Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cánh cửa bị đẩy ra. 

Một người đàn ông trung niên bụng phệ hơn bốn mươi tuổi đi vào, ông ta nhìn Vũ Linh Đan đang giãy giụa, miệng bắt đầu giễu cợt: "Tỉnh rồi hả? Cũng tốt, nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi rồi, đỡ phải giải thích với cô lần nữa." 

Hiển nhiên đối phương cũng không tránh né Vũ Linh Đan, sau đó ông ta hỏi cô: "Đói không?" 

"Làm cho tôi một phần cháo, thêm chút rau xanh." 

Vũ Linh Đan nói với với ông ta không hề khách sáo. 

Đối phương thầy Vũ Linh Đan không hoảng loạn, thậm chí là thoải mái thì ông ta sửng sốt vài giây, sau đó lại thấy buồn cười nói: "Quả nhiên là người phụ nữ của Trương Thiên Thành, khí phách này tôi bội phục" 

"Ông đã không định thả tôi, cũng không có ý định muốn mạng của tôi thì tôi có gì phải sợ chứ" 

Vũ Linh Đan khinh thường nói. 

"Được, nếu cô đã bằng lòng phối hợp thì chúng tôi cũng sẽ rất thoải mái với cô. Nói thật cho cô biết, lần này Trương Thiên Thành tới làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi, bây giờ bên ngoài còn có một đám người đang gây khó khăn cho anh ta, chẳng thà anh ta hợp tác với chúng tôi, ai ai cũng nhẹ nhõm cả." 

"Rất rõ ràng, Trương Thiên Thành sẽ không đồng ý." 

Khóe miệng Vũ Linh Đan nhếch lên, vẻ mặt coi thường. 

 

"Cô" 

Người đàn ông ấy chau mày lại, ánh mắt ấy hiện lên chút hung hãn, thế nhưng Vũ Linh Đan vẫn không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào: "Nếu không thì ông cũng không thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, có đúng không? Hoặc có thể nói rằng, với loại người nhân cách thối tha như ông thì e rằng Trương Thiên Thành sẽ không bao giờ hợp tác với ông đâu” 

"Cô im miệng lại cho tôi, trước khi Trương Thiên Thành chưa đến thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, nếu không thì nắm đấm của tôi cũng không nể mặt vì cô là phụ nữ đầu" 

Người đàn ông đó nói xong thì đã đóng hết tất cả các cửa lại, một tiếng sau, những món ăn mà Vũ Linh Đan gọi mới được bưng lên. 

Người đàn ông đó không thể không cởi trói cho Vũ Linh Đan, ông ta đứng sang một bên nhìn cô ăn ngấu nghiến những món ăn đó rồi nói: "Rốt cuộc giữa cô và Trương Thiên Thành có quan hệ gì vậy?" 

"Sao thế, Trương Thiên Thành không đến cứu tôi à?" 

Vũ Linh Đan cất giọng hỏi nhưng vẫn không hề ngẩng đầu lên nhìn. 

"Hừ, nếu như anh ta không đến thì tôi sẽ giết con tin là cô, đến thành phố Hải Phòng không phải dễ dàng bỏ qua như lời anh ta nói đâu." 

Người đàn ông đó khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt tỏ ra vô cùng lạnh lùng. 

Vũ Linh Đan không nói gì mà chỉ im lặng lắng nghe, nét mặt thể hiện ra bên ngoài như chỉ đang chăm chú vào chuyện ăn uống, thế nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Theo như những gì mà cô hiểu về Trương Thiên Thành thì người đàn ông đó luôn luôn đặt công việc lên trên hàng đầu, anh có thật sự vì cô mà chịu sự quản chế của người khác không? 

Một người đầu óc ngốc nghếch như cô, chỉ cần đưa ra một lý do đơn giản là có thể lừa được cô đến đây thì chắc chắn Trương Thiên Thành cảm thấy rất thất vọng về cô. 

Chắc chắn là anh cũng đã chán ngấy việc phải cứu cô rồi. 

Trái tim nằm trong lồng ngực của Vũ Linh Đan đang bay nhảy một cách loạn xạ, hiện tại cô không có cách nào để có thể tự cứu lấy mình cả, chỉ đành phó thác mạng sống của mình cho Trương Thiên Thành mà thôi. Tuy rằng bản thân cô có hơi ngốc nghếch nhưng mà ít nhất cũng vẫn là một mạng người mà, giá bộ đồng ý chắc cũng không sao cả đâu nhỉ. 

 

 

Danh sách truyện HOT