Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vũ Linh Đan chậm rãi nhắm mắt, cắn môi và không nói gì. 

Trương Thiên Thành tăng cường sức mạnh của mình, lần này đến lần khác, mỗi lần đều đạt đến mức sâu không lường được. 

 

Anh đột nhiên không thích vẻ mặt muốn chết không muốn sống như thế này của Vũ Linh Đan, anh chỉ đơn giản là nhắm mắt lại và bắt đầu suy nghĩ về cảm xúc. 

Đáng tiếc là đêm đó Vũ Linh Đan không còn động tình và sự ẩm ướt, Trương Thiên Thành vô cùng khó chịu, cuối cùng anh đứng dậy nhìn Vũ Linh Đan vẫn đang khô khốc, khuôn mặt tối sầm và không hài lòng nói: “Sao thế, lúc này lại bài xích tôi như vậy sao?" 

"Hừ, xem ra tên Phan Bảo Thái kia khiến cô tốn không ít tâm tư nhỉ. Chỉ với vài ngày mà đã muốn ngã vào lòng ngực của người đàn ông đó rồi à?" 

Trương Thiên Thành nói năng như muốn làm nhục người ta. 

Sự khô khan của Vũ Linh Đan mang đến cho Trương Thiên Thành một cảm giác thất vọng sâu sắc, anh không nghĩ rằng vấn đề là ở anh và đương nhiên anh quy tất cả những mâu thuẫn cho việc Vũ Linh Đan tiếp xúc với những người đàn ông khác. 

Vũ Linh Đan chỉ thấy điều đó thật nực cười. 

Tất nhiên, còn có phẫn nộ. 

Người đàn ông này luôn có vẻ ngoài tự cho mình là trung tâm, và sẽ không bao giờ tìm thấy lỗi ở mình. 

"Cho nên, Trương Thiên Thành, anh tính là gì của tôi? Ở trong mắt tôi, anh cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi." 

Vũ Linh Đan trả lời lại một cách mỉa mai. 

Sự tồn tại của Trương Thiên Thành không khác gì Phan Bảo Thái, Trương Đức Phú, và thậm chí bất kỳ người đàn ông nào trên đường không liên quan gì đến cô, tất cả đều giống 

nhau. 

Lời nói của Vũ Linh Đan đã thành công khơi dậy sự tức giận của Trương Thiên Thành. 

Nhưng anh cũng muốn kiềm chế trước mặt Vũ Linh Đan và làm cho vẻ mặt của anh trông không tệ như vậy. Vì vậy, anh nắm chặt tay và hỏi một cách bình tĩnh: "Nếu tôi không khác gì tất cả đàn ông ngoài kia, vậy thì ngoài tôi ra, tất cả đàn ông đều có thể đặt cố lên giường rồi làm tình với cô như vừa rồi sao?" 

Vũ Linh Đan không nói gì. 

Ngay khi Trương Thiên Thành cho rằng Vũ Linh Đan đã nhượng bộ, Vũ Linh Đan mới hít một hơi, trấn tĩnh lại và nói tiếp: "Trương Thiên Thành, trong mắt tôi, anh thật sự không là gì cả" 

Hơn nữa, nó giống như một phần bổ sung cho câu trước. 

Vũ Linh Đan nhìn Trương Thiên Thành, bỏ qua sự tức giận trong mắt Trương Thiên Thành, nói tiếp: "Dù gì thì anh cũng chỉ là chồng cũ của tôi thôi. Chúng ta không liên quan gì cả. Dù tôi có liên quan gì đến những người đàn ông khác thì cũng không dính líu gì đến anh." 

"Giống như tôi cùng Phan Bảo Thái, ngay cả tôi nói dù một ngày tôi cũng chưa từng ở cùng với anh ấy, điều đó cũng chẳng liên quan đến anh." 

Từng câu từng chữ của Vũ Linh Đan như một cái gai đâm vào tim Trương Thiên Thành, trong cơn đau đớn, đầu óc cũng giống như bị sét đánh, khiến Trương Thiên Thành mất đi sự kiềm chế cuối cùng. 

Trương Thiên Thành trực tiếp đè Vũ Linh Đan dưới người, nhìn Vũ Linh Đan vốn không có sức phản kháng, trông rất đáng thương và vô lực, nhưng anh không chút do dự với đôi mắt sáng của mình. 

Lòng tự trọng của Trương Thiên Thành làm sao có thể bị tùy ý chà đạp chứ? Anh bắt đầu điên cuồng, không hề có màn dạo đầu mà cứ thế đâm vào. 

Nhưng anh không thể kiểm soát được nhiều như vậy. 

Sự khinh bỉ của Vũ Linh Đan hiện lên trong đầu anh, anh 

nghĩ, Vũ Linh Đan đang nói dối, dù sao thì anh cũng khác với những người đàn ông khác. 

Cũng như bây giờ, chỉ có anh, và cũng chỉ có anh mới có thể tự do phi nước đại trên người Vũ Linh Đan, và cũng chỉ có anh mới có thể dẫn dắt Vũ Linh Đan đi tìm khoái lạc khi làm phụ nữ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT