Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Ngày đó, đi theo sau mông Hoàng thượng còn có một đám nội thị, cầm đầu là đại nội tổng giám Vương công công.
Nam Tầm đang chống cằm xem những tiểu nha đầu nô đùa trong sân, chốc chốc lại cắn hạt dưa.
Lúc Hoàng thượng tiến vào, thái giám ở cửa không có thông báo, vì vậy khi vừa mới nhìn thấy vị đại Phật này, các tiểu nha hoàn cùng tiểu thái giám đang nô đùa rầm rầm quỳ xuống, đầu cúi đến gắt gao, không dám nhìn thẳng mặt rồng.
Nam Tầm thấy người tới, động tác trên tay chỉ dừng một chút lại tiếp tục cắn hạt dưa, cái mông còn chẳng thèm nhếch chút nào.
Vương tổng quản Vương Thuận nổi giận quát: "Tần Quý phi lớn mật! Hoàng thượng giá lâm, vì sao không hành lễ?"
Nam Tầm liếc hắn một cái, cắn hạt dưa càng hăng say.
Tiếng rốp rốp trong sân đặc biệt rõ ràng, bởi vì lúc này thật yên tĩnh, âm thanh như bị phóng to mấy lần.
Mọi người không dám thở mạnh, chúng nội thị theo Tần Quý phi đã rơi lệ đầy mặt trong lòng.
Cho rằng gặp phải chuyện tốt, đi theo Tần Quý phi có thể cơm ngon rượu say, nhưng không ngờ được Tần Quý phi không muốn sống, vậy mà làm lơ Thánh thượng, ngay cả lễ cũng không hành. Đây không phải muốn tìm chết sao?
Xong rồi xong rồi, đám hạ nhân bọn họ không đáng giá một đồng phải đi theo chôn cùng rồi!
Một tiểu thái giám trong đó sợ đến cả người run rẩy, giữa hai chân đã có vệt nước khả nghi thấm ướt ống quần.
Nhưng mặt rồng giận dữ trong truyền thuyết cũng không xảy ra, vị vua một nước hỉ nộ vô thường kia không chỉ không răn dạy Tần Quý phi không coi ai ra gì, ngược lại gầm lên với đại nội tổng quản bên này: "Vương Thuận, câm miệng! Khi nào đến phiên ngươi dạy dỗ nữ nhân của trẫm?"
Vương Thuận vừa nghe lời này, quỳ bùm một tiếng trên đất, giơ tay liền tát vào mặt mình: "Hoàng thượng bớt giận, là lão nô lắm mồm, lão nô đáng chết!"
"Tất cả các ngươi lui ra. Thúy Hoàn, ngươi cũng lui ra. Trẫm có việc muốn nói một mình với nương nương nhà ngươi." Đôi mắt lạnh nhạt của Yến Mạch Hàn đảo qua mọi người, không giận tự uy.
Một đám hạ nhân nghe xong lời này, giống phạm nhân tử hình được tha, không ngừng lăn lộn mà chạy.
Vẫn chưa rời khỏi cửa cung, mọi người đã nghe được tiếng đầy tức giận của Tần Quý phi truyền ra: "Đừng đụng vào ta! Ngươi cút cho ta!"
Bước chân mọi người cùng lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Nhưng còn có càng đáng sợ, bọn họ nghe được một tiếng "Chát" vang dội.
Những hạ nhân này chìm nổi trong hậu cung nhiều năm, mưa dầm thấm đất không ít, vừa nghe được tiếng này đã đoán chắc là tiếng nữ nhân cho ai một bàn tay, hơn nữa sức lực tuyệt đối không nhẹ.
Mọi người chỉ hận sao lúc này mình không mắt mù tai điếc, lại nhìn thấy cảnh không nên nhìn, nghe thấy điều không nên nghe.
Cho dù là kẻ già đời như Vương công công Vương Thuận, thời khắc này cũng không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn phụng dưỡng Hoàng thượng lâu như vậy, còn chưa từng gặp Hoàng thượng làm vẻ mặt ôn hòa với nữ nhân nào, chớ nói chi là bị người nói cút, thậm chí bị người cho một cái tát cũng không nổi giận.
Tần Quý phi này thật là một nhân vật lợi hại a.
Trong cung Phủng Nguyệt, bầu không khí lại trầm xuống một lần nữa.
Trên mặt Yến Mạch Hàn còn lưu lại dấu bàn tay năm ngón đỏ tươi, có thể thấy được cái tát kia không hề nhẹ.
Cho dù bị nữ nhân trước mặt cho một cái tát, hắn cũng không buông tay, mà thừa dịp nàng sững sờ, ôm chặt người vào ngực mình.
Nam Tầm hơi kinh ngạc nói: "Vừa nãy sao ngươi không tránh?"
Nàng kinh ngạc thật sự. Nàng cho rằng Yến Mạch Hàn sẽ né tránh, không ngờ nàng đập tới một cái tát, hắn còn không hề chớp mắt.
"Diêu Diêu, nàng rốt cuộc nguôi giận rồi sao?" Yến Mạch Hàn không trả lời mà hỏi lại, giọng nói trầm thấp, ánh mắt nóng bỏng mà ẩn nhẫn.
Vẻ mặt Nam Tầm nhàn nhạt nhìn hắn, khuôn miệng nhếch lên độ cong trào phúng: "Lần này lại gì đây? Chẳng lẽ lại là khổ nhục kế?"
