11.
Tôi bị kim đâm vào ngón tay và mọi người chờ đợi tôi nhỏ m.á.u vào khe nghiệm chứng.
“Cạch” một tiếng, két sắt được mở ra.
Không còn bất kỳ sự dị nghị nào về thân phận của tôi nữa.
Chiếc két sắt trống rỗng, chỉ có một số tài liệu và một lá thư.
Khi cha Lâm nhìn thấy tài liệu, ông ta trở nên phấn khích và hét lên yêu cầu tôi nhanh chóng đưa nó cho mình.
Đến lúc này ông ta còn chưa hiểu tình hình thì phải!
Tôi phớt lờ, và vệ sĩ của tôi sẽ dạy ông ta cách cư xử với tôi.
Đôi mắt của tôi đã bị lá thư thu hút.
Sau khi lấy nó ra với đôi tay run rẩy, tôi nhìn thấy trên phong bì viết bốn chữ "Gửi đến Uyển Uyển", nét chữ rất mạnh mẽ và uy lực, chắc hẳn ông nội cũng giống như người ông đã nuôi tôi, cả đời oai phong một cõi, tích góp một gia nghiệp lớn.
Khi mở phong bì ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng nhưng tôi có cảm giác nó nặng ngàn vàng.
[Cháu gái yêu quý Uyển Uyển của ông!
Tiếc rằng khi đọc được bức thư này, ông nội vẫn chưa tìm thấy con. Ông cũng không còn sống nữa để nhìn thấy Uyển Uyển của ông lớn lên xinh đẹp và đáng yêu ra sao.
Nhưng ông tin rằng con phải rất xinh đẹp và đáng yêu hơn những người khác!
Nhiều năm trước, ông nội đã tìm được một số thông tin về con, nhưng đột nhiên sức khỏe của ông suy sụp nên ông phải giao việc tìm con lại cho cha của con.
Tuy nhiên, chính vì vậy mà ông mới nhìn thấu được bộ mặt thật của gia đình cha con. Họ đã quên con từ lâu rồi, không muốn tìm con chút nào cả!
Ông nội không biết tại sao lại có những bậc cha mẹ tàn nhẫn như vậy, coi đứa trẻ khác như con của mình nhưng lại làm ngơ với chính con ruột.
Nhưng với ông nội thì sẽ không bao giờ như vậy, con là cháu gái duy nhất của ông nội!
Ông nội còn nhớ, khi con còn nhỏ, lúc ông đi làm về con hỏi ông có mệt không, còn mang nước đến cho ông. Con là một đứa trẻ tốt và ông không thể nào quên được cháu gái của ông.
Nhưng thân thể của ông nội vô dụng, mọi việc đều nằm trong sự kiểm soát của cha con và những người khác.
Ông không ngờ cha của con lại tàn nhẫn như vậy!
May mắn thay, cổ phần của ông nội vẫn nằm trong tay ông. Ông nội nhất định sẽ dùng những thứ này để đưa con trở về, để con sống một cuộc sống an nhàn mà lẽ ra phải thuộc về con.
Tài liệu đó là thư chuyển nhượng cổ phần của ông nội.
Ông nội không biết con có được học hành hay không, nhưng trong di chúc của ông nội có viết rằng cổ phần sẽ được chuyển nhượng sang tên con.
Nếu con không biết cách điều hành một công ty thì hãy giao việc đó cho một người quản lý chuyên nghiệp hoặc bán hết lấy tiền, điều này ít nhất đảm bảo cho con có đủ cơm ăn áo mặc.
Còn cha của con, nếu quản lý tốt tài sản hiện có thì vẫn có thể sống một cuộc sống an ổn.
Không ai trong số họ giỏi kinh doanh, nhưng lòng tham của họ lớn hơn đại dương và trái tim của họ còn tàn nhẫn hơn bất kỳ con thú dữ nào.
Ông không muốn công sức của mình bị họ hủy hoại!
Cháu gái thân yêu của ông, ông mong con sẽ được an toàn, hạnh phúc và không phải lo lắng trong tương lai!]
Cuối cùng, tôi không khỏi rơi nước mắt và chúng rơi xuống bức thư.
Cách đó không xa, hình như có một người ông tốt bụng đang chống nạng đứng vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Chỉ vì lời hỏi thăm năm đó, vì ly nước mà ông thật sự đã giữ trong lòng và yêu thương tôi bao năm.
Cha mẹ Lâm luôn nói rằng ở chung nhiều năm nên có tình cảm và họ yêu Lâm Vãn Vãn hơn tôi.
Nhưng ông nội lại nói cho tôi biết thế nào là máu mủ tình thâm, có thể không yêu nhưng không thể làm tổn thương máu mủ của mình!
Tôi hiểu hết, bởi vì tôi vừa có máu mủ vừa có được sự yêu thương từ người ông nuôi mình. Bất kể là gì, chỉ cần thật tâm là có thể dung hoà.
12.
Bức thư không được đưa cho bọn họ xem, nhưng tôi đã nhờ người mở tài liệu và chiếu nó cho mọi người thấy.
