cắn hạt dưa.
Lâm Chiêu Viễn vẫn rất hiếu kỳ với nam tử xa lạ này, lén hỏi muội muội: "Vì sao mẫu thân lại cười với ông ấy?"
Lâm Phi Lộc nói: "Bởi vì mẫu thân thích phụ thân, nhìn thấy phụ thân tất nhiên sẽ cười rồi."
Lâm Chiêu Viễn bĩu môi: "Mẫu thân thích huynh và muội muội!"
Bên trong cái đầu nhỏ của cậu không có khái niệm phụ thân.
Lâm Phi Lộc dạy bảo cậu: "Không có phụ thân sẽ không có muội và ca ca, cho nên huynh cũng phải thích phụ thân đó nha.
Một nhà bốn người, ngay ngắn chỉnh tề mới tốt."
Lâm Đế là người tập võ, thính giác tất nhiên hơn người, nghe thấy hai đứa nhỏ nói chuyện, ông đảo mắt nhìn qua, thấy khuôn mặt tuấn tú của tiểu nam hài thở phì phò, sau khi Tiểu Ngũ chống nạnh dạy bảo, lại tủi thân thu lại cái môi đang trề ra.
Từ lúc ông bước vào cung Minh Nguyệt đến nay, ngoại trừ lúc hành lễ ở trong sân, ông vẫn luôn cố tránh tiếp xúc với nhi tử ngốc nghếch này.
Theo dự tính ban đầu của ông, hôm nay ông chỉ định qua đây đứng bên ngoài nhìn một chút mà thôi, cũng sẽ không vào trong.
Dù sao thì ông vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Kết quả là không những ông đã đi vào trong ngồi, mà nghe Lâm Chiêu Viễn nói chuyện, thậm chí ông còn muốn nói với thằng bé vài câu.
Tiêu Lam nhận ra ánh mắt của ông, trong lòng hơi run lên, đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, nàng đã nghe thấy Lâm Đế trầm giọng nói: "Lão Lục, con qua đây."
Tiêu Lam mấp máy môi, trong mắt không che đậy được lo lắng.
Lâm Chiêu Viễn còn đang trì độn ngồi đó gặm hạt dưa, Lâm Phi Lộc chọc chọc cậu: "Ca ca, phụ hoàng đang gọi huynh kìa."
Lâm Chiêu Viễn quay đầu nhìn thoáng qua, nghiêm túc giải thích: "Con không phải là Lão Lục, con tên là Lâm Chiêu Viễn."
Lâm Đế bật cười: "Còn nhớ rõ tên của mình à."
Ngược lại lần này Lâm Chiêu Viễn lại nghe hiểu, đặc biệt kiêu ngạo nói: "Con còn biết viết nữa đó!"
Lâm Đế nhướng lông mày: "Ồ?" Ông nhìn Tiêu Lam một chút, "Nàng dạy à?"
Tiêu Lam cụp mắt nói: "Là Tiểu Lộc dạy."
Lâm Đế cảm thấy rất thú vị, liền phân phó nói: "Lấy giấy bút mực tới."
Thanh Yên nhận lệnh đi lấy đồ, rất nhanh giấy đã được trải ra bàn, Lâm Đế từ trên ghế đứng dậy, đi về phía bàn trà, thản nhiên nhìn Lâm Chiêu Viễn: "Con viết mấy chữ cho trẫm xem nào."
Lâm Chiêu Viễn có hơi sợ, hơi co người lại, Lâm Phi Lộc sờ sờ đầu cậu, nhỏ giọng trấn an: "Ca ca đừng sợ, huynh viết chữ cho phụ hoàng xem đi."
Cậu luôn nghe lời muội muội, nhìn muội muội một chút, nhận lấy ánh mắt khích lệ của cô, lúc này mới rụt rè dời ánh mắt lên bàn trà.
Lâm Phi Lộc dạy cậu lâu như vậy rồi tất nhiên là có được chút thành tựu.
Mặc dù nét chữ của Lâm Chiêu Viễn vẫn còn non nớt hơi nguệch ngoạc của trẻ con, nhưng bút viết trôi chảy, chữ Chiêu bắt đầu thành hình.
