''Vy gia bên Anh Quốc thế nào rồi? Còn nữa, Berto có tin tức gì chưa?''
Lưu Ngọc Diệc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đặt bữa cơm mình mang đến lên cạnh bàn.
''Vy Tố Phi nói rằng tình hình bên đó rất phức tạp. Kẻ rình rập tìm đến báu vật của Hoàng gia rất nhiều. Còn về phía Berto, dạo gần đây hắn ta chỉ có cung cấp được thông tin rằng các trưởng lão đang lên kế hoạch lên đường tìm tung tích của hai chị em mình.''
Lưu Ngọc Ly nghe em gái truyền đạt thông tin lại, sắc mặt của bà đanh lại nhiều hơn. Đúng là gần hai mươi năm rời xa quê nhà, không có sự hiện diện của hai vị tiểu thư của dòng họ Madam, Giáo hoàng trong hoàng gia có chút lộng hành. Lưu Ngọc Ly suy nghĩ, bản thân bà có nên quay trở về Anh Quốc để dẹp đi tư tưởng của các trưởng lão?
Năm xưa chỉ vì muốn ở bên người mình yêu, đại tiểu thư của dòng tộc Madam đã từ bỏ tất cả ngôi vị Gia hoàng của mình. Một thân một mình cùng người mình yêu đến vùng đất mới sinh sống, lấy danh xưng khác để che dấu đi thân phận quý tộc của mình. Sau một thời gian, em gái của bà ủng hộ theo quý định của mình, rời bỏ ngôi vị danh giá mà sang đất khách quê người sinh sống.
Nhưng tiếc cuộc sống trôi đi không được êm đềm theo ý muốn. Hơn ba năm trước, người mà Lưu Ngọc Ly nguyện sống bên nhau trọn kiếp đã không may mắn thiệt mạng trong vụ nổ xe hơi. Lâm Phi Hữu, cái tên đã sớm khắc cốt ghi tâm vào trái tim của mình. Nhưng có điều, nụ nổ xe hơi ở dưới vực thẳm năm đó lại không tìm thấy thân xác của người đàn ông. Cảnh sát chỉ tìm thấy một cánh tay không rõ của nạn nhân nào, chỉ biết trên ngón áp út của ngón tay đó vẫn còn giữ lại một chiếc nhẫn mạ vàng, chiếc nhẫn đó chính là nhẫn cưới của Lưu Ngọc Ly với Lâm Phi Hữu.
''Vy gia bên đó cũng không ngừng phối hợp với Berto tìm ra báu vật của Hoàng gia...''
Lưu Ngọc Diệc chưa kịp nói hết câu đã bị Lưu Ngọc Ly cướp đi lời thoại.
''Tất thảy chỉ công cốc công cò thôi. Chị thật sự ngu ngốc khi năm đó đã lấy trộm đi báu vật của thân vương, đáng tiếc trong lúc chạy trốn nó bị thất lạc ở đâu đó. Bây giờ muốn tìm lại e rằng rất khó.
Với lại, đã qua nhiều năm như vậy, sợi Đinh Tuyết sớm đã bị môi trường ăn mòn, bị thay đổi hình dạng. Chuỗi ngọc Đinh Tuyết đó, giờ muốn tìm lại được, cầm phải tìm một người có dòng máu phách hoàng mới làm chuỗi ngọc đó phát ra ánh sáng cực hàn của riêng nó.''
Lưu Ngọc Ly ôn tồn giải thích tính năng hình thù của báu vật Hoàng gia của dòng tộc Madam.
Chuỗi ngọc Đinh Tuyết vốn là báu vật quý giá trải qua hàng nghìn năm lịch sử lâu dài của tộc Madam. Nữ vương đời thứ Tám của dòng tộc Madam lúc bấy giờ đã kết hợp hai mươi bảy kim loại có dị vật màu sắc khác nhau. Nung trong chất cháy của dung nham núi lửa, thời gian nung tươi đối khá lâu, mất ba mươi mốt ngày mới cho ra thứ ánh sáng cực hàn hiếm có. Từ đó đục đẽo cho ra hình dạng chuỗi ngọc, gặp máu có dược tính phách hoàng, nhóm máu quý, có thể bài trừ một số lại nhiễm xạ của thứ kim loại nặng.
Năm đó Nữ vương trong lúc không cẩn thận, một giọt máu của Người đã vô tình rơi xuống mặt chuỗi ngọc. Máu đỏ từ từ lan rộng ra mặt chuỗi ngọc, nhưng nơi máu đi qua đều toả ra một dải ánh sáng cực hàn trông bắt mắt. Lúc ấy Nữ vương đã dùng giọt máu của hàn vạn con dân trong nước để thử nghiệm. Kết quả cho thấy máu của bọn họ không hề làm cho chuỗi ngọc phát sáng, chỉ có máu của Người có thể làm cho chuỗi ngọc phát ra dải ánh sáng cực hàn hiếm gặp trong cơn bão tuyết ở Nam Cực. Từ đó tên chuỗi ngọc Đinh Tuyết ra đời.
Truyền thuyết tương truyền rằng, hễ cứ một trăm năm trôi đi sẽ có một người, dù trai hai gái sẽ chỉ duy nhất một người mang dòng máu phách hoàng hiếm có này. Lịch sử của chuỗi ngọc Đinh Tuyết đã tồn tại hơn một nghìn năm, nó được coi là báu vật lưu truyền của con cháu Hoàng gia từ đời này sang đời khác. Hễ cứ ai có dòng máu phách hoàng này thì sẽ trờ thành chủ nhân kế thừa của Nữ vương. Khi chết đi, chuỗi ngọc này sẽ được đem cất giữ tại kho báu Hoàng gia, cứ một trăm năm trôi qua sẽ đem nó ra ướm thử máu.
Vậy mà năm đó trong lúc tức giận vì không được thân vương đồng ý tác thành hôn sự cho người ngoài tộc. Vì vậy Lưu Ngọc Ly không nể nang gì, nén nút vào kho báu Hoàng gia đánh cáp đi chuỗi ngọc Đinh Tuyết mang theo bên mình. Chỉ có điều, chuỗi ngọc đó biến mất không một dấu tích, không tìm thấy cũng không biết chuỗi ngọc đó đã bị trôi lại ở phương trời xa xôi nào.
''Còn tuần nữa là đã bữa tiệc trọng đại mà Phùng gia tổ chức.''
Lưu Ngọc Ly đang chìm đắm trong cơn suy nghĩ bỗng lời nói của Lưu Ngọc Diệc thốt lên khiến cho bà thức tỉnh.
''Phùng Uyên Tác?''
Lưu Ngọc Ly tỏ ra khó hiểu.
''Phải, năm đó không phải vì lời nói của ông ta thì anh rể đâu có bị bỏ mạng trong nụ nổi đó! Tất cả đều tại ông ta, nếu năm đó ông ta không nhờ anh rể đi lấy lô hàng bị mắc kẹt ở Jocy, có lẽ giờ đây anh rể vẫn còn sống khoẻ mạnh.''
Lưu Ngọc Diệc bất mãn nói ra uất ức trong lòng. Có một người anh rể không bạc đãi với chị gái và mình như Lâm Phi Hữu quả thật rất đáng ngưỡng mộ. Bây giờ người chết không thấy xác, vậy mà bằng hữu của Lâm Phi Hữu không quan tâm đến vụ án nổ bất thường đó, ba năm qua vẫn phiêu bạc trên đất Thái Lan để trao đổi vũ khí ngầm.
Bây giờ lão ta tổ chức bữa tiệc ngẫu hứng hàng năm sao? Có lẽ năm nay Lưu Ngọc Ly không thể ngồi yên được, bà nghĩ bụng, nên đến thăm dự bữa tiệc này để hỏi cho ra lẽ vụ việc năm xưa.
''Chị tính thế nào?''
Lưu Ngọc Diệc thấy sắc thái khó coi của chị gái mình, quan tâm thăm hỏi.
''Có lẽ năm nay Phùng Uyên Tác vẫn gửi tiệp mời đến như mọi khi. Lần này chúng ra sẽ nhận lời mời! Chị muốn xem mặt lão ta sau ba năm không gặp có chút thay đổi gì không. Bạn đồng hương bị thiệt mạng trong lần giúp lấy lại lô hàng trị giá tiền tỉ. Vậy mà ba năm qua không qua thắp lấy một nén hương, vẫn ung dung du ngoại khắp nơi.''
Lưu Ngọc Ly trong lòng truyền lên tia phẫn nộ, bây giờ trong lòng bà ba chữ ''Phùng Uyên Tác'' chỉ ghi chữ hận cứ không phải chữ thân quen.
''Chuyện này đừng nên để cho Tiểu Đào biết, em sợ khi con bé biết được tin này sẽ nhất quyết tham gia bữa tiệc của Phùng gia. Khi ấy mối uy hiểm rình rập đến con bé ngày càng nhiều.''
