Chương 12: Nội tình.
“Nêu như tôi đã tìm đên cô thì chắc chăn tôi đã điêu tra nội tình bên trong của cô. Tôi biết năm năm trước cô thôi học đưa mẹ đến Mỹ chữa bệnh, năm năm sau cô về nước. Làm một nhân viên nhỏ bé ở bộ phận công trình của công ty Đỉnh Thành, tiền lương ít ỏi.
Hơn nữa, cô còn là con gái riêng của Cố gia nên không được chấp nhận, sống cuộc sống khổ cực.”
Nghe xong những điều đó, tâm trạng của cô có chút biến đổi.
Nhưng vẫn may là ông ấy không điều tra ra được sự tồn tại của Dương Dương.
Năm năm nay, cô giấu chuyện đó rất kỹ.
Giả vờ trấn tĩnh, cô mỉm cười, một nụ cười đặc biệt.
“Xem ra lão gia tử hiểu rất rõ về tôi.”
Nghe thì có vẻ là một câu nói thoải mái nhưng thực ra cô đã đỗ mồ hôi lạnh từ nãy đến giờ, “Vậy thì, không biết, tài đức gì của tôi đã lọt vào mắt của lão gia để có thể làm việc cho lão gia?”
Bắc Minh Chính Thiên nghiêm túc nhìn Cố Hoan, không thể phủ nhận, cô gái này có vài phần khí sắc của con gái một.
“Có tiểu thư, cô là người thông minh, tiếc là thủ đoạn của cô không cao.”
Cố Hoan sững sờ, trong mắt lóe lên sự hoài nghi.
Bắc Minh Chính Thiên nở nụ cười đầy ẩn ý, “Nếu như đã được lão nhị anh hùng cứu mỹ nhân thì tại sao lại vội vàng bám lấy nó để nó khinh thường như vậy?”
Ngón tay Cố Hoan run lên.
Quả nhiên, xem ra Lý Đỉnh Thành không hề nói sự thật cho ông ấy biết.
“Ha…” Cô cười một tiếng đau khổ, “Nếu như tôi nói, tôi bị gài bãy, tôi không hề có ý định câu dẫn chủ tịch tập đoàn Bắc Minh thì ngài có tin không?”
Bắc Minh Chính Thiên im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cho dù là cô chủ động hay bị gài bẫy thì đây cũng là chuyện xảy ra rồi, không cần thiết phải tra cứu nữa.
Bây giờ tôi chỉ muốn cô đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trong lòng Cố Hoan đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trực giác của cô nói cho cô biết chuyện mà Bắc Minh lão gia nói không phải là một chuyện tốt.
“Đi làm thư ký riêng của lão nhị.”
Câu nói đơn giản này của Bắc Minh Chính Thiên khiến Cố Hoan mắt một lúc lâu mới phản ứng kịp.
“Thư ký…riêng?”
Thư ký riêng là sao?
“Là kiểu đi theo nó 24/24, lúc nào cũng phải bên cạnh nó. Nói dễ nghe một chút thì là tôi tìm một người để giúp nó, nói khó nghe chút thì là tôi đang tìm người để giám sát nó, nhất cử nhất động của nó cô nhất định phải báo cáo cho tôi, đặc biệt là nó hẹn hò với ai, hiểu chưa?”
Có Hoan nghe xong thì sững sờ.
Mặc dù cô không hiểu rõ Bắc Minh Mặc, nhưng qua máy lần tiếp xúc cô cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của anh.
Chứ vụ thư ký riêng này sợ là cô không đảm nhận được.
Cô cười nói: “Tôi sợ là tôi không làm được…”
“Đừng phủ định bản thân quá sớm.”
Rõ ràng, Bắc Minh Chính Thiên không đồng ý lời cô nói, “Chọn cô đương nhiên là có nguyên nhân. Một là, lão nhị rất ít khi để ý đến phụ nữ, cô tính là người đầu tiên.
Cô là người phụ nữ mà anh ghét cũng được tính sao?
Cố Hoan cười khổ trong lòng.
“Hai là, cô không cần lo lão nhị sẽ làm chuyện gì quá đáng với cô, dù gì…”
Lời của Bắc Minh Chính Thiên có nghĩa là Bắc Minh Mặc sẽ không nhìn trúng cô.
Cố Hoan cười cười, cô không biết nên cười hay nên khóc vì câu nói này.
‘BO hi Bắc Minh Chính Thiên ngừng một lát rồi liếc sang nhìn Cố Hoan một cái, thẳng thắn nói: “Tôi tin rằng với sự thông minh của cô thì cô sẽ không giống những người phụ nữ khác, mơ tưởng về lão nhị.”
Sợ rằng đây mới là ý chính của lão gia.
Mặc dù trong lòng có chút hoảng hốt nhưng Cố Hoan vẫn cố nặn ra nụ cười lễ phép.
Gật gật đầu nói: “Vâng, dù gì gừng càng già thì càng cay, sợ rằng những điều này đều nằm trong tính toán của lão gia tử trước rồi.”
Bắc Minh Chính Thiên cười nhạt, nói: “Ngoài ra, cô không cần lo về chuyện tiền lương, tôi nhất định có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Về quyền đấu thầu của công ty Đỉnh Thành, tôi đảm bảo là không có vấn đề gì. Nhưng có thể trúng thầu hay không thì tôi không thể bảo đảm vì chuyện này tôi không giúp gì được.”