Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vũ Linh Đan lắc đầu, cô nhận ra rằng bất kể là ai, cô luôn có thể dùng Trương Thiên Thành để từ chối, chẳng lẽ cô không thể sống cho chính mình một lần sao? 

"Xin lỗi, Phan Bảo Thái, em hiểu tâm tư của anh, nhưng nếu có thể buông bỏ quá khứ, có lẽ anh có thể nhìn lâu hơn một chút và tìm được người con gái mình thích" 

Vũ Linh Đan an ủi. 

"Anh nghĩ điều đó là không thể 

Phan Bảo Thái nở một nụ cười gượng gạo, có phần bất lực. 

"Nếu thật sự buông bỏ quá khứ, bao năm qua anh đã không cô đơn. Cũng là do anh không đủ dũng khí quay lại tìm em nên anh đã để vụt mất. Nhưng đến khi anh suy nghĩ cẩn thận thì mọi chuyện dường như đã quá muộn" 

Phan Bảo Thái buồn bã nhìn Vũ Linh Đan, muốn nghe điều 

gì đó từ Vũ Linh Đan. 

Đáng tiếc là đã khiển Phan Bảo Thải phải thất vọng rồi. 

"Xin lỗi, Phan Bảo Thái, chúng ta hãy làm bạn đi." 

Đây là câu trả lời cuối cùng của Vũ Linh Đan. 

Nghe thấy Trương Thiên Thành âm thầm nắm chặt tay ở 

bên ngoài, câu trả lời này không phải là hoàn hảo với anh, nếu Vũ Linh Đan nói tàn nhẫn hơn, e rằng họ còn không thể làm bạn 

nữa. 

Tuy nhiên, thái độ của Trương Thiên Thành đối với Vũ Linh Đan về cơ bản là hài lòng. 

Ít nhất, câu này cũng đã vạch rõ ranh giới với người đàn ông kia rồi. 

"Vậy em đi trước đây." 

Trương Thiên Thành nghe thấy tiếng động trong phòng liền nhanh chóng bước ra hai bước, sau đó ngồi xuống ghế, giả bộ buồn chán. 

Phan Bảo Thái muốn nói lại thôi, nhưng biết Trương Thiên Thành còn ở bên ngoài, hôm nay rõ ràng không phải thời điểm tốt để nói chuyện, vì vậy anh ta gật đầu: "Vậy khi nào có thời gian anh sẽ liên lạc với em" 

Vũ Linh Đan gật đầu cho có lệ. 

Sau khi đi ra ngoài, nhìn thấy Trương Thiên Thành đang ngồi chán nản ở đó, Vũ Linh Đan cảm thấy có chút buồn bực, bước tới nói: "Chúng ta có thể đi rồi." 

"Nói chuyện xong rồi à?" 

Trương Thiên Thành hỏi hơi to. 

Vũ Linh Đan gật đầu, sau đó nhìn thấy Phan Bảo Thái đi ra khỏi phòng, vẫy tay với cô. Trương Thiên Thành cười cười, thành thật nói: "Thật ra hai người có thể tâm sự, tôi không để ý đâu." 

Vừa nói, một bàn tay tự nhiên đặt lên trên người Vũ Linh Đan, cơ thể Vũ Linh Đan có chút cứng ngắc, cô biết Trương Thiên Thành làm gì, nhưng để Phan Bảo Thái hét hy vọng, Vũ Linh Đan vẫn không từ chối. 

"Chúng tôi đi trước nhé." 

Lần này, Trương Thiên Thành mở miệng, hơn nữa còn dùng từ chúng tôi. 

Nụ cười trên mặt Phan Bảo Thái đã chuyển sang dữ tợn, Vũ Linh Đan có chút xấu hổ, vội vàng tránh khỏi tầm mắt của Phan Bảo Thái rồi xoay người đi vào thang máy. 

"Kết thúc chưa?" 

Khi không có ai, Trương Thiên Thành cũng thay đổi giọng điệu, Vũ Linh Đan nhìn anh một cái, luôn cảm thấy Trương Thiên Thành càng ngày càng kỳ lạ. 

Vũ Linh Đan vẫn gật đầu. 

"Chỉ là hỏi thăm sức khỏe thôi, nếu không có việc gì thì tôi cũng an tâm" 

Trương Thiên Thành giật giật khóe miệng, từ chối cho ý kiến thêm. 

Đến chiều, Trương Thiên Thành vẫn đưa Vũ Linh Đan đến Bạch Đằng, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Nếu tên khốn nào không sáng mắt bắt cổ khai đao, cô cứ đi về, đừng làm tôi mất mặt." 

Vũ Linh Đan bĩu môi không lên tiếng, Trương Thiên Thành lại vươn một bàn tay ra lắc lắc trước mặt cô, cố ý hạ giọng cười nói: “Đương nhiên, nếu cô còn có dã tâm thì chuyện ngày hôm qua cũng có thể đem ra nói luôn." 

Vũ Linh Đan thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, người đàn ông này thực sự nghĩ rằng mọi người đều giống anh sao. 

Cô thừa nhận rằng cô đã có ý tưởng này, nhưng nó chắc chắn không phải bây giờ. 

Vũ Linh Đan điềm tĩnh bước vào Bạch Đằng, có người thắc mắc về thân thế của Vũ Linh Đan, nhưng hầu hết họ đều kính cần chào hỏi: "Xin chào giám đốc Linh Đan." 

Vũ Linh Đan lên thang máy mà không thèm liếc mắt, và khi biết rằng Lương Học Đông đang họp, cô đã tự mình đi đến văn phòng. 

 

Truyện đã được up full trong nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.

 

Danh sách truyện HOT