Lưu Ngọc Diệc nói thêm lời. Lâm Phi Hữu là một nhân vật nổi tiếng trong giới sát thủ. Ông gặp được Lưu Ngọc Ly do tình cờ vào một ngày hai người chạm ánh mắt trong bối cảnh mưa đạn máu tanh. Lúc ấy hai con tim cùng nhịp đập, bốn ánh mắt nhìn chằm không thốt lên lời. Kẻ tìm đến hại thân thể của Lâm Phi Hữu nhiều như kiến, năm đó những người muốn giết ông khi nghe Lâm Phi Hữu bị thiệt mạng trong vụ xe hơi. Bọn họ hận đến nỗi biến hình, họ hận vì không tự tay giết chết kẻ địch của mình.
Bao năm qua người tìm tung tích người vợ của Lâm Phi Hữu để trả thù gián tiếp vẫn không ngừng gia tăng. Cũng may Lưu Ngọc Ly cùng người thân ẩn náu thật kĩ cho nên những tên đó không tìm ra chỗ ở của họ. Bây giờ để Lâm Phi Đào đến tham dự bữa tiệc của Phùng gia khác nào dâng thịt đến miệng hổ đói?
Lưu Ngọc Ly nghe em gái mình nói có phần thuyết phục, và khẽ gật đầu mà tán thành lời đề nghị của Lưu Ngọc Diệc.
''Chị tính bao giờ mới xuất viện?''
Lưu Ngọc Diệc thấy bệnh tình của chị gái mình không có gì đáng lo ngại nữa, khối u đã được loại bỏ, đã nằm ở viện tới nay đã gần được một tháng.
''Chuyện bên Anh Quốc ngày một phức tạp có lẽ chị nên tìm ngày thích hợp để ra viện. Bác sĩ nói cần phải nằm viện ít nhất ba tháng để theo dõi tình hình sức khoẻ.''
Lưu Ngọc Diệc khẽ gật đầu.
''Có lẽ nên xuất viện trước thời hạn, chuyện bên Phùng gia em sẽ đi cùng chị để giải quyết.''
''Được rồi.''
Lưu Ngọc Ly không có ý định phản đối lời nói của em gái mình, bà đồng ý cho em gái cùng tam gia bữa tiệc Phùng gia sắp tới chuẩn bị.
Chỉ là hai người không ngờ được rằng, cuộc trò chuyễn giữa hai người đã bị người ở ngoài nghe lén.
Lâm Phi Đào đứng ở ngoài cửa bệnh, dự định đẩy cửa vào thăm sức khoẻ của mẹ mình. Vào lúc tay cô định gõ cửa thì bỗng nhiên Lâm Phi Đào khự lại khi bên trong truyền đến lời nói của dì mình. Dì cô có nhắc đến cái chết của ba cô, vụ việc này trước kia Lâm Phi Đào vốn để tâm mà tìm hiểu ra nguyên nhân cái chết của ba mình.
Mỗi khi hỏi mẹ hoặc hỏi dì, cô chỉ nhận lại đáp án là con số không. Sau khi nghe cuộc trò chuyện này, đáy lòng của Lâm Phi Đào truyền lên một tia hy vọng. Cô hy vọng chỉ cần tìm đến người đàn ông tên Phùng Uyên Tác sẽ giúp cô tìm ra mọi thắc mắc bao năm qua cô không tìm được ra đáp án.
Lâm Phi Đào nhấc gót rời đi. Hôm nay sau khi nghe xong cuộc trò chuyện của hai người, Lâm Phi Đào không có tâm trạng vào thăm mẹ mình. Cô dự tính về biệt thự riêng của Lục Cảnh Sâm, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra một điều bản thân mình cần phòng tránh.
Lâm Phi Đào kêu tài xế chuyển hướng đi, nói với ta anh ta rằng sức khoẻ của cô không được tốt. Muốn tới tiệm thuốc gần đó để cắt một ít thuốc về uống.
Tài xế không có ý phản kháng lại, anh ta nhanh chóng chuyển hướng đi, tìm đường đi đến tiệm thuốc gần ngoại ô nhất.
Chỉ có trời mới biết được đột nhiên Lâm Phi Đào muốn đến tiệm thuốc ven được làm gì. Chuyện này này, Lâm Phi Đào không thể chủ quan được, lơ là một chút là cái thân bị hại như chơi.