Trong đó ghi rõ rằng cổ phần đã được chuyển nhượng cho Lâm Uyển Uyển, không phải Lâm Chí Cường hay Lâm Hạo!
Cha Lâm không thể tin nổi ngã xuống đất, không quên oán trách ông nội: "Lão già chết tiệt, sắp c.h.ế.t nên đầu óc lú lẫn rồi!"
Nhìn dáng vẻ của ông ta, tôi tự hỏi liệu trong lòng ông ta có chút tình cảm gia đình hay tình yêu nào không.
Có lẽ, tình yêu của ông ta là dành cho Lâm Vãn Vãn. Còn Lâm Vãn Vãn lấy lòng ông ta cũng chỉ vì chính mình mà thôi.
Lâm Vãn Vãn không thể tin được cảnh tượng này. Cô ta lập tức rút bỏ hình tượng hiền lành và thân thiện trước đây mà lao tới như một kẻ điên để làm đổ máy chiếu: "Không thể nào, tôi đã trả giá nhiều như vậy, sao chỉ đổi được có chút thế này?”
"Không, không! Tập đoàn họ Lâm phải là của tôi, nó phải là của tôi!"
Mọi người kinh ngạc nhìn bộ dáng điên cuồng của cô ta, không thể tin được đây thực sự là Lâm Vãn Vãn.
Chỉ có tôi mỉm cười hỏi Lâm Vãn Vãn: “Cô đã trả giá bao nhiêu? Cô trả bằng việc ngủ với Lâm Hạo sao?”
Lúc này, phòng tiệc lập tức sôi sục.
Những người đó liếc qua nhìn Lâm Vãn Vãn và Lâm Hạo.
Lâm Hạo tức giận đến mức quát lại: "Mày có chứng cớ sao?"
Lâm Vãn Vãn cũng lấy lại được chút tỉnh táo, nếu có người phát hiện ra cô ta và Lâm Hạo l.o.ạ.n l.u.â.n, cô ta sẽ mang nhục cả đời.
Vì vậy, cô ta hỏi tôi với giọng run run: "Cô không có bằng chứng, sao lại nhắm vào tôi?"
Tôi cười khúc khích, lắc đầu: “Lâm Vãn Vãn ơi là Lâm Vãn Vãn, sau ngày hôm nay, cô còn cho rằng tôi sẽ nói năng xàm bậy khi không có gì trong tay sao?”
"Cô có hiểu câu ‘Có tiền có thể sai khiến quỷ thần’ không?”
Ngay sau đó, có người cắm usb vào máy tính.
Hình ảnh trên máy chiếu từ tài liệu chuyển thành cảnh Lâm Vãn Vãn và Lâm Hạo hôn nhau khi đi mua sắm. Hình hai người nhận phòng ở khách sạn, còn có hình hai người đùa giỡn trên giường.
Những bức ảnh lần lượt hiện lên, đột nhiên có người hét lên: "Đậu moá! Đó không phải là Lâm Hạo, đó là chú Lâm!"
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, vì trước đó tôi đã nhờ trợ lý tìm những bức ảnh này, không ngờ lại là hình Lâm Chí Cường và Lâm Vãn Vãn gặp riêng.
Tôi chỉ tin rằng Lâm Hạo và Lâm Vãn Vãn có tình ý vì thái độ của họ vào buổi sáng nay mà thôi.
Tôi gật đầu đồng tình: “Cô trả giá cao thật đó!”
Khuôn mặt của Lâm Vãn Vãn đỏ bừng như gan lợn, trong khi Lâm Hạo thì trông giống như một con thú bị mắc kẹt đã mất trí, đôi mắt hắn đỏ như m.á.u.
Mẹ Lâm là người đầu tiên phản ứng, bà gầm lên, lao về phía Lâm Vãn Vãn, túm tóc cô ta và kéo: "Con khốn nạn, con khốn nạn! Mày không chỉ quyến rũ con trai mà còn cả chồng tao! Tao coi mày như con gái ruột, vậy mà mày lại đối xử với tao như thế hả?”
"Chúng ta đã ký thỏa thuận nhận con nuôi. Ông đang phạm tội l.o.ạ.n l.u.â.n đó, đồ chó!"
Lâm Vãn Vãn đau đớn, nhưng cô ngừng giả vờ và bắt đầu chống trả, cào mặt mẹ Lâm đến chảy m.á.u: “Là bọn khốn đó đã cưỡng ép tôi trước. Bà nghĩ tôi tự nguyện sao? Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt hơn mà thôi. Có gì sai sao?"
Ở đây đang hỗn loạn, bên kia Lâm Hạo cũng lao về phía Lâm Chí Cường.
Hắn không quan tâm đến mối quan hệ cha con và đấm Lâm Chí Cường biến thành mắt gấu trúc: “Sao ông dám đụng vào người phụ nữ của tôi?”
Lâm Chí Cường choáng váng và phải mất một lúc ông ta mới phản ứng được.
Tuy đã trung niên nhưng bị chính con trai mình đánh, ông ta tức giận đấm trả: "Là nó cố tình quyến rũ tao! Nó nói tao tốt hơn mày, hiểu chưa đồ ngu!”