Lâm Đế nhìn mấy lần, thậm chí ông có cảm giác ba chữ của nhi tử ngốc này còn tốt hơn cả chữ của Lão Tứ.
Thằng nhóc con dốt nát học vấn không thông kia! Học cái gì cũng kém hơn người khác!
Lâm Đế vẫn luôn trọng người tài, nét chữ nết người, ấn tượng của ông đối với nhi tử ngốc có mấy phần thay đổi, nhìn một chút lại hỏi: "Ngoại trừ tên của con ra, con còn biết viết chữ khác không?"
Lâm Chiêu Viên hơi sợ hãi nhìn ông, cảm giác phụ hoàng này bắt cậu viết chữ rất giống muội muội thường làm với cậu.
Cậu tủi thân cầm bút, bắt đầu viết những chữ đã được học.
Lâm Đế nhìn chữ xuất hiện trên trang giấy, sắc mặt dần dần cứng lại.
Nhi tử ngốc này lại biết viết: "Thái bình thịnh thế, thống nhất năm châu".
Tiêu Lam vừa mới nói, chữ là do Tiểu Ngũ dạy.
Lâm Đế run lên một cái, nhìn về phía Lâm Phi Lộc đứng bên cạnh.
Cục bông nhỏ đứng sau lưng ông mấy bước, phải nhón chân lên mới nhìn thấy bên này viết chữ gì, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò xét của ông, Tiểu Ngũ chột dạ cúi đầu xuống.
Lâm Đế trầm giọng hỏi: "Tiểu Ngũ, vì sao con dạy ca ca viết tám chữ này?"
Sao ông có thể không nhìn ra ý đồ lấy lòng ông qua tám chữ này được.
Cục bông nhỏ bị câu này dọa sợ khẽ độn người, ấp úng không dám ngẩng đầu lên, cả người như thể hận không thể co lại thành một cục, búi tóc nhỏ trên đầu giống như sợ hãi mà cũng cuộn tròn lại.
Lâm Đế không khỏi có chút hối hận vì giọng điệu của mình có hơi quá nghiêm khắc, ông đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt cục bông nhỏ, lúc này mới nhìn thấy trên mặt con bé toàn nước mắt.
Hốc mắt đỏ bừng, lông mi dính nước mắt, từng giọt từng giọt chạy xuống hai bên má chảy xuống, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Trái tim người cha già của Lâm Đế lập tức không chịu được cô khóc đáng thương như vậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt tiểu cô nương, ông dịu giọng lại: "Trẫm không ung dữ với con, con đừng khóc."
Cô mím môi hơi ngẩng đầu lên, chóp mũi hồng hồng, nghẹn ngào nói: "Phụ hoàng, người đừng chán ghét ca ca có được không?"
Lâm Đế sửng sốt.
Cục bông nhỏ sợ hãi nắm lấy tay áo của ông, vừa khóc vừa khẩn cầu: "Bọn họ đều nói ca ca là đồ ngốc, phụ hoàng ghét đồ ngốc.
Nhưng ca ca không phải đồ ngốc, ca ca biết viết chữ, phụ hoàng có thể đừng chán ghét ca ca được không?"
Lâm Đế nghe cô khóc lóc kể lể, sao ông có thể không hiểu được chứ?
Tiểu Ngũ đã dùng tâm tư thế nào có thể dạy ca ca viết được tám chữ này đây? Năm năm qua, là do ông luôn làm như không thấy mẹ con các nàng khiến cho bọn họ chịu không biết bao nhiêu tổn thương?
Ngay cả cung nhân đều có thể không e dè nhục mạ hoàng tử là kẻ ngu, Tiểu Ngũ còn nhỏ như vậy đã nghe mấy câu này, mới có thể nghĩ ra cách duy nhất là dạy ca ca viết chữ.
Con bé hy vọng khi ông nhìn thấy những chữ này, có thể không ghét ca ca của con bé nữa.
Mà vừa rồi ông đã làm gì?
Lâm Sùng Huyền ơi là Lâm Sùng Huyền! Ngươi vẫn còn là người sao???.