Từng câu chữ mà Tiêu Yến đối đáp vô cùng sắc bén, Tiêu Yến có thể ngang nhiên nói ra những từ ngữ ác độc như vậy trước mặt anh.
Tiêu Yến nếu không phải muốn gây chuyện thì luôn là con người thẳng thắn không hề biết làm bộ, từ ngay lúc gặp cô đầu tiên về ba năm trước anh đã biết điều đó, chỉ là cố chấp không muốn chấp nhận rằng có người thật sự không cần anh.
Anh tự biết mình cũng chẳng thanh cao tốt đẹp gì, chuyện mà Tiêu Yến nói muốn làm cho nhà họ Tiêu sống không bằng chết anh còn phải âm thầm cảm thán.
Lăng Dương Thần tiến lên ôm lấy bả vai cô:"Muốn gì tôi sẽ giúp cô"
Tiêu Yến nhếc miệng nhàn nhạt đáp:"Không cần, cảm ơn, tự tôi có thể"
Nói rồi bước vào biệt thự để lại anh híp mắt nhìn theo suy nghĩ, hình như dạo này cô hơi lớn mật rồi đúng không?
Chỉ vì Tiêu Gia Nhi mà cổ phiếu của Tiêu thị liên tục rớt giá nhưng nhờ những thủ đoạn bẩn thỉu của con cáo già Tiêu Chí Nguyên mà công ty cũng dần dần ổn định lại.
Nhưng Tiêu Yến vẫn biết được một tin đó là 'em gái' cô bây giờ nửa điên nửa khùng.
Nó chính là kho báu của nhà họ Tiêu, chỉ cần nó đau khổ thì nhà họ Tiêu cũng không hề yên ổn.
Cô cũng chưa ngờ đến rằng nó có thể yêu Uông Trác Thành đến như vậy, anh ta đã cho cô ta thứ gì?
Sau khi cả hai vào nhà, anh ta hỏi:"Chưa ăn gì đúng không? Vào nhà đi tôi bảo người hầu nấu cho cô chút gì đó"
Tiêu Yến không cần suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối:"Không cần đâu, không đói"
Anh tóm lấy tay cô kéo vào bếp:"Cô biết gì không Tiêu Yến, tôi không bao giờ hỏi ý kiến người khác"
Mà lời nói của anh chính là mệnh lệnh, buộc mọi người phải nghe theo.
Tiêu Yến bực dọc ngồi vào bàn ăn qua loa, Lăng Dương Thần chống cằm nhìn cô cong môi nói:"Ăn cho no đi chốc nữa còn lấy sức để tôi 'ăn' "
Đôi đũa trên tay cô găm xuống đáy bát, Tiêu Yến gắp từng thứ bỏ vào miệng ăn đến lúc no căng.
Sau khi tắm xong trở ra thì Lăng Dương Thần đã ngồi sẵn trên giường, anh ta đã thay một bộ quần áo thoải mái nhàn nhã xem điện thoại.
"Anh làm gì ở đây vậy?" Tiêu Yến cắt ngang.
Anh ném điện thoại qua một bên nhìn Tiêu Yến bật cười vì câu hỏi:"Cô thật sự xem đây là phòng cô à?"
"Vậy tôi ra ngoài" Nói xong cô ngoảnh đi liền bị tay anh ta túm lấy bế lên giường.
"Nhưng tôi cho phép cô ngủ ở đây"
Anh đặt cô lên giường hôn vào cần cổ cô, hương sữa tắm còn nồng vương vấn khắp cơ thể cùng với mùi hương của cô vô cùng dễ chịu.
Nếu anh ta hành động như vậy chắc chắn là sắp có chuyện rồi, Tiêu Yến nghĩ bụng.
Vậy mà lại không ngờ anh ta nằm xuống một bên ôm chặt lấy eo cô nhắm mắt ngủ.
Qua một lúc Tiêu Yến nghe thấy nhịp thở đều đều mới biết anh ta thật sự ngủ và không làm gì.
Bình thường nếu không xảy ra quan hệ, anh ta chưa bao giờ ngủ trên cùng một giường với cô vậy nên bây giờ làm cô bất ngờ, cả đêm vì không quen nên không ngủ được, đã vậy còn bị anh ta ôm chặt.
Lúc ngủ cũng không quên háo sắc vùi đầu vào ngực cô, Tiêu Yến thầm nghĩ đây có phải là cơ hội để cô bóp cổ anh ta đến chết hay không?
Trằn trọc mãi đến gần sáng thì Tiêu Yến cũng đã ngủ được một giấc, lúc lờ mờ mở mắt ra thì liền giật mình bật ra xa nói:"Anh bị điên à"
Lăng Dương Thần đang nằm nghiêng người tay chống lên đầu nhìn chằm chằm cô:"Không gì, muốn thử cảm giác buổi sáng thức giậy cùng cô"
"Thần kinh" Tiêu Yến vén chăn ra định bước ra khỏi giường thì bị anh túm tay đè ra giường cong môi nhìn vào mắt cô nói:"Dạo này cô hơi to gan rồi đấy Tiêu Yến, tốt nhất đừng có chọc điên tôi"
Tiêu Yến hừ một tiếng bằng mũi nói:"Tránh ra đi"
Anh ta thực sự đứng dậy phủi phủi áo vừa quay đi vừa nói:"Thay đồ đi, lên công ty"
Cô ngồi dậy vuốt vuốt mái tóc lơ đễnh hỏi:"Để làm gì?"
"Để cô kí hợp đồng với công ty tôi, sau này.."
"Cũng đừng mong chạy trốn"