Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thành thật mà nói, đối với sự thay đổi của Trương Thiên Thành, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì trong mắt Vũ Linh Đan. 

Đến địa điểm đã hẹn, Trương Thiên Thành còn chưa đến, Vũ Linh Đan đã tự mình gọi món. Sau khi các món ăn đã sẵn sàng, cô nhận ra rằng tất cả những gì mình gọi đều là những 

món Trương Thiên Thành yêu thích. 

Trương Thiên Thành hiển nhiên cũng hơi thất thần. 

Cuối cùng, Trương Thiên Thành không thể không hỏi: "Còn muốn cái gì nữa không?" 

Nói thật, ở chung lâu như vậy nhưng Trương Thiên Thành không biết Vũ Linh Đan thích ăn gì. 

Và những lời nói thản nhiên của Vũ Linh Đan lại khiến trong lòng Trương Thiên Thành khó chịu, nửa ngày cũng không nói được lời nào. 

Vũ Linh Đan nói: "Tôi không có món yêu thích nào cả. Trước đây anh thích gì thì tôi làm cái đó, rồi cũng ăn theo luôn. Sau bao nhiêu năm thì cũng chỉ có như thế! 

"Muốn uống chút rượu không?" 

Bầu không khí im lặng khiến Trương Thiên Thành kìm chế đến mức khó chịu. 

Vũ Linh Đan lắc đầu, có chút ngạc nhiên. 

Trương Thiên Thành không quan tâm được nhiều như vậy nữa, trong lòng cũng hơi bực bội, đúng là khiến người ta phát điện mà. 

Cuối cùng, Trương Thiên Thành gọi một chai rượu vang đỏ. 

Bình thường nếu không phải tiệc xã giao thì Trương Thiên Thành hiểm khi uống rượu, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ. 

Anh muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể hỏi: "Cô không muốn một chút sao?" 

"Không cần" 

Vũ Linh Đan vội vàng xua tay. 

Đồng thời, cô cũng cẩn thận đánh giá ánh mắt của Trương Thiên Thành, cũng không biết mình có nói câu nào chọc giận Trương Thiên Thành hay không. 

Cô không sợ Trương Thiên Thành, nhưng chỉ là theo thói quen công việc nhiều năm qua, lúc nào cô cũng quan sát nhất cử nhất động của Trương Thiên Thành để thuận tiện tìm cách ứng phó cho bản thân. 

Trương Thiên Thành nhấp một ngụm trước, sau đó uống chai rượu vang đỏ, rồi lại một chai nữa. 

Dường như Trương Thiên Thành không phải muốn nếm rượu, mà là muốn làm cho mình say. 

Vũ Linh Đan cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng, không biết có nên hỏi cái gì hay không, chợt cô nghe Trương Thiên Thành mơ hồ nói một câu: "Sau này cô không cần phải tự chịu oan ức một mình nữa" 

"Hả?" 

Vũ Linh Đan đang gắp thức ăn nên không thể nghe rõ. 

Kết quả là Trương Thiên Thành chỉ lắc đầu và không nói thêm gì nữa. 

Trương Thiên Thành có tửu lượng rất tốt, uống một chai thấy đáy nhưng mặt vẫn không đỏ, Vũ Linh Đan liếc mắt nhìn thời gian, ân cần nhắc nhở: "Tổng giám đốc Thành, anh phải đi làm lại rồi kìa" 

Trương Thiên Thành liếc nhìn Vũ Linh Đan, sau đó nhìn Trần Đức Bảo đang đứng cách đó không xa, rồi lắc lắc đầu, không biết là có ý gì. 

Sau khi hai người đi ra ngoài, Trương Thiên Thành đuổi Trần Đức Bảo rồi tự mình lái xe về phía trước mà không nói gì. 

Bởi vì anh uống chút rượu nên Vũ Linh Đan hơi lo lắng, không thể không nhắc nhở một câu: "Tôi nghĩ tốt hơn là nên tìm một nơi để nghỉ ngơi một lát, cho dù không đi làm thì anh cũng đã uống một chút rượu." 

Trước khi cô nói xong, Trương Thiên Thành đột nhiên quay đầu lại, kéo đầu Vũ Linh Đan qua và hôn lên môi cô. 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT