4.
Vừa bước vào biệt thự, tôi đi thẳng lên căn phòng rộng nhất và sang trọng nhất trên tầng hai.
Mặc dù bên trong dùng màu hồng làm chủ đạo, hoàn toàn không phải phong cách của tôi. Nhìn qua giống phong cách của Lâm Vãn Vãn.
Quả nhiên không bao lâu, bốn người đã đuổi kịp.
Lâm Vãn Vãn đứng ở cửa phòng, cắn môi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu chị muốn ở đây thì nhường chị ở đây đi.”
Tôi lập tức mỉm cười đồng ý: “Được, này là chính cô nói đó nha. Tôi chỉ muốn tham quan chút thôi.”
Nói xong, dưới cái nhìn giận dữ của cô ta, tôi nhảy lên nhảy xuống trên tấm ga trải giường màu hồng.
Lâm Vãn Vãn cuối cùng đã khóc một cách giận dữ khi thấy chiếc giường yêu quý của mình bị tôi làm hỏng.
Lâm Hạo vô cùng đau lòng, an ủi cô ta vài câu, thấy cô ta càng khóc to hơn thì hắn tức giận chạy thẳng đến tìm tôi tính sổ.
Khi tay hắn sắp nắm lấy cổ tay tôi thì tôi đột ngột quay đầu nhìn cha mẹ Lâm.
"Ừm, ở nhà còn có người thân nào khác không? Như ông nội hay ai đó?"
Bàn tay của Lâm Hạo cứng đờ giữa không trung dưới ánh nhìn trừng trừng của cha Lâm, cuối cùng hắn cay đắng rút lui.
Mẹ Lâm cũng nhớ ra là sau này bà ta sẽ phải dựa vào tôi nên chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, nhẹ giọng nói: “Ngày mai, chúng ta sẽ tổ chức tiệc tại nhà để chính thức giới thiệu con với mọi người.”
“Về phần ông nội của con...” Bà ta lau nước mắt một cách giả tạo, “Ông ấy đã qua đời cách đây không lâu rồi.”
Tôi "ồ" một tiếng với giọng điệu rất đặc sắc.
Xét kỹ thì không phải họ mới tìm thấy tôi gần đây.
Hẳn họ phải biết tung tích của tôi từ lâu nhưng không muốn đưa đứa con gái đang sống ở quê về nhà.
Bởi vì họ có một cô con gái khác và xuất sắc trong mọi việc, có thể khiến họ trở nên đẹp mặt.
Về phần con gái ruột là tôi, chắc họ nghĩ tôi là đứa thất học, thô tục, khi trở về sẽ khiến họ xấu hổ.
Nếu không phải ông nội ruột cũng yêu thương tôi nhiều như ông nội nuôi và đặt ra một cuộc kiểm tra trước khi ông qua đời thì họ đã không đưa tôi về nhà rồi nhận lại tôi.
Tôi cười khẩy và ra lệnh đuổi khách: "Tôi phải nghỉ ngơi để ngày mai có thể làm mọi người ngạc nhiên!"
"Phì!” Lâm Vãn Vãn nín khóc và phì cười. Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vào chiếc áo in bông hoa của tôi và chế nhạo: "Chị dùng cái gì để khiến mọi người ngạc nhiên?"
Tôi liếc nhìn cô ta rồi nói: “Chuyện đó cô không cần lo đâu. Dù có so mặt thì tôi vẫn hơn cô một chút đấy.”
Lâm Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo của tôi, không nói được lời nào.
Cha mẹ Lâm nghĩ rằng họ vẫn sẽ dựa vào tôi để mở két nên họ dỗ dành cô ta rời đi.
Chỉ có Lâm Hạo ở lại đến cuối cùng, trong ánh mắt nham hiểm mang theo tia m.á.u: "Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì hôm nay đã bắt nạt Vãn Vãn như vậy."
"Tôi sợ lắm đấy!"
5.
Sau khi giải thích với bà Ba xong, tôi ngủ trong phòng Lâm Vãn Vãn cho đến tận bình minh.
Tôi là người rất dễ nuôi, ngay cả giường lạ cũng có thể ngủ ngon.
Nhưng có một số người không may mắn như tôi.
Tôi nhìn vào mắt Lâm Vãn Vãn rồi mỉa mai nói: “Tối qua, cô đi trộm trâu đấy à?”
Không ngờ cô ta lại giật mình hoảng hốt.
Nhìn Lâm Hạo đi ra khỏi phòng với vẻ mặt hài lòng, tôi mỉm cười đầy ẩn ý.
Chẳng trách hắn lại tận tâm với cô em gái giả như vậy.
Thật là một cặp anh em tốt!
Lâm Vãn Vãn bỏ chạy trong sự xấu hổ và tức giận trừng mắt nhìn tôi. Nhưng trong mắt Lâm Hạo thì tôi đang bắt nạt cô ta.
"Mày đợi đấy."
Hắn tức giận chỉ tay vô mặt tôi rồi đuổi theo Lâm Vãn Vãn.
Đợi thôi, tôi sẽ cho hắn biết hắn đợi cái gì.
Hắn, cha mẹ Lâm cùng đưa Lâm Vãn Vãn ra ngoài để chọn lễ phục, để mình tôi ở nhà.
"Mày chỉ cần mặc bộ đồ bông đó đi là được.”
Họ tưởng rằng điều này sẽ làm tôi xấu hổ, nhưng họ không ngờ rằng tôi chẳng hiếm lạ gì chuyện đến mấy chỗ chăm sóc cấp thấp và mặc mấy bộ lễ phục chẳng có thương hiệu như họ.
