Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Thiên Thành cười như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nhưng ngay sau đó khóe miệng anh lại hiện lên một tia lạnh lẽo. Sau đó, Trương Thiên Thành đá một cú mạnh vào bụng đối phương, đôi giày da sáng loáng nhìn cứng như đá, quả nhiên Hồ Trác Đường gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết. 

Tiếp theo lại thêm một cú đá nữa. Không biết Trương Thiên Thành đã đá liên tiếp bao nhiêu lần, mãi đến khi đối phương không thể mở lời cầu xin được nữa thì Trương Thiên Thành mới dừng lại. Anh nhìn thoáng qua bàn tay của mình, vẫn chưa hết tức giận nói: "Hình như là tôi tự mình cứu người, không hề có một chút liên quan đến ông cả." 

Rốt cuộc, bàn tay của anh vẫn còn đang chảy máu. Hồ Trác Đường cuộn tròn trên mặt đất, không còn phản kháng gì nữa. Một người đàn ông to lớn thật sự bắt đầu khóc lóc như vậy. 

"Con gái tôi vẫn còn nhỏ như vậy, cần phải có bố mẹ chăm sóc. Nếu không phải vì có quá ít tiền phẫu thuật, làm sao tôi có 

thể..." 

"Sớm biết sẽ xảy ra chuyện, sao ông vẫn còn làm?" 

Trương Thiên Thành đã mạnh vào chân người đàn ông một lần nữa rồi nói với ánh mắt gần như khinh thường: "Tôi đã nhắc nhở ông rằng kẻ nào dám động đến người của tôi, cho tới bây giờ không một ai có thể sống tốt cả. Tiếp theo ông hãy từ từ thưởng thức đi" 

Sau khi Trương Thiên Thành ra ngoài, một nhóm công an lập vào. Hồ Trác Đường đã đứng không vững, ông ta được hai công an đổ ra cửa nhưng không một ai nói điều gì. 

Công an đứng đầu nói: "Tổng giám đốc Thành, anh đừng lo lắng. Cục thành phố đã rất chú ý đến vụ bắt cóc tồi tệ này rồi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng" 

Trương Thiên Thành cười lạnh, ánh mắt anh đầy vẻ lạnh lùng u ám: "Trông giữ ông ta cẩn thận cho tôi. Còn người đứng sau chuyện này, bằng mọi cách tốt nhất định sẽ truy tìm được người đó." 

Không biết vì sao người công an chợt cảm thấy rùng mình một chút, đáy lòng anh ta dâng lên một cơn ớn lạnh. Nhưng anh ta cố gắng lấy hết can đảm nhìn vào mắt Trương Thiên Thành, thế nhưng ánh mắt anh đã trở lại vẻ nghiêm túc như 

xưa. 

Từ lâu anh ta đã nghe nói rằng thủ đoạn của Trương Thiên Thành rất tàn ác, không một ai trong số những kẻ thua cuộc dưới tay của anh có kết thúc tốt đẹp. Hôm nay anh ta đã tận mắt nhìn thấy Trương Thiên Thành cầm trực tiếp con dao trên tay cộng thêm ánh mắt của anh nữa, người công an đứng đầu cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa. Người nào muốn đắc tội với Trương Thiên Thành có lẽ đã bị rớt não rồi. 

So sánh với lúc trước, bây giờ ở cục công an lại hình thành một vòng bảo vệ chặt chẽ. 

"Tổng giám đốc Thành, chúng ta về trước đi, nhân viên còn phải báo cáo kết quả công tác nữa." 

Không đến một phút đồng hồ, trong biệt thự lại hoàn toàn rơi vào yên tĩnh. Mặc dù vẫn có đèn chiếu sáng nhưng Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy trong lòng có chút rỉ nước. 

Sau đó, Trương Thiên Thành bước đi không quay đầu lại, anh vừa đi vừa nói: "Đồ ngốc, còn không đi theo, cô muốn ở lại đây thì tôi cũng không để ý đâu." 

Lúc này, Vũ Linh Đan mới phản ứng lại lời nói của anh, vội vã đi theo. 

Chỉ là anh gọi đồ ngốc đó là đang gọi cô sao? 

Vũ Linh Đan có chút bất mãn nhưng khi nghĩ rằng cô bị bắt cóc bởi vì tin tưởng lời của người khác, chuyện này cũng làm 

liên lụy đến Trương Thiên Thành thì cô lại cảm thấy hơi khó chịu. 

Sau khi lên xe, Vũ Linh Đan nói: "Chúng ta đến bệnh viện trước đi." 

Trương Thiên Thành liếc nhìn vết thương trên cổ Vũ Linh Đan, lúc này máu đã chảy ra một ít, tuy vết thương không lớn nhưng có lẽ sẽ lưu thành sẹo. Vũ Linh Đan nhận thấy ánh mắt của Trương Thiên Thành không đúng nên cô vô thức sờ lên cổ mình rồi nói:

"Vết thương của tôi không sao, ý tôi là tay của anh..." 

 

Danh sách truyện HOT