Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nụ cười của Trần Tuyết Nhung trở lại trên khuôn mặt bà ấy, lại nắm tay Vũ Linh Đan một lần nữa và xoay người đi dạo trong vườn. 

Đến gần trưa, Vũ Linh Đan nhận được cuộc gọi từ Trương Thiên Thành, anh hỏi cô đang ở đâu. 

Vũ Linh Đan nghe thấy Trương Thiên Thành tức giận nên nhanh chóng nói đang ở nhà Trần Tuyết Nhung. 

Có một sự im lặng trên điện thoại, sau đó anh nói: "Được rồi." 

Tiếp theo anh lại cúp máy. 

Cuộc gọi này diễn ra chưa đầy mười giây, Vũ Linh Đan nhìn điện thoại di động đã bị cúp, quả thật là không thể giải thích được. 

Sau khi về đến nhà, tình cờ gặp một người hàng xóm và nghe nói trưa nay có một người đàn ông cứ đập cửa không được nên đã ngồi đợi một lúc. 

Lúc này Vũ Linh Đan mới đoán rằng Trương Thiên Thành đã đi tìm mình. 

Gõ cửa hồi lâu mà không thấy mình ra mở cửa, chẳng trách Trương Thiên Thành tức giận như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước đó Trương Thiên Thành cũng không gọi điện cho mình mà, vậy cũng không thể trách mình được. 

Trở lại lúc ở nhà Trần Tuyết Nhung, sau khi cúp điện thoại với Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan bỗng nghe thấy tiếng còi 

tầng dưới, mở rèm cửa ra xem xét, thấy Trần Tuyết Nhung đã ra nghênh đón. 

Lúc đầu, Vũ Linh Đan không để ý, cho đến khi xuống lầu cô mới phát hiện Phan Bảo Thái không biết từ lúc nào đã xuất hiện 

phòng khách, còn Trần Tuyết Nhung đang đứng bên cạnh, vừa nói vừa cười. 

Vũ Linh Đan đã rất ngạc nhiên và gọi mẹ mình. 

Trần Tuyết Nhung lúc đầu hơi ngượng ngùng, nhưng bà ấy nhanh chóng cười và nói: "Nhìn xem, chúng ta chuyển nhà, Bảo Thái nghe tin nên muốn qua thăm hỏi một chút. Mẹ quên mất chuyện đó, Linh Đan, con sẽ không trách mẹ đã không nói cho con biết chứ?" 

 

Vũ Linh Đan lắng nghe lời nói dối khập khiễng của Trần Tuyết Nhung, đáy mắt bà ấy còn xẹt qua một tia thấp thỏm và lo lắng, mặc dù Vũ Linh Đan rất tức giận nhưng cô vẫn không chọn cách phát hỏa ra. 

"Bác gái, hay để cháu nói cho ạ" 

Phan Bảo Thái đứng dậy, mỉm cười với Vũ Linh Đan, và nói một cách lịch sự. 

"Được rồi, các con đều là người trẻ tuổi quen biết nhau, mẹ sẽ không tham gia vào đầu, mẹ vào bếp xem món ăn đã chuẩn bị xong chưa 

Trần Tuyết Nhung vội vàng bước xuống bậc thềm, sau đó trao đổi ánh mắt với Phan Bảo Thái và nói với Linh Đan: "Vậy Linh Đan, phiền con giúp mẹ tiếp đãi khách nhé." 

Vũ Linh Đan mệt mỏi gật đầu, cuối cùng đi xuống lầu. 

"Linh Đan." 

Băng gạc trên đầu Phan Bảo Thái đã được cởi ra, hình như anh ta lại thay đổi kiểu tóc, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo sạch 

sẽ nay lại càng trông đoan trang, lịch sự hơn. 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT