Lục Cảnh Sâm vẫn trầm ngâm ngẫm nghĩ về cuộc điện thoại lúc đó. Hắn thở dài, ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng cơ thể, lưng tựa vào thành ghế. Làn khói trắng đục mờ ảo trong đêm tối, căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng nhạt, yên tĩnh tịch mịch, pha lẫn hơi thở trầm mặc của người đàn ông.
Hắn ta đang lên kế hoạch, làm thế nào để khiến người con gái hắn yêu không rời bỏ hắn một lần nữa. Rõ ràng hắn yêu cô gái đến chết đi sống lại. Chính người con gái đó đã bước vào cuộc sống hắn, cũng chính là người đàn bà đầu tiên khiến cho hắn có cảm giác yêu đương là thế nào.
Vì yêu người đàn bà đó mà hắn đã tự động rút khỏi tổ chức, quay về tiếp nhận tập đoàn của Lục gia để có cơ hội ở gần người mình thương hơn.
Không ngờ ba năm trôi qua thật nhanh, hắn thiết nghĩ là hai con tim sẽ gắn kết với nhau mãi mãi sẽ không bao giờ phụ bạc mà rời bỏ nhau.
Từ trong ngăn tủ kéo, Lục Cảnh Sâm lấy ra một thứ gì đó ánh bạc trong bóng tối, le lói ánh sáng chiếu thành vệt cong cong trên gương mặt trầm mặc không một chút cảm xúc nào.
Nhìn sợi dây chuyền trong tay, hắn lại nhớ đến lần cuối cùng hắn ôm cô vào lòng trong đêm trăng rằm của sáu tháng trước.
Suy nghĩ miên man, linh hồn của hắn như bị thứ gì đó cuốn trôi quay ngược lại trở về quá khứ, thời điểm lần cuối hắn nhìn rõ vẻ hình hài đáng yêu của thiếu nữ có tâm hồn ngây thơ và thuần khiết.
Thời điểm sáu tháng trước, khung cảnh lãng mạn buổi tối hiện ra trong mắt của Lục Cảnh Sâm, từng mảnh kí ức từ đó ùa về trong tâm trí của hắn, lần lượt gắn ghép với nhau như đang tạo ra một kiệt tác vốn đã bị thời gian chôn vùi.
''Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước.''
Dưới ánh trăng ngày rằm chiếu những tia sáng rực rỡ xuống trần gian, in mình vào mặt hồ hẵn còn lăn tăn gợi sóng. Phong cảnh lúc này thật lên thơ, thật hữu tình.
Dưới ánh trăng vằng vặc soi sáng ấy, một đôi trai gái đang tựa đầu vào nhau. Ánh mắt long lanh biết hờn của người thiếu nữ nhìn lên mặt trăng, đọc một đoạn tình tứ được cô coi là hay nhất trong cuốn tiểu thuyết ''Gặp anh giữa vạn người'' của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn.
Lâm Phi Đào vừa ngắt lời, cô cảm nhận được vật gì mát lạnh ở chiếc cổ của mình. Lâm Phi Đào đưa tay lên chạm vào, nó là một sợi dây chuyền vừa rồi người đàn ông ngồi bên cạnh đeo vào cho cô.
''Gì vậy?'' Lâm Phi Đào ngây thơ hỏi người đàn ông trước mặt, thanh âm thốt khỏi cổ họng nghe thật êm tai.
Lục Cảnh Sâm không đáp lại lời nghi vấn của Lâm Phi Đào. Bàn tay to khoẻ của anh vòng qua sau gáy của cô, đặt nụ hôn ấm áp lên trán, giọng nói cưng chiều.
''Sợi dây chuyền. Thứ này là biểu tượng cho tình yêu bất diệt của đôi ta.''
Nghe Lục Cảnh Sâm nói, cô gái nở ra một nụ cười tươi dưới ánh trăng chiếu xuống. Dung mạo đằm thắm có hồn, đôi mắt biếc trong trẻo như làn nước mùa thu, chân mày thanh tú nhẹ nhàng như nét núi mùa xuân. Đôi môi mỏng hồng tựa như cánh hoa anh đào mới chớm nở, làn da trắng hồng mìn màn không tì vết. Tất thảy những vẻ đẹp kiều diễm của Lâm Phi Đào đều được thu vào tầm nhìn của Lục Cảnh Sâm.
Lâm Phi Đào tò mò, cô đưa đầu ngón tay lên sờ sợi dây chuyền đeo trên cổ. Cô cảm nhận hình dạng biểu tượng của sợi dây chuyền nó rất giống con số tám bị đổ ngang điểm thêm một đường cong hình trái tim. Lâm Phi Đào suy nghĩ một hồi, chợt não cô vừa loé ra suy nghĩ, đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Sâm, cô mỉm cười dịu dàng.
''Biểu tượng vô cực?''
''Phải!'' Lục Cảnh Sâm đáp lại lời nói của cô.
Lâm Phi Đào còn nhớ, khi trước, lúc mà anh gặp lại cô, anh đã tỏ tình và tặng cô một kỷ vật dưới ánh hoàng hôn. Như kỷ vật khi đó Lục Cảnh Sâm tặng cô chỉ là một sợi dây chuyền cũng có biểu tượng vô cực này nhưng nó không kèm theo hình trái tim.
Lúc ấy cô vẫn còn là học sinh, không muốn đeo đồ đặt tiền đến lớp. Một hôm cô tháo chiếc vòng xuống định cất gọn đi không biết bất cẩn thế nào mà làm đánh mất từ lúc nào.
Khi làm mất chiếc vòng ấy, Lâm Phi Đào khóc rất nhiều, khóc vì sợ rằng anh sẽ giận cô, giấu giếm anh.
Sau cùng vẫn bị anh phát hiện, nhưng anh chỉ ôm cô vào lòng an ủi, nói sau này sẽ tặng cô một thứ đồ khác, đảm bảo có giá trị hơn đồ vật cũ.
Vậy là Lục Cảnh Sâm đã giữ lời hứa. Anh đã mua tặng cô một sợi dây chuyền khác, được thiết kế rất đặc biệt, bằng kim cương 100%. Anh đã trao tặng cô vào đúng ngày cô sinh nhật tròn tuổi mười tám.
Sợi dây chuyền này có biểu tượng vô cực kết hợp với trái tim, ngọn lửa bấy diệt của tình yêu.
Biểu tượng vô cực trong toán học đại diện cho một số lượng vô hạn còn trong tình yêu nó lại là tượng trưng cho một tình yêu bất diệt, trường tồn với thời gian. Thêm biểu tượng hình trái tim xen ngay vào chính giữa càng chứng mình được tình cảm của họ sâu lặng biết chừng nào.
Sợi dây chuyền có biểu tượng vô cực này như đang chứng minh ranh giới của hai người. Nó mang ý nghĩa luân hồi, không có điểm đầu điểm cuối, tựa như một con đường không có điểm dừng. Dù sau này có uẩn khúc đi dẫn đến tình cảm tan thành mây khói, đường ai người nấy đi nhưng sẽ có một ngày chạm mặt nhau trên đường đời. Sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng như thuở ngày đôi ta chìm trong men ngọt của tình yêu. Hai con tim cùng nhịp đập, ông Tơ bà Nguyệt lại xe lên tơ duyên mới, sẽ khiến cho khoảng cách của đôi ta thêm gần nhau hơn, gương vỡ lại lành mà trở về một cuộc tình ban đầu.
Lâm Phi Đào như hiểu ra được suy đoán của người đàn ông, cô nhìn Lục Cảnh Sâm với ánh mắt say đắm. Người đàn ông không chịu nổi được ánh mắt đẹp đẽ của cô, bất giác cúi đầu định hôn trọn cánh môi của Lâm Phi Đào nhưng lại bị ngón trỏ của cô chặn lại trước môi anh ta.
''Từ đã! Ba tháng sau là sinh nhật lần thứ mười tám của anh, khi ấy em sẽ trao nụ hôn đầu của mình cho anh.''
Lục Cảnh Sâm không ép cô. Anh ta nắm lấy bàn tay mềm mại của cô đưa lên hôn nhẹ một cái.
''Anh sẽ chờ! Chờ đến ngày em trưởng thành, anh sẽ cưới em về làm vợ của mình.''
Lời thề son sắc của Lục Cảnh Sâm hứa với cô dưới ánh trăng tròn trịa, ngày này chính là kỉ niệm ba năm hai người yêu nhau cũng là ngày Lâm Phi Đào tròn mười tám tuổi. Bốn tháng sau là ngày Lâm Phi Đào thi tốt nghiệp Trung học Phổ Thông Quốc Gia. Lục Cảnh Sâm không muốn làm phiền đến việc ôn thi của cô, trong một tuần anh dành ra ba buổi tối để gặp mặt cô. Còn thời gian còn lại, anh chú tâm vào công việc của mình.