Chậc, chậc, chậc, tôi thậm chí còn không thèm nhìn họ khi họ đánh đám ngày càng mạnh hơn.
Có lẽ từ giờ trở đi gia đình họ sẽ trở thành trò cười phải không?
Tôi cầm tài liệu bước ra cửa, lúc này người nhà họ Lâm đang xem kịch vui lại lao tới bên cạnh để nịnh nọt tôi: "Tiểu Uyển, là chú tư của con đây. Lần đầu tiên nhìn thấy con chú đã biết Lâm Vãn Vãn không thể so với con rồi. Con thật sự là một tiểu thư giàu có với khí chất độc đáo.”
"Uyển Uyển, chú là chú thứ ba của con nè. Sau khi có được Tập đoàn họ Lâm, con đừng quên những người ủng hộ con là mấy chú đây nha. Ngay từ đầu chú đã đồng ý giao nhà họ Lâm cho con rồi. "
…
Bọn họ nói rất nhiều nhưng tôi chỉ phất phất tay, không quan tâm bất kỳ lời nào.
Những con sâu mọt này, một con cũng đừng nghĩ tiếp tục ở lại tập đoàn.
Tôi sẽ kế thừa tình yêu thương mà ông nội đã dành cho tôi, tiếp nối lý tưởng của ông và biến tập đoàn họ Lâm trở thành một tập đoàn hàng đầu trong nước và thậm chí cả thế giới!
Bước đầu tiên, chính là xử lý đám người này!
Khi tôi bước ra ngoài khách sạn, người quản lý khách sạn đã đậu chiếc Aston Martin trước mặt tôi.
Ông ta xin lỗi tôi một cách chân thành vì không biết rằng tôi đã đến khách sạn.
Tôi nhìn lại khách sạn. Vì ở đây tôi đã có được nhiều thứ nên tôi nói với ông ta: “Miễn tiền thuê nhà năm mới nhé!”
Người quản lý khách sạn vui mừng khôn xiết và cúi đầu cảm ơn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nơi mặt trời đang chiếu sáng, lúc này đã là hoàng hôn nhưng vẫn còn ánh mặt trời.
Phiên ngoại:
Sau khi Lâm Thị giành được hạng mục lớn, tôi họp xong từ tập đoàn đi ra.
Người lái xe đã đậu chiếc Rolls-Royce ở cổng nhưng có một vài người ăn mặc rách rưới đứng cạnh đó.
Tôi xua tay định bảo trợ lý đưa tiền cho bọn chúng để giúp bọn họ một chút.
Ông nội luôn bảo tôi hãy tử tế với người khác và giúp đỡ người nghèo khi tôi nhìn thấy họ.
Một người trong đó run giọng hét lên: "Uyển Uyển!"
Sau đó tôi mới nhìn kỹ, đó chính là mẹ Lâm, Vương Thục Phương.
Một người đàn ông khác với khuôn mặt lấm lem và đầu hói hóa ra là Lâm Chí Cường.
Và người què ở phía xa chính là Lâm Hạo.
Tôi không thấy Lâm Vãn Vãn nên tôi nhìn xung quanh.
Vương Thục Phương ngay lập tức giải thích với tôi rằng Lâm Vãn Vãn, con khốn đó, đã lấy tiền bạc và đồ trang sức của nhà kể từ vụ việc ấy và bỏ trốn cùng một gã đàn ông.
Nhưng nghe nói cuối cùng gã đó đã bán cô ta đến một nơi dơ bẩn nào đó ở nước ngoài.
Sau khi Lâm Vãn Vãn bỏ đi, gia đình Lâm Chí Cường vẫn còn một chút tiền.
Nhưng Lâm Chí Cường không chịu tin lời cha mình dặn mà quyết tâm dành hết tiền để đầu tư vào dự án mà trước đây ông ta bảo rằng rất tự tin, thậm chí còn thế chấp căn biệt thự của mình và mắc nợ bọn cho vay nặng lãi.
Không ngờ dự án đó chỉ là cái vỏ rỗng, là cái bẫy do người khác giăng ra.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ số tiền đã mất sạch, gia đình Lâm Chí Cường rơi vào túng thiếu.
Một kẻ cho vay nặng lãi đến đòi nợ và đánh gãy một chân của Lâm Hạo.
"Uyển Uyển, chúng ta là người thân của con. Con không thể sống vui vẻ, sung sướng một mình mà nhìn cả nhà khốn khổ được.”
Vương Thục Phương khóc lóc kể lể, trong lòng tôi lại không hề gợn sóng, tất cả những điều này đều do bọn họ tự tạo ra sao kia mà.
Tôi chỉ đáp lại họ bằng những lời họ nói với tôi: “Xin lỗi, chỉ những người sống cùng với nhau có tình cảm mới là người nhà. Nếu không phải như thế thì còn tệ hơn người dưng!”
Tôi bảo trợ lý của mình đưa cho họ số tiền mà tôi vẫn thường cho những người ăn xin. Bởi vì trong lòng tôi, địa vị của họ cũng không khác gì những người ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!