Thuý Hoàn nuốt nuốt nước bọt, vụng trộm tiến đến bên người Nam Tầm, nhỏ giọng nhắc nhở:" Nương nương, như vậy không tốt lắm đâu, nếu bị miệng đám hạ nhân phiền toái này truyền đi, thanh danh của người bị huỷ hoại mất. Nếu nương nương xem không vừa mắt Lý Thục phi này, nô tỳ lần sau sẽ lén giải quyết, không thể làm ô uế tay nương nương được."
Nam Tầm nghe xong lời này, phụt một tiếng bật cười, sau đó sờ sờ đầu Thuý Hoàn" Không có việc gì không có việc gì, lòng ta hiểu rõ."
Thật là tiểu nha đầu khiến người khác đau đầu, lúc này mà vẫn còn lòng dạ suy nghĩ cho nàng.
Nam Tầm một tay gác ở bên rào chắn hành lang, thay đổi tư thái thoải mái nhất ngắm nhìn cảnh vật, tóc đẹp phiêu phiêu, vạt áo tung bay, đẹp như một bức hoạ.
Nàng ngáp một cái, nhìn nhìn Lý Thục phi không ngừng giãy giụa trong nước kia, cười nói:" Muội muội, ta nghe nói muội bơi rất giỏi, nếu hôm nay đột nhiên không bơi được, chắc cũng không đến mức chết đuối, bất quá nước trong hồ cũng hơi lạnh, muội nói xem nếu đem muội đông lạnh hỏng rồi thì phải làm sao bây giờ?"
Tuy rằng hoàng đô Đại Yến Quốc bốn mùa như xuân, nhưng tới mùa đông vẫn sẽ cảm thấy lạnh, tư vị vừa ướt vừa lạnh cũng khá thú vị a.
[
Công tử: Tui ngửi thấy có mùi đại Boss đâu đây ]
Trải qua một màn rơi xuống nước vừa rồi, Lý thục phi dù khoẻ mạnh đến đâu thì đổ bệnh vẫn là điều không tránh khỏi.
Những tiểu thái giám, gia hoàn có mặt ở đó sau khi nghe xong lời này, không khỏi há hốc mồm.
Nếu lời Tần quý phi nói là thật, Lý thục phi kia là ở đây diễn trò sao? Là màn vu oan hãm hại kinh điển trong truyền thuyết?
" Thuý Hoàn à, Thục phi nương nương rơi xuống nước bao lâu rồi?" Nam Tầm giả bộ lơ đãng hỏi.
Thuý Hoàn đầu tiên là a một tiếng, sau đó như bừng tỉnh đãi ngộ, hắc hắc cười xấu xa trả lời:" Hồi bẩm nương nương, đại khái Lý thục phi đã rơi xuống nước được khoảng hai ngọn trà công phu* rồi ạ."
* Hai ngọn trà công phu: 20 phút
Nam Tầm nga một tiếng thật dài, " Hôm nay bổn cung đúng là được mở mang tầm hiểu biết, có người rơi xuống nước, cự nhiên đến hai ngọn trà công phu rồi vẫn chưa chìm."
Đại nha hoàn của Lý thục phi kia gấp đến độ khóc cả lên, vôi vàng hô to:" Nương nương, nương nương, ngài nhất định không có việc gì, ngài không cần hoảng, thử đạp chân vài cái, cố gắng với tay lên bờ thử xem."
Nam Tầm quét mắt liếc nàng một cái, sau đó tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp mỹ nhân giãy giụa trong nước.
Sau khi nghe được lời nha hoàn này, vị vẫn luôn giãy giụa hồi lâu trong nước kia tự nhiên thiên phú bơi lội trỗi dậy, đạp chân vài cái liền với tay tới bờ.
Đại nha hoàn vội vàng chạy tới đem Lý thục phi kéo lên.
Lý thục phi phun ra mấy ngụm nước ao, oán hận trừng mắt nhìn Nam Tầm, sau đó liền ngất đi.