Thôn Liệp Đức, Quảng Đông, không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều nhất!
Tôi gọi cho salon ô tô 4S và yêu cầu họ gửi chiếc Aston Martin mới đặt hàng của tôi đến đây.
Sau đó, tôi gọi cho nhà tạo mẫu quen thuộc của mình, tình cờ anh ta vừa đi tạo mẫu cho nữ diễn viên ở Cannes về.
Khi nghe tin tôi sắp đi dự tiệc, anh ta lập tức cam đoan nửa tiếng sau sẽ có mặt: "Ngọc tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng bằng lòng để tôi trang điểm.”
“Tôi vui lắm, dù không trả tiền tôi cũng sẵn lòng. Miễn là tiểu thư cho phép tôi đăng một bức ảnh đang trang điểm lên weibo."
Tôi lập tức ngắt lời anh ta: “Không, tôi có rất nhiều tiền.”
Sam chỉ có thể cắn ngón tay một cách cay đắng: "Thật đáng tiếc, khuôn mặt của tiểu thư... thật đáng tiếc!"
6.
Vì trang sức mà tôi nhìn trúng đang ở Bắc Kinh, phải có người ngồi máy bay mang tới. Nên tôi đã đến bữa tiệc muộn mười lăm phút.
Vừa đứng trước cửa phòng tiệc, tình cờ nhìn thấy Lâm Vãn Vãn đang đứng cách đó không xa, nắm tay mẹ Lâm chào mọi người.
Có người hỏi: “Chị không định giới thiệu con gái ruột của mình với mọi người sao? Sao vẫn chưa thấy con bé?”
Mẹ Lâm tức giận trả lời: “Người nhà quê tới đây, chưa học qua lễ nghi, không biết tuân thủ thời gian là gì.”
Lâm Vãn Vãn lập tức mỉm cười lịch sự và nói: "Mẹ à, đừng tức giận. Chị gái của con thất lạc nhiều năm bên ngoài, không được học hành đàng hoàng. Chỉ cần dạy dỗ nhiều hơn, sau này chị ấy nhất định sẽ thay đổi.”
Vừa nói, cô ta vừa nâng ly lên và nói: “Cháu xin dùng ly rượu này để thay mặt chị ấy xin lỗi các vị.”
Mọi người ngay lập tức trầm trồ khen ngợi cô ta.
Có người nắm tay mẹ tôi cảm thán: “Vãn Vãn thật là một cô gái ngoan. Phải chi nó chui ra từ bụng chị thì tốt biết mấy. Thật đáng tiếc.”
"Nghe nói con gái của chị lớn lên ở nông thôn. Ôi, cái loại địa phương dơ bẩn thế có thể bồi dưỡng ra một cô gái tốt sao? Gia đình chị quá thiện tâm, còn đi tìm người nhận về. Nếu là tôi, coi như không có còn hơn.”
Sắc mặt mẹ Lâm càng lúc càng khó coi, nhưng nụ cười của Lâm Vãn Vãn lại càng thêm tự mãn.
"Nhân tiện, con nhỏ nhà quê ấy trông thế nào? Nếu nó xinh đẹp như Vãn Vãn thì tìm một gia tộc nhỏ rồi gả đi đi. Tính ra cũng không thiệt thòi.”
“Sao nó có thể so với Vãn Vãn được chứ?”
Có người ngắt lời bà ta. Ánh mắt mẹ Lâm lóe lên, cũng không có ý phủ nhận.
Vừa lúc Lâm Hạo nhìn thấy tôi đứng ở cửa. Hắn chẳng quan tâm đến tình huống lúc này mà hét lên với tôi: "Còn biết đến đây sao? Giờ này là giờ nào rồi? Đúng là đồ vô học."
Tôi cười khẩy: “Không biết thì người ta còn tưởng anh là cha của tôi đấy.”
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm, còn mặt cha Lâm thì tái xanh, mẹ Lâm thì đỏ bừng vì tức giận.
Trong đại sảnh có người bắt đầu nhỏ giọng nói: "Sao lại nói chuyện với anh trai như thế? Cô ta đúng là vô học, đúng là một đứa quê mùa."
"Nhìn xem cô ta đang mặc gì vậy? Tại sao lại toàn màu đen? Cô ta đến dự đám tang à? Cô ta chẳng hiểu quy tắc gì cả."
"Khuôn mặt này thật sự rất đẹp, rất giống ông nội của cô ta khi còn trẻ, nhưng nhìn qua thì cái mặt lạnh như băng."
Sau khi mọi người mắng tôi, Lâm Vãn Vãn đứng thẳng lưng và bước về phía tôi với vẻ mặt khác hẳn: "Chị ơi, là lỗi của em khi quên nhắc chị mặc gì vào dịp như thế này. Lẽ ra em phải đưa váy cho chị mới phải."
Lâm Hạo đau lòng nói: “Vãn Vãn, đừng nhận hết trách nhiệm về mình. Nó chỉ là con lợn rừng thích ăn cám mà thôi. Quần áo của em, nó đâu đủ khí chất để mặc.”
Cha Lâm cũng đi tới mắng tôi: “Cha bảo con chọn váy, con không chịu đi. Bây giờ con cố tình mặc đồ hiệu linh tinh như vậy để tự làm xấu mặt mình. Chẳng lẽ con muốn để mọi người nghĩ rằng cha mẹ không đối xử tốt với con à?"
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!