"Diêu Diêu, đến tột cùng phải làm sao nàng mới bằng lòng tha thứ trẫm? Trẫm nói trẫm thật sự yêu nàng, vì sao nàng không tin!" Yến Mạch Hàn đã bắt đầu trở nên nôn nóng.
Trời mới biết những ngày qua hắn vượt qua thế nào. Những cơn ác mộng vốn tìm đến hắn mỗi đêm không thấy, thay vào đó, trong đầu hắn tất cả đều là dáng vẻ Tần Bộ Diêu sau khi biết chân tướng hận không thể một kiếm đâm chết hắn.
Hắn chưa bao giờ hối hận như thế, việc này đúng là hắn sai rồi.
Nhưng đồng thời, hắn lại vui mừng lúc trước đã sinh ra ác niệm muốn hủy diệt Tần Bộ Diêu. Bằng không hắn sẽ không khổ tâm chuẩn bị kỹ càng để tiếp cận nàng, còn gặp được một Tần Bộ Diêu hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn, mãi đến khi bị nàng hấp dẫn, càng ngày càng mê luyến nàng, mãi đến khi nhiễm nghiện, cũng cai không xong.
Dù nàng có hận hắn cũng không sao cả, bởi vì hắn đang nợ nàng.
Nam Tầm lẳng lặng mặc hắn ôm. Hồi lâu sau, nàng mới nói một câu: "Lúc nào ngươi không muốn hậu cung ba ngàn giai lệ, không muốn ngôi vị Hoàng đế cao cao tại thượng này nữa, ta sẽ tin ngươi."
Cơ thể Yến Mạch Hàn cứng đờ, một lúc lâu đều chưa lên tiếng.
Nam Tầm cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt hắn. Nàng hơi cong khóe môi, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, đừng nhắc lại chữ yêu này với thần thiếp, người căn bản không biết yêu là gì. Người vừa mới hỏi thần thiếp, rốt cuộc phải làm sao mới bằng lòng tha thứ người. Lời này của Hoàng thượng dọa chết thần thiếp, người là vua một nước, thần thiếp nào dám phát giận với người, cũng không có gì tha thứ hay không."
"Diêu Diêu, nàng nhất định phải nói chuyện với trẫm như vậy sao? Lời này của nàng như đao đâm vào lòng trẫm, sao nàng lại nhẫn tâm như thế?" Yến Mạch Hàn đau lòng không thôi.
Nam Tầm không nói lời nào, một mực tỏ vẻ lạnh nhạt ‘Ngươi muốn thế nào cũng được, tỷ đây không nghe thấy gì cả.’
Tiểu Bát kinh hồn bạt vía nói: "Không phải ngươi đã quên giá trị hắc hóa của đại boss lên đến 90 rồi hả? Ngươi còn không sợ chết chống đối hắn?"
"Ta hỏi ngươi, Yến Mạch Hàn có tính là đồ cặn bã hay không? Chớ nói với ta không phải, hắn cho ta uống canh tuyệt tử, hắn còn lừa dối tình cảm của ta."
Lời nói vừa đến miệng bị Tiểu Bát nuốt xuống, sửa lời nói: "Đúng, đúng là đàn ông cặn bã. Nhưng không phải đại boss sống lại sao? Ám ảnh đời trước thực sự quá nặng, vẫn có thể thông cảm được, khụ khụ..."
Trên thực tế, nếu bây giờ Tần Bộ Diêu không phải Nam Tầm thì sớm đã bị bạo quân giết chết, hơn nữa chết đến thê thê thảm thảm. Lời này Tiểu Bát không dám nói.
"Thân ái, ngươi vui vẻ là được rồi. Ngươi muốn làm gì cũng được, nhưng đừng quá đà. Đừng quên mục đích cuối cùng của chúng ta nha, nha." Tiểu Bát ấm áp nhắc nhở.
"Trong lòng ta nắm chắc, ngươi yên tâm." Nam Tầm trả lời một câu.
Buổi tối hôm đó, Hoàng thượng nghỉ lại cung Phủng Nguyệt.
Suốt buổi tối Nam Tầm mặt lạnh, Yến Mạch Hàn tự biết đuối lý, không dám ép buộc nàng áp chảo bánh nướng, liền ôm nàng vào ngực mình, hai người cùng đắp chăn nói chuyện.
"Diêu Diêu, trẫm sẽ suy xét lời của nàng, cho trẫm một chút thời gian có được không?"
Nam Tầm nói lạnh nhạt: "Thần thiếp nói đùa, Hoàng thượng không cần để trong lòng. Không còn ngôi vị Hoàng đế, Hoàng thượng sẽ không còn gì cả, như vậy thần thiếp cũng phải đi theo chịu khổ. Còn có hậu cung ba ngàn giai lệ này, các nàng cũng đều là người Hoàng thượng từng sủng hạnh, Hoàng thượng phân phát các nàng thế nào được?"
Yến Mạch Hàn nghẹn họng, qua hồi lâu mới ngượng ngùng nói: "Diêu Diêu, nàng biết rõ lúc trước trẫm bất lực, đều là ảnh vệ của trẫm chạm vào các nàng."
Chỉ sợ đối phương không tin, hắn lập tức nhấn mạnh: "Thật sự, trẫm bất lực! Vì vậy căn bản chưa từng chạm qua những nữ nhân này!"
Nam Tầm thiếu chút nữa cười phá ra tiếng.
Đại boss vì cường điệu lòng trung thành mà nói mình bất lực, thấy thế nào cũng thật ngốc.