Nha hoàn kia vội vàng la to lên, lập tức sai mấy hạ nhân đem Lý thục phi trở về Thần Hi cung.
Nam Tầm xem hết vở diễn vừa rồi, tâm tình rất tốt liền dắt tiểu nha hoàn Thuý Hoàn trở về Phủng Nguyệt cung.
" Ai, hôm nay cuối cùng cũng được thể nghiệm một phen cung tâm kế có cảm giác thế nào, một chữ: Sảng.*"
* Sảng= sảng khoái
Tiểu Bát không khỏi lau nước mắt:" Ngươi thực sự có tiềm chất làm gian phi*."
* Gian phi: Phi tần độc ác.
Nam Tầm:" Quá khen, quá khen. Nếu không phải nhờ Tiểu Bát ngươi nói cho ta Lý thục phi này biết bơi thì chức gian phi này của ta cũng không thành a ~"
Tiểu Bát nghĩ nghĩ, cân nhắc nói:" Ta vẫn cảm thấy ả Lý thục phi này nhất định vẫn còn giữ đại chiêu."
Nam Tầm tức khắc có tinh thần, phấn khởi nói:" Tốt a, tốt a, giữ lại đại chiêu là tốt, dễ dàng đối phó như vậy liền chơi không vui."
Tiểu Bát khinh bỉ lên tiếng:" Ngươi là ỷ vào Yến Mạch Hàn sủng ái ngươi chứ gì? Ngươi thử làm người bình thường xem? Người bình thường không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi. "
Tần quý phi cùng Lý thục phi xảy ra tranh chấp, sự tình Tần quý phi đem Lý thục phi đẩy xuống nước đã lan truyền khắp hậu cung, Hoàng thượng đương nhiên cũng nhận được tin này.
Mọi người đều chờ xem kịch vui, lại không nghĩ tới, Hoàng Thượng đầu tiên không phải đi Thần Hi cung xem xét vị Lý thục phi hôn mê kia, mà là vô cùng lo lắng chạy tới Phủng Nguyệt cung.
" Diêu Diêu, nàng không sao chứ, nữ nhân độc ác Lý thục phi kia có làm nàng bị thương không?" Yến Mạch Hàn bắt lấy tay Nam Tầm, kéo nàng xoay mấy vòng, kiểm tra một lần rồi lại một lần.
Xác định nàng không bị thương chỗ nào, tâm tư Yến Mạch Hàn mới thả lỏng xuống.
Nam Tầm cười cười:" Ta không có việc gì, xảy ra chuyện chính là Lý thục phi kia, Hoàng Thượng ngài không đi xem thử sao, nghe nói lần này rơi xuống nước bị thương thân mình, rất nghiêm trọng."
Yến Mạch Hàn có chút không vui, đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng trách cứ nói:" Trẫm không phải kêu nàng cách xa nữ nhân đó một chút sao, nàng như thế nào liền không nghe trẫm nói? Trẫm chỉ quan tâm nàng, nữ nhân khác sống hay chết trẫm không thèm để ý."
Nam Tầm có chút hoài nghi nga một tiếng, " Lúc trước cũng không biết vì ai mà Hoàng thượng đem ta nhốt vào lãnh cung? Còn nữa, vì ai mà ta bị đánh một chưởng, ta nhớ lúc ấy bị thương đến cả xương cốt, về sau liền để lại di chứng, buổi tối đi ngủ eo đều đau. Thần thiếp trí nhớ không tốt lắm, không biết Hoàng thượng có nhớ hay quên bản thân vì hồng nhan phi tần nào mà đối xử với ta như vậy?"
Yến Mạch Hàn gian nan nuốt một chút nước miếng, tiểu phôi đản* trước mắt eo rốt cuộc được hay không, hắn là tự mình trải nghiệm qua, rất rõ ràng, nhưng lúc trước một chưởng đá bay nàng là hắn không đúng, lúc ấy không phải hắn mới trọng sinh sao, trong lòng hoả khí quá lớn, không trực tiếp bóp chết nàng đã là quá khắc chế rồi.
