Diêm La cảm thấy nhóc con này quả thật là quá nghịch ngợm, cự nhiên dám trêu chọc hắn.
Diêm La cũng mặc kệ phía sau, trực tiếp để như vậy bước tiếp.
Nam Tầm vội vàng đuổi theo:" Ca, vậy cỏ phía sau cứ mặc kệ vậy sao? Như vậy quá ảnh hưởng đến hình tượng rồi!"
Cánh tay Diêm La duỗi ra, đem gáy Nam Tầm kéo lại gần mình, sau đó bàn tay thuận thế trượt xuống, dừng lại trên vai cô:" Tiểu Bạch, ta có thể tuỳ tiện kéo một tên đến liếm sạch cho ta, tin không?"
Nam Tầm ngẩn người, sau đó liền cười lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt:" Ca, ta tin, thực sự tin. Nhưng mà, nơi đó, anh thực sự muốn người khác liếm sạch sao? Ha ha ha ha ha....."
Hai mắt Diêm La hơi hơi nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nhóc con không biết tốt xấu bên cạnh, đột nhiên có loại xúc động muốn đánh vào mông tên nhóc này.
Tiểu hài tử không biết lớn nhỏ, phải dạy dỗ lại một chút mới được.
Nam Tầm tựa hồ phát hiện luồng nguy hiểm phóng đến, liền nhanh chóng lánh người tránh thoát khỏi phạm vi Diêm La rồi vắt chân mà chạy, chạy trốn so với thỏ còn muốn nhanh hơn.
" Tiểu Bạch" Diêm La kêu một tiếng, nhưng nháy mắt đã không thấy bóng dáng nhóc con kia đâu.
Diêm La vừa tức vừa cười, nắm tay xiết đến kêu răng rắc, thầm nói một câu:" Nhóc con không nghe lời, đáng đánh.!"
Thời điểm Nam Tầm chạy qua sân bóng rổ thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Một đám cảnh ngục đang vây quanh quanh tất cả những người có mặt trong sân bóng rổ, một người cũng không được phép rời khỏi, tiếng còi vừa rồi hẳn là phát ra từ đây.
Nam Tầm cố gắng chen đầu nhìn vào giữa đám đông, xuyên qua các khe hở cô thấy được cảnh tượng bên trong, trên đất be bét toàn máu là máu.
Người nọ nằm giữa vũng máu, trên bụng bị cắm một con dao thủ công dùng trong khu vực mài giũa.
Trong đầu Nam Tầm nổ ùm một tiếng, hai chân giống như đeo trì, kéo thế nào đều không thể di chuyển.
Cảnh ngục cầm côn quất lên đám phạm nhân đứng cạnh mình, chửi bậy không ngừng, ở đây tù nhân quá nhiều, bọn họ cũng không có khả năng tra tấn toàn bộ, đành phải ghi nhớ số thứ tự rồi thả người đi.
Chỉ trong chốc lát, dòng người chen chúc hỗn loạn liền chỉ còn lại hai cảnh ngục ở lại xử lý thi thể, phạm nhân bị chết kia thực mau được nâng đi, khung bóng rổ lắc lư trên không, chỉ còn lại một bãi máu đỏ tươi chói mắt, mùi máu tanh bay đến tận phía Nam Tầm.
Nam Tầm nhíu mày nhìn một màn kia, tâm tình có chút phức tạp.
Cô sớm biết ngục giam này không phải nơi tốt lành gì, chỉ là cô không ngờ được, nhanh như vậy đã phải chứng kiến cảnh tượng giết người như thế.
Thanh âm lạnh nhạt của Diêm La vang lên phía sau Nam Tầm:" Loại chuyện này lâu lâu lại phát sinh một lần, nhìn mãi rồi sẽ quen."
Nam Tầm thấy hắn thì cũng không ngoài ý muốn, không khỏi hoài nghi thời điểm vừa rồi đi ngang qua, Diêm La đã sớm biết nơi này sắp có án mạng.
" Sân bóng rổ có máy theo dõi, bọn họ sao dám hành động?"
Diêm La quét mắt về phía Nam Tầm một cái, nhàn nhạt giải thích một câu:" Hơn hai mươi người đồng loạt vây quanh, che chắn gắt gao, có máy theo dõi cũng vô dụng."
Hai tay Nam Tầm nắm chặt, xụ mặt trở về nhà xưởng, không thèm chờ cả Diêm La.
Diêm La ở phía sau nhìn Nam Tầm tam quan* đã bị chịu đả kích mạnh mẽ, không khỏi xuy một tiếng:" Tiểu nhóc con lương thiện."
* tam quan: là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Thời điểm Diêm La trở về, Nam Tầm đang nghiêm túc mà làm bản mạch điện, bộ dáng chăm chú như đang nghiên cứu bảo bối gì đó, chăm chú đến nỗi người khác không đành lòng quấy rầy.
Nhưng Diêm La biết, Nam Tầm là đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Diêm La đi đến bên cạnh Nam Tầm ngồi xuống, chờ cô hàn xong bản mạch điện trong tay rồi mới duỗi tay xoa xoa đầu tóc mềm mượt của cô một lượt:" Tiểu Bạch, cậu phải tập làm quen. "
Nam Tầm rầu rĩ ừ một tiếng.