Hoa nở hoa rơi hoa lại tàn, tình đẹp tình lại tan. Cứ nghĩ rằng tình yêu của hai người sẽ không bao giờ tàn phai, vậy mà một tháng sau, Lục Cảnh Sâm thật bất ngờ khi nhận được lá thư chia tay của cô gái trong đêm mưa rơi tầm tã.
''Lục Cảnh Sâm, chúng ta kết thúc tại đây đi! Xin lỗi, em đã đem lòng yêu người đàn ông khác mất rồi!''
Đến giờ phút hiện tại, nét chữ đẹp đó ngày đó vẫn hiện rõ trong tâm trí của Lục Cảnh Sâm. Khi ấy hắn không biết vì lý do gì mà cô gái lại đột ngột nói lời chia tay, cắt đứt mọi mối quan hệ với hắn.
Đêm đó, hắn đã đợi cô gái suốt một đêm dưới trời mưa để đợi cô trở về, khi ấy sẽ hỏi cho ra lẽ. Nhưng đợi mãi không thấy cô ấy trở về, cửa phòng chốt then ở bên ngoài. Hắn cứ mong tưởng rằng cô sẽ sớm quay về, khi ấy hắn sẽ có cơ hội gặp được cô.
Đúng là lòng người rộng nhưng lượng trời cứ hẹp. Hắn đứng đội mưa suốt đêm cho đến rạng sáng không thấy bóng dáng quen thuộc trở về. Thất vọng tràn trề, toàn thân từ đầu đến cuối ướt như chuột lột, hai tay hắn siết chặt hiện rõ gây xanh. Hắn không nói gì cả, ảnh mắt tràn lửa hận nhìn vào cánh cửa vẫn còn khoá. Chỉ thấy người đàn ông cười thật lớn, vang vọng cả một khoảng trống. Miệng thì cứ cười nhưng lệ đổ ở trong tim. Trái tim của hắn từ đây đã băng giá không còn niềm tin về thứ tình yêu bấy diệt kia. Không hề rung động, không hề ấm áp càng không hề dễ gần.
Không ngờ sáu tháng trôi qua thật nhanh. Cô gái ngày ấy đã nói lời chia xa nay lại trở về khiến cho trái tim của hắn vốn đã băng giá theo ngày tháng nay không hẹn trước lại tan chảy chỉ vì đôi mắt, nét mặt và giọng nói mật ngọt ấy.
Lục Cảnh Sâm trong tâm trí thắc mắc, rõ ràng chính miệng cô gái đã yêu người đàn ông khác, vậy sao khi khó khăn không tìm đến người đàn ông đó lại tìm đến hắn làm gì? Lúc gặp mặt sau sáu tháng xa cách, hắn không ngờ rằng chính hắn đã là người đầu tiên đã cướp đi nụ hôn đầu của cô gái, và gần tháng sau cũng chính là hắn đã lấy đi lần đầu của cô.
Kỉ vật ngày đó thật linh thiên, đã khiến đôi chim uyên ương rời xa lại tạo ra bi kịch để gắn ghép thành một cặp.
Bản tính đàn ông vốn đã cất giữ hai mấy năm trời đến khi bùng phát mà không khống chế được bản thân mình. Hắn khát khao chiếm hữu thân thể quyến rũ của cô, thích nhìn vẻ mặt dâm đãng của cô nàng khi nằm dưới hắn. Lúc hắn cày cấy trên người cô gái, thiết nghĩ rằng hành động này sẽ không khiến cô rời xa cuộc sống của hắn. Nhưng vì cuộc gọi của bạn thân cô gái khiến cho Lục Cảnh Sâm thêm phần cảnh giác, trói chặt cô gái trong tầm nhìn của mình.
Hắn cảm thấy lời nói của Vy Tố Phi không sai một chút nào. Lần trước cô gái đã từng ruồng bỏ hắn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba cô ấy lại tiếp tục rời xa hắn thêm lần nữa.
Lục Cảnh Sâm hé mở đôi mắt nhìn vào khoảng đen tối trên trần nhà. Căn phòng im lặng và lạnh lẽo đến rợn người, thi thoảng nghe thấy tiếng tán cây xì xào bên ngoài, nghe rõ nhịp tim đập trong lồng ngực, hơi thở nhẹ nhành nhưng toàn thân hắn toát ra một luồng khí chết chóc.