* phôi đản: trứng thối.
Lại ngàn vạn lần không nghĩ đến, có một ngày, nữ nhân hắn căm thù đến tận xương tuỷ sẽ trở thành bảo bối tâm can của mình.
Yến Mạch Hàn mấp máy miệng, ngữ khí mang theo một tia thoả hiệp nói:" Diêu Diêu, chuyện quá khứ có thể không cần đề cập đến không? Không phải trẫm đã biết hối cải rồi sao, chuyện trước kia là trẫm sai, trẫm xin lỗi nàng, nàng muốn như thế nào đều có thể, Lý thục phi này đúng là không có mắt mới dám khi dễ nàng, trẫm đi thay nàng giáo huấn nàng ta được không?"
Nam Tầm nghiêng mắt nhìn hắn:" Giáo huấn? Xin hỏi Hoàng thượng muốn giáo huấn như thế nào?"
Yến Mạch Hàn nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi:" Nhổ đầu lưỡi nàng? Đánh gãy gân tay gân chân nàng?"
Nam Tầm lập tức hoá đá.
Yến Mạch Hàn nhìn phản ứng của Nam Tầm, tưởng bản thân đối xử với nữ nhân kia quá nhân từ, làm tiểu tâm can của hắn không cao hứng, lập tức liền bổ sung:" Đem nàng ném tới xà động( động rắn)? Hoặc là, móc xuống hai mắt, chặt đứt lỗ tai?"
Nói nói, lại tiếp tục lắc đầu:" Không được, trẫm vẫn cảm thấy không đủ, không bằng trực tiếp đem nàng ta làm thành Nhân Tuệ*, ném tới chuồng heo, đến lúc đó trẫm dẫn Diêu Diêu cùng đi xem xét được không? Hoặc là, trẫm phái người huỷ dung nàng ta, lại đem ném tới ổ khất cái( ổ ăn mày), nếu không, vẫn là đưa đi doanh trại khao chúng tướng sĩ đi, tốt xấu gì vẫn là nữ nhân, huỷ đi cũng lãng phí."
* nhân tuệ: lấy người làm chổi.
Khi hắn nói lời này, ánh mắt nhìn về phía Nam Tầm thực sủng nịnh, ngữ khí cũng thật ôn hoà.
Nam Tầm rùng mình một cái:" Tiểu Bát, Tiểu Bát, ta thu hồi câu nói đại Boss nhìn thực bình thường, hắn nơi nào bình thường a, nhìn đống cách chết đó đi, hắn chính là lão biến thái..."
Tiểu Bát rất bình tĩnh trả lời:" Giá trị hắc hoá đều đã 90, ngươi có thể trông cậy vào hắn bình thường sao?"
Nam Tầm nhịn không được hỏi cái vấn đề bản thân cho đến nay vẫn luôn hoang mang:" Tiểu Bát, ngươi nói xem, giá trị ác niệm vẫn luôn bị ta đánh trở về 0, nhưng vì sao giá trị hắc hoá một chút cũng không giảm? Cái này chẳng nhẽ không mâu thuẫn sao? "
Tiểu Bát:" Không mâu thuẫn, thường thường thì giá trị hắc hoá là một nhân tố cá biệt, bản thân đại Boss là thân thể không có ý thức, tính cách này đã trở thành một bộ phận của hắn, ngươi nghĩ xem, một khi tính cách đã dưỡng thành, có thể dễ dàng thay đổi như vậy sao?"
Giá trị hắc hoá 100, đó mới chính là biến thái chân chính.
Tiểu Bát không dám nói, mấy cái thế giới trước kia sở dĩ đại Boss sẽ hắc hoá, tất cả không phải do Nam Tầm kích thích sao?