Làm thủ công đến 12 là kết thúc, hai khu cùng ùa ra tán loạn đi về phía cửa lớn, từng người từng người trở về phòng lấy hộp cơm rồi liền lập tức hướng về nhà ăn lớn.
" Ca, nhanh một chút, chậm nữa là cơm cũng chẳng còn." Nam Tầm có chút sốt ruột.
Diêm La cảm thấy buồn cười:" Tiểu Bạch, có ca ở đây, không sợ."
Nam Tầm lúc này mới nhớ tới một màn ở nhà ăn lớn sáng nay, tức khắc liền im bặt. Đúng rồi, có Diêm La Vương ở đây, cô không cần chen ngang cũng có người khác mời cô chen ngang a.
" Tiểu Bạch, ở cái nơi như nhà giam Hoàn Mỹ này, ngàn vạn lần không cần cùng người khác bàn đến cái gì gọi là thứ tự trước sau hay cái gì gọi là lễ nghi liêm sỉ, nếu cậu là cùng đám phạm nhân vô sỉ đó thảo luận về vấn đề này thì sớm muộn cũng bị bọn họ gặm đến xương cốt cũng chẳng còn." Diêm La vẫn cảm thấy nhóc con này quá mức thiện lương, đơn thuần, nhịn không được nhắc nhở mấy câu về pháp tắc nơi đây.
Nam Tầm cũng biết lý lẽ này, nhưng cô chung quy vẫn cảm thấy con người nơi đây không phải hoàn toàn là loại người hung ác cùng cực, tỷ như mấy người to con như phòng 242 chẳng hạn, tỷ như Tô Mặc Bạch, hoặc tỷ như người đàn ông trước mặt này.
" Ca, đám phạm nhân đó khi lấy cơm vẫn biết xếp hàng, hẳn là vẫn có thể cứu chữa."
Diêm La nghe thấy lời này, không khỏi cười lạnh một tiếng:" Biết trước khi ca tới, nhà ăn lớn này là cái dạng gì không? Mọi người thấy đồ ăn, như chó thấy xương, kẻ mạnh thì giành trước, kẻ yếu chỉ có thể ăn lại canh thừa lúc sau, cậu còn nghĩ đám người này có thể cải tạo được?"
Nam Tầm có chút kinh ngạc:" Cảnh ngục chẳng nhẽ mặc kệ?"
Diêm La nhếch môi trào phúng, nhìn thì giống cười nhưng lại khiến người khác rét run:" Bọn họ không phải không quản mà là quản không được, dù sao ăn ít một chút cũng không chết được, bọn họ liền lười quản."
" Ca, cho nên người làm cho bọn họ xếp hàng như vậy là ca sao?" Nam Tầm vẻ mặt như ngộ ra chân tướng.
Diêm La nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt nhóc con trước mặt, ý cười đáy mắt càng nồng đậm:" Lúc đấy chỉ cảm thấy đám người này hết sức chướng mắt cho nên liền thuận tay lập ra quy củ. Khi đó, còn có hơn mười tên cùng nhau phản kháng, toàn thân trên dưới đều bị ca đánh sợ, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời."
Nam Tầm trong mắt tràn đầy sùng bái:" Ca, anh thật lợi hại."
Chờ hai người đến nhà ăn rồi, quả nhiên thấy trước mười tám cái cửa sổ phát đồ ăn tất cả đều đang xếp hàng.
Nam Tầm đi theo Diêm La Vương, cảm nhận nhà ăn từ ồn ào trở nên an tĩnh thật là vi diệu, tù nhân đang xếp đầu tiên vội vàng cung cung kính kính nhường lại vị trí của bản thân.
Diêm La hơi hơi liếc mắt qua Nam Tầm, Nam Tầm lập tức liền bưng hộp cơm hai người đi qua, thử nghiệm một phen cảm giác tác oan tác quái.
Hơn nữa bây giờ Nam Tầm sẽ không phải lo tranh đoạt vị trí nữa, Diêm La chính là một đùi to vạn năm bất biến, dù chỉ là vào nhà ăn dựa tạm một bên người thì tức khắc năm bàn xung quanh đều lập tức trở thành địa bàn của hắn.
Nam Tầm cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt nhiều, đầu bếp múc cơm đặc biệt rộng rãi, mỗi loại đồ ăn đều cho một muỗng thật lớn.
Nam Tầm cùng Diêm La mặt đối mặt ăn cơm, Diêm La đem toàn bộ thịt trong bát gom lại, để gọn gàng sang một bên hộp cơm.
Nam Tầm vội vàng nói:" Ca, sao anh lại không ăn thịt vậy? Ném đi như vậy thật tiếc a."
Diêm La nâng lên mí mắt liếc mắt quét cô một cái:" Ai nói với cậu ta muốn ném đi?"
Qua một lúc, Diêm La mới chậm rãi đem toàn bộ thịt trong hộp mình bỏ qua chén của Nam Tầm.
Nam Tầm trong miệng vẫn còn ngậm cơm, choáng váng nhìn động tác của Diêm La:" Ca, anh đặc biệt gắp gọn lại là để cho em ăn sao?"
Diêm La không trực tiếp đáp lại:" Cậu còn nhỏ, ăn nhiều một chút mới cao được, nói không chừng một lúc nào đó lại đột nhiên phát hiện bản thân nhảy vóc cũng nên."
Nam Tầm: "......"